Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoắc Ngạn Vũ, chú của Trần Dục Sâm

Phiên bản Dịch · 2763 chữ

Chương 6: Hoắc Ngạn Vũ, chú của Trần Dục Sâm

Theo như cách nói của Trần Dục Sâm thì chính là ‘đồ tôi đã dùng qua, sao có thể để nó rơi vào tay kẻ khác?’

Lời này tuy có chút cuồng ngạo, thế nhưng áp dụng với một kẻ như Trần Dục Sâm thì lại không hề có chút vô lý nào.

Trần Dục Sâm cau mày, rõ ràng có chút không vui khi nghe thấy lời của Lương Siêu, “Cậu quản cái thân mình cho tốt.”

Sau đó lại bồi thêm một câu: “Chuyện sau này của cậu, tôi sẽ không xử lý nữa.”

“Đừng mà anh Sâm… Người ta sai rồi…” Lương Siêu lập tức bày ra bộ mặt đau khổ sống không bằng chết, chỉ thiếu mỗi việc nhào lên ôm lấy tay Trần Dục Sâm làm nũng nữa thôi.

Ánh mắt Trần Dục Sâm có chút ghét bỏ, hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi, mặc kệ gương mặt ai oán của Lương Siêu.

Lương Siêu đứng phía sau nhìn thân hình Trần Dục Sâm dần dần biến mất, thu lại bộ dạng ngả ngớn ở trên mặt. Suy nghĩ trong đầu không ngừng xoay chuyển, gương mặt có chút âm u.

……

Biệt thự Nhà họ Trần.

Đêm nay nhìn thấy Trần Dục Sâm về sớm, người hầu ai nấy trợn tròn mắt.

Bình thường Trần Dục Sâm mà ra ngoài buổi tối thì sẽ rất ít khi trở về, hôm nay không những trở về, mà còn là ôm theo Tô Y Tình!

Vừa vào tới cửa, Trần Dục Sâm đã mở miệng phân phó, “Đi nấu một bát cháo đem lên phòng tôi.”

Trong trí nhớ của Trần Dục Sâm thì hình như cả ngày hôm nay Tô Y Tình còn chưa ăn gì, lại còn uống rượu, nếu không ăn cái gì đó chắc chắn sẽ không chịu nổi.

Lâm Tú vâng dạ một tiếng, lập tức sai người đi nấu, sau đó mới nhìn lên Tô Y Tình đang nằm trong vòng tay Trần Dục Sâm, đắn đo hồi lâu mới mở miệng: “Ngài Trần, Tô tiểu thư… Có cần tôi đi thay quần áo cho Tô tiểu thư không?”

Lúc này Trần Dục Sâm mới nhớ tới, khi nãy trong nhà vệ sinh xảy ra va chạm, bộ lễ phục màu trắng của Tô Y Tình cũng bị dính bẩn.

“Làm đi.” Trần Dục Sâm đặt Tô Y Tình đang trên tay xuống ghế sofa, động tác nhẹ nhàng tới mức ngay cả chính bản thân hắn cũng không phát hiện được mình đang nâng niu cô.

Thế nhưng Lâm Tú đứng phía sau thì lại thu hết hình ảnh này vào tầm mắt, bà khẽ thở dài một tiếng.

Người trẻ tuổi, luôn thích tự dằn vặt mình như vậy.

Trần Dục Sâm trở về phòng, lập tức đi vào phòng tắm. Dòng nước lạnh lẽo chảy dọc từ tóc xuống gương mặt, xương quai xanh, cơ bụng rồi xuống tới chân. Trần Dục Sâm đứng dưới vòi nước lạnh mới tỉnh táo được đôi chút. Trong rượu có thuốc kích dục, hiện tại cả cơ thể hắn nóng bỏng, dục vọng phía dưới không ngừng ngẩng đầu lên kêu gào được phóng thích.

Bình thường nếu bị hạ thuốc thế này, Trần Dục Sâm tuyệt đối sẽ không bao giờ để cho mình chịu ủy khuất. Dù sao cũng chẳng phải chuyện to tát gì, chỉ cần tìm vài thứ tới hầu hạ hắn là được rồi.

Đúng, là ‘thứ’ chứ không phải là người! Bởi vì trong mắt Trần Dục Sâm, phụ nữ vốn cũng không phải là người, chỉ là một thứ đồ chơi mà thôi!

Vậy mà hôm nay, hắn lại ra mặt vì ‘thứ đồ chơi’ đó. Nghĩ tới đây, Trần Dục Sâm càng cảm thấy mình điên rồi, Tô Y Tình, cô ta là con gái của kẻ thù, là một công cụ để trả thù mà thôi!

Trần Dục Sâm không biết mình đã đứng trong phòng tắm bao lâu, chỉ biết rằng khi bước ra ngoài, hắn đã nhìn thấy Tô Y Tình được đặt trên giường của mình, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm.

Mái tóc dài xõa tung ra, đang còn hơi ẩm ướt. Gương mặt không biết vì say hay vì hơi nóng của nước mà ửng hồng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn hơi chu lên, giống như trong mơ đang nhìn thấy thứ gì đó không hài lòng.

Cô vừa nghiêng người một cái, chiếc khăn tắm vốn được quấn lỏng lẻo lại bị nới rộng ra, khe ngực sâu quyến rũ được thu hết vào tầm mắt của Trần Dục Sâm.

Ánh mắt Trần Dục Sâm tối lại, nhìn chằm chằm vào người ở trên giường.

Vốn dĩ lúc đầu Lâm Tú tắm xong cho Tô Y Tình, nhưng cô vẫn không tỉnh, cũng không thể để cô ngủ ngoài ghế sofa, cho nên đành phải sai người dọn dẹp tạm một phòng, rồi đưa Tô Y Tình vào đó.

Nào ngờ đám người hầu nghe một hiểu mười, đưa tạm Tô Y Tình vào một phòng, phòng nào không đưa, lại đưa vào phòng của Trần Dục Sâm!

Là một người đàn ông có nhu cầu bình thường, nhìn thấy cảnh tượng kiều diễm này, tiểu Lôi Sâm phía dưới lại hùng dũng ngẩng cao đầu.

Dê đã vào miệng cọp, Trần Dục Sâm mà không ăn thì thật sự có lỗi với mình rồi. Hắn đi tới bên giường, lật đè người Tô Y Tình xuống, ở phía trên nhìn chằm chằm vào gương mặt của Tô Y Tình, ánh mắt lập lòe có chút không rõ.

Đột nhiên bị đè xuống, Tô Y Tình rõ ràng khó chịu, ‘ưm’ lên một tiếng, không ngừng lấy tay đẩy Trần Dục Sâm đang trên người mình ra.

Mà bàn tay ấy thì làm gì có lực, nhìn lại giống như đang mời gọi hơn. Ánh mắt Trần Dục Sâm tối hơn một chút, cúi thấp người, nhẹ nhàng hôn lên mắt của Tô Y Tình, sau đó là mũi, rồi tới miệng. Lúc đầu thì nhẹ nhàng, sau đó bắt đầu hung ác, như dã thú đang gặm cắn con mồi, ánh mắt đã bị dục vọng bao phủ hoàn toàn.

Tô Y Tình ở phía dưới cau mày, liên tục giãy dụa, né tránh nụ hôn của Trần Dục Sâm. Miệng nhỏ không ngừng nức nở: “Khó chịu……”

Trần Dục Sâm như con thú hoang, gần như mất hết lý trí, khàn giọng dỗ dành, “Ngoan, bảo bối… Một lát nữa tôi sẽ khiến em thoải mái…” Vừa nói vừa dùng thắt lưng trói hai tay đang quơ loạn xạ của Tô Y Tình lên đầu giường.

Hơi thở nóng rực, phả vào cổ thon dài trắng nõn của Tô Y Tình, khiến cô không nhịn được run rẩy.

Thân thể cô nóng tới kinh người, mặt đỏ hồng hồng, bắt đầu mê man, thần trí không rõ ràng, miệng vẫn còn nức nở kháng nghị, “Không muốn, đừng mà…”

Ban đầu Trần Dục Sâm vốn cho là cô say rượu, sau đó bị bầu không khí ám muội này kích thích, làm cho thân thể nóng lên, nhưng sau khi nhìn kỹ mới phát hiện ra là không phải, thân nhiệt Tô Y Tình nóng tới giật mình, bắt đầu xuất hiện tình trạng mê man, làm Trần Dục Sâm không thể không dừng hành động cầm thú của mình lại.

Sau khi sờ thử lên trán Tô Y Tình mới biết cô phát sốt rồi, Trần Dục Sâm cắn răng, ép mình nhịn xuống cảm giác muốn đi lên chà đạp Tô Y Tình, nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Từ Viễn.

Từ Viễn là bác sĩ riêng của Trần Dục Sâm, đồng thời cũng là anh em tốt của hắn. Lúc Trần Dục Sâm gọi, Từ Viễn còn đang đắm chìm trong cuộc vui với người đẹp, phía bên kia còn đang vang lên tiếng rên rỉ. Hứng thú bị đứt đoạn, Từ Viễn rất khó chịu:

“Mẹ kiếp, cậu bị điên à? Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?!”

“Cho cậu 15’ phút, lập tức qua chỗ tôi ngay.”

“Má nó, cậu có biết tôi đang ở đâu không hả… Tôi đang ở thành phố B, cách cậu cả nghìn cây số, cho dù có đi trực thăng… A lô… Ê… Này…”

Đầu bên kia Trần Dục Sâm đã tắt máy từ lâu. Từ Viễn bực bội ném điện thoại qua một bên, đẩy người phụ nữ đang uốn éo trên người mình ra, bước xuống giường thay quần áo.

….

Khi Từ Viễn tới nơi, Trần Dục Sâm đã đi thay quần áo, Tô Y Tình cũng được mặc quần áo tử tế, chỉ có điều vẫn còn đang hôn mê.

Từ Viễn vừa bước vào cửa biệt thự, đã bị Ngũ Lương đang đứng chờ sẵn lôi đi tới chỗ của Tô Y Tình, trong lòng Từ Viễn có một vạn câu chửi muốn nói!

Khi Từ Viễn tiến vào phòng, đã lập tức nhìn thấy Trần Dục Sâm đang đứng ngay cạnh cửa sổ, ánh mắt nhìn ra phía ngoài. Từ Viễn đảo mắt, nhìn thấy Tô Y Tình đang nằm trên giường, mặt đỏ au. Là một người bác sĩ có tâm với nghề, dù Từ Viễn không muốn nhưng vẫn phải ưu tiên đặt bệnh nhân lên trước. Thế nhưng hắn ta khó chịu thì Trần Dục Sâm cũng đừng mong dễ chịu:

“Mong Ngài Trần đi ra ngoài để tôi khám bệnh.” Từ Viễn ‘e hèm’ một tiếng, lớn giọng nói.

Trần Dục Sâm xoay người, cau mày nhìn Từ Viễn, cứ tưởng Trần Dục Sâm sẽ phản bác lại lời mình, ai ngờ lần này Trần Dục Sâm lại đặc biệt nghe lời, chậm rãi bước ra khỏi phòng, khi đi ra còn không quên đóng cửa.

Ước chừng 15’ sau, Từ Viễn mới đi từ trong phòng ra ngoài, ánh mắt hắn ta nhìn Trần Dục Sâm tràn đầy quái dị, chậc chậc hai tiếng: “Đúng là cầm thú, cho dù có muốn người ta thì cũng phải đợi tới lúc người ta khỏe lại đã!”

“Tô tiểu thư sao rồi?” Trần Dục Sâm không mở miệng, nhưng thân làm vệ sĩ bên cạnh, Ngũ Lương sao có thể không biết ý của tiên sinh nhà mình, vội vàng mở miệng hỏi.

Quả nhiên ngay sau đó nhận được ánh mắt tán thưởng của Trần Dục Sâm.

“Cũng không có gì to tát, chỉ là bị sốt tới mức mê man mà vẫn còn bị cầm thú ức hiếp thôi.” Từ Viễn nhất định phải xả cục tức trong lòng này ra ngoài. Nếu không tên của hắn ta nhất định sẽ viết ngược lại!

“Từ Viễn, chắc mẹ cậu chưa biết việc cậu chạy về nước đâu nhỉ?”

Từ Viễn: “…” Từ nay xin hãy gọi hắn là Viễn Từ, cảm ơn!

Quả nhiên câu nói này đã chặn được miệng của Từ Viễn, hắn ta im lặng trừng mắt oán hận với Trần Dục Sâm.

…..

Lúc Tô Y Tình tỉnh lại đã là hôm sau. Cô ngước mắt lên nhìn xung quanh, không ngoài dự đoán là phòng của Trần Dục Sâm.

Cửa ‘cạch’ một tiếng mở ra, Lâm Tú bưng theo bát cháo tiến vào: “Tô tiểu thư, cô tỉnh rồi! Vừa lúc, tôi nấu cho cô bát cháo, cô ăn đi cho khỏe!”

Tô Y Tình mỉm cười yếu ớt: “Cảm ơn dì Lâm, sau này dì cứ gọi cháu là Mộ Hi cũng được.”

Nhớ lại chuyện tối hôm qua, trong lòng Tô Y Tình không hiểu sao lại cảm thấy có chút ngọt ngào, hóa ra Trần Dục Sâm cũng không đáng ghét như vậy!

Đột nhiên cô lại muốn gặp Trần Dục Sâm, để nói lời cảm ơn với hắn.

“Dì Lâm, Trần Dục Sâm… Đâu ạ?”

“Ngài Trần ấy hả, sáng nay ngài ấy đã đi công tác nước ngoài rồi, chắc khoảng một tuần nữa mới về. Sao vậy, mới không gặp có mấy tiếng mà Mộ Hi đã nhớ Ngài Trần rồi à.” Lâm Tú mở miệng trêu chọc.

“Không có, cháu chỉ muốn nói lời cảm ơn với anh ta thôi!” Tô Y Tình vội vàng mở miệng giải thích. Thế nhưng càng giải thích lại càng giống như có tật giật mình, cuối cùng Tô Y Tình quyết định ngậm miệng, không nói chuyện nữa…

Thuốc của Từ Viễn có tác dụng rất nhanh, tới buổi chiều Tô Y Tình đã có thể xuống giường đi lại được bình thường rồi.

Thế nhưng lần nào cô muốn đi ra ngoài, dì Lâm Tú cũng sẽ cản cô lại, lấy lý do là tĩnh dưỡng sức khỏe. Ở trong biệt thự gần một tuần, cuối cùng Tô Y Tình cũng không chịu nổi, mở miệng nói muốn đi về nhà.

Lâm Tú có vẻ rất khó xử, dù sao trước khi đi tiên sinh cũng đã dặn không để cho tiểu thư rời khỏi biệt thự nửa bước.

Nhưng nhìn vào đôi mắt lấp lánh ánh nước của Tô Y Tình, bà lại không đành lòng từ chối, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý cho Tô Y Tình trở về nhà, nhưng với điều kiện phải trở về trước buổi tối.

Tô Y Tình đạt được ước muốn, đâu còn quan tâm mấy lời dặn dò ở phía sau của Lâm Tú. Thế nên cô cũng bỏ lỡ luôn một vấn đề quan trọng mà bà nói, đó là ‘Hôm nay Ngài Trần sẽ trở về.”

Bước ra khỏi cánh cổng biệt thự, Tô Y Tình hít sâu một hơi, cô không bắt xe về nhà, mà là bắt xe tới công ty của Trần Dục Sâm.

Trong mấy ngày ở nhà, cô gần như đã lục tung cả biệt thự lên, thế nhưng vẫn không tìm lấy tài liệu nào có ích cho việc giải oan cho cha mẹ mình cả. Tô Y Tình suy đoán, có lẽ Trần Dục Sâm sẽ để nó trong phòng làm việc ở công ty.

Đến được công ty của Trần Dục Sâm là một chuyện, thế nhưng vào được trong đó lại là một chuyện khác. Đặc biệt là phòng làm việc của Trần Dục Sâm.

Cô đứng đắn đo suy nghĩ một hồi, cuối cùng nghĩ ra một cách!

“Xin lỗi, tiểu thư không được phép vào!” Quả nhiên bị chặn lại!

Cô nhướn mày, chỉ tay qua một bên, hống hách nói: “Tại sao đám người đó được vào?”

Nhân viên lễ tân vẫn tương đối khách khí: “Đó đều là khách hàng có lịch hẹn trước với công ty, không biết tiểu thư đây là ai, hẹn với vị nào?”

“Trần Dục Sâm.” Tô Y Tình liếc mắt, đôi mắt xinh đẹp khẽ nheo lại, kết hợp với giọng điệu quyến rũ bây giờ, phong tình cực kỳ!

“Hả?” Nhân viên lễ tân ngơ ngác.

Thế nhưng sau đó vẫn mỉm cười lịch sự, “Không biết tiểu thư có đặt lịch hẹn trước hay không?”

“Hẹn ở trên giường có tính không?” Khi nói ra những lời này, Tô Y Tình có chút xấu hổ, dù sao cô cũng chưa từng phải đóng giả làm một người lẳng lơ bao giờ.

Nhân viên lễ tân có chút không biết phải trả lời như thế nào, đúng lúc này, phía sau lưng Tô Y Tình lại vang lên một giọng nói từ tính, “Để cho cô ấy vào, tôi quen cô ấy.”

Đám người ngoài đại sảnh lập tức cung kính, “Tiên sinh.”

Tô Y Tình quay đầu, đập vào mắt là một gương mặt ôn hòa, ánh mắt ấm áp, nhìn thấy cô quay đầu thì lập tức mỉm cười lịch sự.

Nhân viên lễ tân nghe thấy Hoắc Ngạn Vũ lên tiếng, cũng không tiếp tục làm khó cô, nghiêng người, ra dấu mời.

Hoắc Ngạn Vũ, em trai của Trần Vương, chú của Trần Dục Sâm. Vốn dĩ Hoắc Ngạn Vũ cũng là một ứng cử viên lớn cho vị trí gia chủ của Nhà họ Trần, thế nhưng lúc Nhà họ Trần bắt đầu tranh đoạt quyền, Hoắc Ngạn Vũ vẫn còn đang ở nước ngoài. Tới khi về nước thì mọi chuyện đã đâu vào đó, cho nên đành an phận làm một giám đốc nhỏ sống qua ngày.

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.