Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đây, cũng là một kiểu bảo vệ sao?

Phiên bản Dịch · 2308 chữ

Chương 52: Đây, cũng là một kiểu bảo vệ sao?

Ngày hôm sau thức dậy, Tô Y Tình nhận ra khoảng trống cạnh giường vẫn y nguyên như vậy, nguội lạnh như thể chưa từng có ai ngồi vào. Cô tự hỏi, có phải chăng những gì xảy ra đêm qua đều chỉ là giấc mộng chóng tàn?

Rằng vốn dĩ, một Trần Dục Sâm ôn nhu cẩn thận xoa bụng cho Tô Y Tình nhằm giúp cô giảm đi cơn đau đớn mà ngủ ngon được, tất cả đều chỉ là những ảo tưởng xa vời do cô tự đơm đặt trong đêm khuya trống vắng? Rằng thì ra, người kia sẽ chẳng bao giờ vì cô mà rung động, vì cô mà săn sóc, vì cô mà dịu dàng...

Càng nghĩ, trong lòng Tô Y Tình lại càng hụt hẫng. Miên man thả mình theo dòng suy nghĩ một hồi, cô bỗng tự vả mình một phát.

Cô phải tỉnh táo lại ngay...

Bỗng nhiên, từ dưới bao tử truyền đến tiếng kêu gào biểu tình đòi đồ ăn lấp vào. Tô Y Tình thầm thở dài, dù sao bụng dưới cũng không còn quặn lại đau đớn như ngày hôm qua, cô tự cảm thấy sau bao nhiêu ngày ăn uống không đủ bữa không khoa học, có lẽ bây giờ cũng là lúc cô nên đi tìm đồ ăn để mà an ủi cái dạ dày nhỏ của mình một phen rồi.

Vì vậy, Tô Y Tình quyết định đi tắm rửa, thay quần áo rồi mở cửa xuống nhà dưới để dùng bữa sáng.

Vừa đúng lúc Tô Y Tình mở cửa ra, cửa phòng đối diện cũng đồng thời bật mở. Trần Dục Sâm xuất hiện trong bộ tây trang phẳng phiu, có vẻ như cũng đang chuẩn bị dùng bữa sáng rồi đi làm. Bầu không khí bỗng trùng xuống đôi phần. Tầm mắt hai người vừa chạm nhau liền vội vàng dời đi chỗ khác.

Trần Dục Sâm cứ thế coi Tô Y Tình như không khí mà bước thẳng xuống tầng. Tô Y Tình thấy hắn lạnh nhạt với sự xuất hiện của mình như thể người dưng, bước chân bất chợt ngừng lại một thoáng, xong rồi cũng nối gót theo sau.

Lâm Tú thấy Tô Y Tình cuối cùng cũng chịu chủ động ăn, vô cùng vui sướng hào hứng làm những món thật ngon cho cô. Bà mỉm cười, nói: “Tô tiểu thư trước giờ vẫn luôn khó ăn khó nuốt, hôm nay không ngờ lại có hứng dùng bữa. Tôi thấy tiểu thư ăn ngon như thế này, trong lòng quả thật cũng vui mừng thay.”

Trần Dục Sâm ở bên cạnh nghe vậy thì nhíu mày, trầm tư suy nghĩ.

Tô Y Tình không mấy để tâm tới những lời đó, cô vui vẻ dùng bữa sáng, cảm thấy rằng suy cho cùng, nếu như cô cứ tự đày đoạ bản thân như trước thì cũng chẳng phải cách gì hay cho lắm. Dù có sao đi chăng nữa thì cũng phải lấp đầy cái bụng của mình đầu tiên đã.

Đã lâu lắm rồi mới được no nê một bữa, Tô Y Tình ăn uống hăng say đến nỗi chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn xung quanh. Cô đâu thể biết rằng, ở phía đối diện bàn ăn, có một cặp mắt vẫn luôn nhất mực quan sát, dõi theo từng cử chỉ, từng hành động của cô từ nãy đến giờ.

Ánh mắt Trần Dục Sâm bất giác mềm đi mà ngay cả hắn cũng không phát hiện ra. Nắng ban mai dịu nhẹ bao phủ lên thân hình nhỏ nhắn của Tô Y Tình, gương mặt nhẹ nhàng thanh thoát, lông mi cong khẽ rủ xuống, thi thoảng còn hơi chớp chớp, lòng hắn như bị thứ gì đó cọ vào, vừa ngứa, lại vừa dễ chịu. Cuối cùng cũng chịu nghe lời, rất tốt!

Trần Dục Sâm dùng bữa sáng xong liền đi tới công ty, vô tâm tới mức dù chỉ một câu cũng không thèm buông cho Tô Y Tình. Tô Y Tình nhìn theo bóng lưng hắn lạnh nhạt xa dần, trong thoáng chốc bỗng bất chợt cảm thấy đồ ăn ngon lành trong miệng như thể đều hoá nhạt thếch khó tả.

Lâm Tú đứng một bên nhìn hai người, trong lòng thực ra cũng hiểu hết, lại âm thầm thở dài trước hai người trẻ tuổi cứ mãi chỉ biết dằn vặt đối phương, dằn vặt chính mình. Thế gian này cũng thật kì lạ làm sao, khiến kẻ yêu nhau lại chẳng thể nhìn thấu tâm ý của đối phương, và có lẽ là cả chính bản thân mình.

Thời gian một ngày trôi qua nhanh chóng, đến đêm, tâm trạng của cô không còn bình thản như buổi sáng mà bắt đầu hơi sốt ruột. Máu ra nhiều hơn, bụng cứ đau nhâm nhẩm. Cô leo lên giường từ rất sớm, ngủ rất say.

Ngay cả Lâm Tú gõ cửa phòng mấy lần cũng không tỉnh. Thật ra kinh nguyệt của cô, bị ảnh hưởng bởi tác dụng phụ của thuốc tránh thai, cho nên không đều. Lần nào làm Trần Dục Sâm cũng nhất quyết không chịu dùng bao, cô thì chẳng dám ép hắn, đương nhiên càng không muốn mang thai con của hắn, cho nên bao giờ cũng lén mua thuốc tránh thai về để uống.

Ngủ một mạch tới tận nửa đêm, Tô Y Tình đột nhiên tỉnh giấc, trằn trọc kiểu gì cũng không ngủ tiếp được nữa.

Hôm nay Trần Dục Sâm có về không? Hắn sẽ gọi cô dậy để nói chuyện chứ?

Tô Y Tình nằm đợi khoảng nửa giờ, quả nhiên nghe thấy tiếng mở cửa cùng tiếng quần áo vang lên loạt xoạt. Tiếp đó, phía đệm bên cạnh đột nhiên trũng xuống. Bụng cô đột nhiên nóng lên, thì ra Trần Dục Sâm đang đặt tay lên đó.

Thân thể cô cứng đờ, hắn định làm gì?

Nhưng Trần Dục Sâm chỉ giữ nguyên tay ở tư thế đó, cũng khá lâu sau, cô nghe thấy tiếng hít thở đều đều.

Bụng cô đã bớt đau hẳn, cảm giác rất dễ chịu.

Cô mở mắt, ngắm nhìn gương mặt lờ mờ của hắn. Đôi mắt nhắm chặt, khóe miệng khẽ nhếch lên, trông vừa anh tuấn, lại vừa yên bình.

Hóa ra hắn cũng biết cách chườm tay làm ấm bụng này. Nhưng còn hôm qua, chẳng lẽ hẳn về chỉ để giám sát cô sao?

Cô chưa từng nghĩ, trên đời này sẽ có một người đàn ông chườm bụng cho cô bằng tay mình. Cô lại càng không ngờ tới, kẻ đó lại chính là Trần Dục Sâm. Sao hắn lại phải quan tâm, chăm sóc cô? Rõ ràng hắn hận cô như vậy mà?

Chắc không phải là tại áy náy đâu nhỉ… Trong lòng cô không ngừng thắc mắc, hồi lâu sau, cô mới sực nhớ ra lời hứa của hắn.

Đó là đêm cô cõng hắn từ trên núi về, trong cơn mê man, hắn đã nói một câu, “Bảo bảo, xin lỗi, sau này tôi nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt…”

Chỉ là sau khi trở về hắn không những không thực hiện lời hứa đó, ngược lại còn khiến cô tổn thương nhiều hơn.

Chẳng lẽ, hiện tại hắn đã nhớ ra mình từng nói muốn bảo vệ cô? Đây cũng là một kiểu ‘bảo vệ’ sao?

Khoảng hai hôm sau, Tô Y Tình bắt đầu quay lại trường. Lúc tiễn cô ra khỏi cổng, Lâm Tú còn thở ngắn than dài: “Mộ Hi à, cháu mau chóng làm lành với Ngài Trần đi, nhìn hai đứa thế này, dì sốt hết cả ruột…”

Cánh tay đang mở cửa xe của cô sững lại, cô đột nhiên cảm thấy buồn cười, có lẽ Lâm Tú không hề biết mấy ngày hôm nay đêm nào Trần Dục Sâm cũng trở về phòng cô để ngủ. Tuy vậy, nhưng cô vẫn đáp lại: “Vâng, con biết rồi. Con sẽ tìm cơ hội nói chuyện với anh ta.”

Chưa đợi Lâm Tú đáp, cô đã leo lên xe đi tới trường. Trong suy nghĩ của cô, cơ hội này có lẽ sẽ còn rất lâu nữa mới tới. Thế mà không ngờ, cơ hội trong suy nghĩ của cô, rất nhanh đã xuất hiện. Lại còn xuất hiện một cách… Khá là đặc biệt!

Trần Dục Sâm nhận được một tấm thiệp mời tham gia lễ trao giải cho diễn viên xuất sắc nhất trong nước. Đây vốn dĩ là chuyện rất bình thường, có tuần nào mà hắn không nhận được thiệp mời đâu? Thường thì những buổi tiệc không quan trọng hắn đều sẽ không tham gia, bữa tiệc ngày hôm nay cũng vậy. Cho dù có là lễ trao giải đi chăng nữa, một kẻ đứng trên thương trường như hắn cũng không mấy hứng thú.

“Bỏ đi.” Trần Dục Sâm nới lỏng cổ áo, ngồi dựa lưng vào ghế sofa, không thèm liếc nhìn tấm thiệp mời lấy một lần.

Ngũ Lương đứng bên cạnh lộ rõ vẻ khó xử: “Ngài Trần… Tuy đây chỉ là lễ trao giải đơn giản, nhưng không ít vị có máu mặt trong nước và ngoài nước xuất hiện. Nếu không đi, chỉ sợ bọn họ sẽ cho rằng Nhà họ Trần chúng ta sợ hãi thế lực nước ngoài…”

Đặt chiếc bút trong tay xuống, Trần Dục Sâm cau mày, cuối cùng bất đắc dĩ mở miệng: “Vậy thì đi.”

Hôm nay là cuối tuần, hắn vốn định về nhà sớm một chút. Ai mà ngờ lại đột nhiên nhảy ra một cái lễ trao giải, không đi thì không được.

Trần Dục Sâm đi dự tiệc, đương nhiên Tô Y Tình cũng phải đi theo. Chỉ có điều, những bữa tiệc như thế này cô đã nhìn quen lắm rồi, đương nhiên không còn hứng thú gì nữa. Lễ trao giải bắt đầu từ khá sớm, 6 giờ tối. Cho nên vừa về tới nhà cô đã bị lôi đi trang điểm thay đồ, ngay cả thời gian ăn cũng không có. Cô được Ngũ Lương hộ tống tới hội trường lễ trao giải, bởi vì bọn họ đi cửa sau, cho nên không có mấy người chú ý.

Tô Y Tình đi tới bên cạnh Trần Dục Sâm, hai người chỉ kịp gật đầu một cái, đã có một đám người từ phía xa đi tới. Cô suýt nữa bị tách ra khỏi người hắn, cũng may Trần Dục Sâm siết tay cô rất chặt, chặt tới mức cô không nhịn được nhíu mày kêu đau.

Hết nhóm người này tới nhóm người khác tới chúc rượu, có vài người còn có ý xấu, muốn mời Tô Y Tình uống vài ly, đều bị hắn cản lại uống thay. Chỉ mới chưa đầy mười lăm phút, đôi tai của Trần Dục Sâm đã hơi ửng đỏ, thế nhưng gương mặt của hắn vẫn bình tĩnh, chi có đôi mắt màu nâu hơi mơ hồ thể hiện rõ hắn đang say.

Lại thêm một nhóm người nữa tiến đến, cô cau mày nhìn Trần Dục Sâm liên tục uống rượu thay cho mình, trong lòng bỗng nhiên khẽ động. Cô nhón chân, khẽ thì thầm vào tai hắn: “Tôi đi ra ngoài hóng mát một chút.”

Nếu cô cứ tiếp tục ở lại đây, chắc chắn sẽ càng có nhiều người tới chúc rượu hơn nữa. Trần Dục Sâm từ chối một hai lần không sao, nếu như cứ liên tục từ chối thì chính là không nể mặt người ta rồi.

Đương nhiên là Trần Dục Sâm không hề biết được suy nghĩ đó trong lòng cô, hắn nhìn cô, cảm thấy cũng có lý, trong này quả thật rất bức bối, để cô ra ngoài hóng gió có lẽ tốt hơn. Hắn gật đầu, sau đó lập tức nhìn về phía Ngũ Lương, cậu ta lập tức hiểu ý, đi theo Tô Y Tình, cách một khoảng không xa cũng không gần.

Chỉ là Tô Y Tình tinh mắt như vậy, sớm đã biết tới sự tồn tại của Ngũ Lương ở phía sau, nhưng lần này đúng là cô chỉ đi ra ngoài hóng mát, không hề làm gì mờ ám, cho nên thoải mái để cậu ta giám sát.

Trên đường đi, cô còn nhìn thấy Vưu Tư Kỳ, vị hôn thê của Trần Dục Sâm, cô ấy vẫn xinh đẹp rực rỡ, chói mắt như thế. Nhìn thấy cô, Vưu Tư Kỳ khẽ mỉm cười nâng ly rượu trong tay lên, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Tô Y Tình không biết mình nên dùng thái độ gì để đối mặt với Vưu Tư Kỳ, nếu như cô ấy sử dụng thủ đoạn độc ác giống như Trương Mẫn, cô nhất định sẽ đáp trả lại. Thế nhưng lần nào gặp nhau, Vưu Tư Kỳ cũng mỉm cười hòa nhã với một ‘tình nhân’ là cô. Thậm chí không hề chọc khóe cô câu nào. Nghĩ tới Vưu Tư Kỳ, cảm xúc trong lòng Tô Y Tình lại nhất thời ngổn ngang. Ngay cả tâm trạng hóng gió cũng biến mất.

Bởi vì mải suy nghĩ, trong lúc bất giác, cô đã đi tới phía sau hậu trường từ lúc nào. Tô Y Tình lắc đầu, vừa định quay người rời đi, một giọng nữ đanh đá đột nhiên vang lên từ sau cánh gà.

“Rõ ràng là bộ lễ phục này bị cô phá hỏng! Bây giờ chị Mai nhà tôi lấy gì để đi ra ngoài nhận giải? Cô nhất định phải đền cho chị ấy!”

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.