Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắn, là ai?

Phiên bản Dịch · 2094 chữ

Chương 46: Hắn, là ai?

Tô Y Tình tưởng rằng Lương Siêu chỉ đùa mình, không ngờ hắn thật sự đưa mình tới khách sạn. Đứng trước quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng, cô vẫn còn ngơ ngác. Mãi tới khi Lương Siêu cầm tay cô kéo đi, cô mới giật mình sực tỉnh.

Đôi mắt tiếp tân liên tục đảo quanh hai người cô và Lương Siêu, ánh mắt ám muội, còn nở nụ cười đầy thâm ý.

Mặt Tô Y Tình bất giác đỏ lên, hai má hồng hồng. Một cảm giác quẫn bách bao phủ cả người cô, mặc dù cô hoàn toàn có thể thề với trời, cô và Lương Siêu hoàn toàn trong sạch. Nhưng qua ánh mắt của tiếp tân thì hai người lại biến thành tình nồng ý mật.

Lương Siêu nhận lấy chìa khoá phòng, sau đó nhét vào tay cô, trong ánh mắt ngạc nhiên của tiếp tân, hắn dứt khoát quay người đi ra ngoài.

Tô Y Tình vội vàng chạy đuổi theo. Cô túm lấy tay Lương Siêu, thở hổn hển nói: "Anh đi đâu vậy?"

"Anh á? Đương nhiên là đi về? Sao thế, người đẹp lo lắng cho anh à?" Lương Siêu quay người, vừa nói chuyện vừa nở nụ cười đáng khinh.

"Không... Không phải..." Tô Y Tình sửng sốt, quả thật cô không hề nghĩ tới việc Lương Siêu sẽ đi đâu. Cô gọi hắn là có việc khác.

Lương Siêu vờ đưa tay ôm ngực, ra làm ra vẻ đau lòng: "Ôi, em gái lớn rồi, đi theo người ta rồi! Hoá ra là anh trai này tự mình đa tình, còn tưởng em gái lo cho lắng cho an toàn của mình... Ôi, anh đau lòng quá!"

Tô Y Tình phì cười, gương mặt tái nhợt khi nãy cũng có chút sức sống hơn. Cô chần chờ một lát, do dự không biết có nên mở miệng không.

Tuy bình thường Lương Siêu trông ngả ngớn, nhưng một khi hắn trở nên nghiêm túc, thì nhìn gương mặt cũng là một người đáng tin cậy.

Hiện tại Lương Siêu đã thu vẻ ngả ngớn của mình lại, hắn nâng tay, xoa đầu Tô Y Tình, giống như con sâu ở trong bụng cô, thay cô nói ra những băn khoăn: "Yên tâm, anh không nói việc em ở đây cho tên kia đâu. Mặc dù anh không biết hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà em cũng đừng nên chấp cậu ta. Trần Dục Sâm ấy à, là một người ngoài lạnh trong nóng, chỉ cần em chịu mềm mỏng một chút, cậu ta nhất định sẽ không làm khó em."

Chịu mềm mỏng? Không làm khó? Ngoài lạnh trong nóng?

Cô cười lạnh một tiếng ở trong lòng, hiện tại hắn chỉ hận không thể bóp chết cô ngay, chứ nói gì tới việc tha cho cô, chung sống hoà bình. Cái câu ngoài lạnh trong nóng này, đúng là chẳng thể nào liên tưởng tới Trần Dục Sâm cho được.

Nhìn thấy sắc mặt Tô Y Tình không tốt lắm, Lương Siêu cũng biết chỉ nên nói tới vậy thôi, còn làm được bao nhiêu thì nên xem hai người bọn họ. Hắn thở dài một tiếng, hai tay đặt trên vai của Tô Y Tình, xoay người cô lại.

"Nào, những chuyện đó thì để sau. Công chúa điện hạ của anh, giờ thì lên trên đó và đi ngủ đi."

Cô nghĩ nghĩ một lát, muốn mở miệng nói với hắn vài câu, nhưng nghĩ mãi cũng không biết nên nói gì, dứt khoát im lặng.

Cô đi được một đoạn, cuối cùng nghiêng đầu: "Lương Siêu, cảm ơn anh!"

Lương Siêu đang chuẩn bị leo lên xe, nghe vậy thì giật mình. Hắn cười cười. Cũng không biết là có nghe thấy hay không.

Bởi vì thang máy bị hỏng chưa kịp sửa, cho nên Tô Y Tình bắt buộc phải đi cầu thang bộ. Cũng may phòng của cô ở tầng ba, cũng không cần đi lâu.

Ánh đèn cầu thang rất mờ, thân ảnh của cô dưới ánh đèn mờ ảo ấy lại càng lẻ loi, trơ trọi hơn.

Tiếng giày cao gót đạp lên nền cầu thang, vạng vọng trong không gian im ắng, tĩnh mịch, phá lệ rõ ràng.

Bởi vì trời tối, lại mải suy nghĩ, cho nên Tô Y Tình không hề để ý tới phía sau lưng mình còn có tiếng bước chân rất nhỏ.

Bóng đen phía sau vừa định nâng con dao nhọn hoắt lên, đâm vào lưng Tô Y Tình...

"Mộ Hi, em đi đâu vậy?" Lúc này, một giọng nói mang theo vẻ nghi hoặc vang lên từ phía trước.

Tô Y Tình ngẩng đầu, lọt vào tầm mắt cô chính là đôi bốt cao cổ đen bóng, sau đó tới cặp chân dài, phần eo thắt. Một người đàn ông cao lớn đang đứng cầu thang, hai tay đút vào trong túi quần. Hắn ta nghiêng đầu, nói với người bên cạnh một câu tiếng Pháp mà cô không hiểu. Chỉ nhìn thấy người đàn ông cao lớn phía sau hắn tiến về phía cô. Cô vô thức rụt chân lại một bước. Nào ngờ phía sau chính là khoảng không, cô bị hớ, ngả người về phía sau.

Nhưng thứ chờ đợi Tô Y Tình không phải là cảm giác đau đớn, mà là cảm giác ấm áp. Lồng ngực rộng lớn, vững trãi, khiến cô rất yên tâm.

Tô Y Tình hé mắt ra nhìn thử, vì ngược ánh sáng cho nên cô phải nheo mắt lại nhìn, lọt vào trong tầm mắt cô chính là gương mặt tuấn tú, nhu hoà, khoé miệng nhếch lên, nở một nụ cười: "Chào em, Mộ Hi, chúng ta lại gặp mặt rồi."

Người này, vừa xa lạ, lại vừa quen thuộc. Hắn là Hoắc Ngạn Vũ.

Sau khoảng thời gian ngây người mấy giây, cô bình tĩnh đứng dậy, lạnh nhạt đứng cách xa hắn một chút.

"Cảm ơn."

Không phải là cô muốn lạnh nhạt như vậy, nhưng mà gương mặt của Hoắc Ngạn Vũ có ba phần giống với Trần Dục Sâm, chỉ cần nhìn vào mặt hắn, là cô lại nhớ về những chuyện mà Trần Dục Sâm từng làm với mình, cô không thể nào dịu dàng với hắn được.

Phía dưới cầu thang vang lên tiếng rên khe khẽ, còn một vài tiếng động giống như đấm đá, cô không khỏi tò mò: "Chuyện gì vậy?"

Hoắc Ngạn Vũ liếc nhìn về nơi phát ra tiếng động, hắn nhàn nhạt nói: "Không có gì, đám chuột nhắt mà thôi."

Tô Y Tình mà tin lời này thì có lẽ cô nên bỏ ngành cảnh sát đi là được. Nhưng Hoắc Ngạn Vũ không muốn nói, cô cũng không ép. Tô Y Tình không nói gì nữa, đi về phía phòng của mình.

Hoắc Ngạn Vũ chậm rãi đi phía sau cô, chẳng ai nói với nhau câu nào. Mãi tới khi Tô Y Tình tới trước cửa phòng, tiếng động phía sau vẫn không dứt, cô quay đầu, gương mặt lộ rõ vẻ khó chịu.

"Anh..."

"Em đừng hiểu nhầm, tôi không hề đi theo em. Tôi chỉ đi về phòng của mình mà thôi." Hoắc Ngạn Vũ đương nhiên biết cô muốn hỏi gì, hắn giơ hai tay lên, tỏ vẻ vô tội.

"Anh..."

"Biệt thự của tôi bị cúp điện, cho nên tôi tạm thời qua khách sạn ngủ một đêm."

"Tôi..."

"Tôi cũng không ngờ sẽ gặp em ở đây, cho nên, Mộ Hi à, chúng ta thật sự có duyên đấy, em có muốn vào phòng tôi uống tách trà rồi về không?"

'Sầm!' đáp lại hắn chỉ là tiếng đóng cửa rất mạnh.

Ánh mắt Hoắc Ngạn Vũ đong đầy ý cười, hắn vừa định mở cửa vào phòng, lại nhận được một cuộc điện thoại. Không biết đối phương đã nói gì, chỉ nhìn thấy gương mặt hắn bỗng chốc tối sầm lại, môi mỏng khẽ mở, lạnh lùng phun ra hai chữ: "Giết đi."

Tô Y Tình bước vào phòng, cô vừa chốt cửa lại đã lập tức ném chìa khoá lên giường, sau đó ngả người lên tấm đệm dày.

Suy nghĩ trong đầu Tô Y Tình không ngừng xoay chuyển. Cô định vớ tay lấy điện thoại gọi về cho người chú kia của mình, nhưng bàn tay sờ vào túi quần rỗng tuếch, cô mới chợt nhớ ra, điện thoại đã bị cô để quên ở hội sở Dạ Thiên rồi.

Tô Y Tình cũng chẳng muốn quay lại chỗ đó, đã mất thì thôi, cô cũng không cảm thấy cần thiết phải lấy lại lắm. Nằm khoảng hai ba phút, trên người vẫn còn mùi nước hoa nồng nặc của người phụ nữ tên là Hoa kia. Cô nghiêng người, ấn nút gọi lễ tân đem lên cho mình một bộ quần áo, còn bản thân mình thì bước vào phòng tắm.

Chẳng mấy chốc trong phòng tắm đã truyền ra tiếng nước chảy rào rào, qua lớp kính có thể mơ hồ nhìn thấy thân hình đầy đặn của Tô Y Tình.

Uớc chừng mười phút sau, cửa phòng tắm 'cạch' một tiếng, mở ra.

Đôi chân trần trắng noãn của Tô Y Tình dẫm trên sàn nhà bằng gỗ, nước từ mái tóc dài nhỏ tí tách từng giọt xuống sàn nhà. Trên người cô chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm mỏng. Cô đi tới bên cạnh giường, cầm máy sấy lên bắt đầu sấy tóc.

Có lẽ là do thất thần, cũng có lẽ là do tiếng máy sấy quá to, cho nên cô không hề nghe thấy tiếng gõ cửa. Cửa phòng được mở ra, một bóng dáng cao lớn tiến vào. Không khó để nhận ra, đây một người đàn ông.

Trên tay hắn ta cầm một bộ quần áo, ngay cả giày da cũng không thèm cởi, cũng không có ý thả nhẹ bước chân, cứ như vậy tiến vào phòng.

Tô Y Tình đang ngồi xoay lưng về phía cửa, cho nên không hề biết người tiến vào là ai, cô chỉ cho là tiếp tân đem quần áo tới. Động tác xoa tóc như tay cũng không dừng lại.

"Xin lỗi đã làm phiền, tôi không nghe thấy tiếng gõ cửa, cảm phiền cô đặt quần áo trên giường hộ tôi, cảm ơn." Cô rũ mắt, nhàn nhạt nói.

Quả nhiên bên tai truyền tới tiếng động, có lẽ người đó đã tới bên giường. Hắn đặt quần áo lên giường, nhìn chằm chằm vào vết thâm tím ở sau gáy cổ của cô, ánh mắt sáng tối không rõ.

Không nghe thấy tiếng bước chân rời khỏi, Tô Y Tình nghi hoặc đặt máy sấy trong tay xuống. Vừa định quay đầu, 'phụt' một tiếng, cả căn phòng đã lâm vào bóng tối.

Thân thể Tô Y Tình căng cứng, cả người lập tức tiến vào trạng thái phòng bị. Nhưng cô nhanh, người kia còn nhanh hơn. Thân thể Tô Y Tình bị hắn đẩy ngã xuống giường, cô còn chưa kịp định hình lại, cả người đã bị đè nặng tới không thở nổi. Sau vài giây ngây ngẩn, cô hồi thần lại, lập tức đưa cánh tay vòng qua cổ hắn, chân quặp chặt vào bụng hắn, mượn đà xoay người, bẻ đầu hắn ra phía sau. Động tác này của cô vừa nhanh, vừa chuẩn.

Có lẽ kẻ đó không ngờ rằng cô sẽ ra tay nặng như vậy, không kịp phòng bị, khẽ rên một tiếng đau đớn. Tô Y Tình cảm thấy giọng nói này có phần quen thuộc, nhưng cũng không nhớ mình đã từng nghe ở đâu.

Hiện tại chính là hình ảnh Tô Y Tình ngồi ở trên người hắn, tay vòng qua cổ ép hắn ngửa cổ ra phía sau. Chân kẹp chắc lấy eo hắn. Bởi vì trời quá tối, cho nên cô không nhìn thấy rõ gương mặt kẻ đó. Thấy hắn không có hành động gì khác, tay của cô bất giác thả lỏng một chút. Cô vừa mò mẫn trên bờ tường cạnh đầu giường tìm công tắc bật đèn, vừa mở miệng:

"Anh..."

Khoé miệng Tô Y Tình cứng đờ, lời chưa kịp nói cũng nuốt hết vào trong cổ họng... Bởi vì kẻ phía dưới, không biết xấu hổ cọ cọ vào ngực cô.

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.