Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người phụ nữ đêm qua rốt cuộc là ai?

Phiên bản Dịch · 1883 chữ

Chương 63: Người phụ nữ đêm qua rốt cuộc là ai?

Chờ tới khi Trần Dục Sâm tỉnh lại, đã là sáng ngày hôm sau. Đập vào mắt hắn đầu tiên chính là ánh sáng dịu nhẹ hắt ra từ bóng đèn chùm trên trần. Người nằm bên cạnh cũng ‘ưm’ nhẹ một tiếng có ý muốn tỉnh dậy.

Có lẽ là do hôm qua phần đầu vì va đập, cho nên hiện tại đầu óc Trần Dục Sâm có chút trì trệ. Tới tận khi Mai Hồng Linh ôm chăn ngồi dậy, hắn mới tỉnh táo lại đôi chút.

Quả nhiên, người phụ nữ đêm hôm qua chính là Mai Hồng Linh.

Gương mặt hắn trầm xuống, đôi mắt nâu sâu hút không thấy đáy bình tĩnh không một gợn sóng. Mai Hồng Linh không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đó, cô ta rũ mắt, im lặng ngồi dậy ôm chăn đi vào trong phòng tắm.

Khi mặc xong quần áo đi ra, bên ngoài Trần Dục Sâm cũng đã âu phục chỉnh tề. Hắn đứng dựa vào cửa sổ, ngón tay thon dài cầm một điếu thuốc lá còn đang cháy dở. Gương mặt hắn vẫn đẹp như vậy, ngay cả chỉ một góc nghiêng cũng đã tuấn tú vô ngần. Mai Hồng Linh nhìn thấy hình ảnh này, bất giác đứng ngắm ngẩn ngơ.

Cảm giác của hắn rất nhạy bén, nhanh chóng phát hiện được người đang đứng phía sau mình. Trần Dục Sâm dụi điếu thuốc lá vào trong tàn gạt, đi về phía Mai Hồng Linh.

Bước chân của cô ta không tự chủ được mà lui về phía sau vài bước. Mãi tới khi áp sát vào tường, không còn chỗ lùi nữa mới thôi.

Ngón tay thon dài của hắn nâng cằm nhỏ thon gọn của Mai Hồng Linh lên, vết thâm tím trên cổ do bị hắn bóp, vết hồng trên bả vai… Tất cả đều thu vào đáy mắt của hắn.

Gương mặt Trần Dục Sâm tối sầm lại, Mai Hồng Linh không hiểu hắn muốn làm gì, cho nên cũng không dám lộn xộn. Bên tai truyền tới cảm giác ngứa ngứa khác thường, cô ta rũ mắt xuống, phát hiện hắn đã ghé sát vào cổ mình, hít sâu một hơi.

Nơi mà cô ta không nhìn thấy, gương mặt đang căng chặt của Trần Dục Sâm lúc này lại thả xuống, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười hiếm hoi. Chỉ là nụ cười này rất nhanh đã biến mất, thay vào đó là sự âm u nơi đáy mắt.

“Cô muốn gì?”

Khi hắn nói chuyện, hơi thở như có như không phả vào cổ cô ta. Mai Hồng Linh vừa sợ, lại vừa hưởng thụ cảm giác này.

Cô ta cắn cắn môi, rụt rè mở miệng: “Ý anh là sao?”

“Ý là sao?” Trần Dục Sâm cười nSâm một tiếng: “Không phải cô tìm cách leo lên giường của tôi cũng chỉ vì muốn được tôi nâng đỡ sao?”

“Tôi không có!”

“Hửm?”

“Nếu anh nghĩ như vậy thì tôi cũng chẳng còn gì để nói, ngày mai tôi sẽ lên máy bay xuất ngoại, không bao giờ quay lại đây gặp anh nữa, như vậy được rồi chứ, ngài Hoắc?” Mai Hồng Linh không dám ở lại chỗ này lâu, chỉ sợ hắn phát hiện ra chuyện gì, cô ta giả vờ tức giận đẩy hắn ra, đi về phía cửa.

Một bước.

Hai bước.

Ba bước.

Cổ tay đột nhiên bị túm lại, trong lòng Mai Hồng Linh đắc ý vô cùng, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra khó chịu: “Anh làm gì vậy?”

“Đừng đi.”

Trong lòng Mai Hồng Linh thầm khinh bỉ một tiếng, không phải là vẫn như mấy năm trước, không thể nào kháng cự nỗi sức hút của cô ta sao?

Trần Dục Sâm ơi là Trần Dục Sâm, anh giả bộ kiêu ngạo cái gì cơ chứ!

Nhưng chưa đợi cô ta đáp lại, hắn đã thản nhiên buông tay, vẻ mặt điềm nhiên như không: “Cô còn chưa đưa thứ hôm qua cho tôi.”

Mai Hồng Linh: “…”

Cô ta ngớ người ra một lúc, mãi mới nhớ ra hắn đang nói về cái gì. Tuy rằng đã cố áp chế, nhưng lửa giận vẫn không nhịn được phát tán ra ngoài một ít. Gương mặt cô ta đen lại, đi về phía tủ, lấy một tệp văn kiện ra ném vào trong lồng ngực Trần Dục Sâm, sau đó dứt khoát rời đi.

Lần này Trần Dục Sâm không cản cô ta nữa.

Hắn nhìn một chiếc khuyên tai nhỏ bị rơi ra ở trên giường. Vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ, nếu như người phụ nữ đêm qua không phải là Mai Hồng Linh, vậy thì rốt cuộc là ai?

Tại sao lại quen thuộc tới như vậy?

-

Trần Dục Sâm vừa về tới nhà đã đi thẳng vào trong thư phòng. Nhìn một loạt động tác nước chảy mây trôi của hắn, Lâm Tú không nhịn được thở dài, ban nãy Tô Y Tình trở về nhà cũng như vậy. Đóng chặt cửa phòng, không cho ai lại gần. Ngay cả bà mấy lần có ý định tiến vào cũng đều bị đuổi ra.

Không biết hai đứa nhóc này lại xảy ra chuyện gì rồi nữa…

Tô Y Tình đứng trước gương lớn trong phòng tắm, vòi nước được cô bật tới mạnh hết cỡ, nước chảy xối xả vào người, đau đớn khiến đầu óc đang mơ màng của Tô Y Tình tỉnh táo lại đôi chút.

Cô không biết mình đã tỉnh dậy như thế nào, cũng không biết mình đã về đây bằng cách gì. Thứ có biết rõ nhất, có lẽ chính là thân thể này của cô, cho dù có tắm bao nhiêu lần, vẫn không thể rũ bỏ được sự bẩn thỉu, ghê tởm đó. Bên tai cô dường như còn vang vọng tiếng nước lép nhép, tiếng thở dốc hòa vào tiếng rên rỉ buồn nôn… Chúng như những con ác thú, không ngừng gặm nhấm lý trí của cô từng chút, từng chút một.

Tờ mờ sáng, qua một đêm truy đuổi gã kia đầy mệt nhọc, cuối cùng Lương Siêu cũng nhớ tới Tô Y Tình hiện tại vẫn đang còn ở khách sạn, hắn vội vàng quay lại đón cô. Nhưng đập vào mắt hắn chính là thân thể đầy dấu vết hoan ái sau một cuộc kích tình để lại, nơi nhẹ thì đỏ lên, nặng thì rách da rướm máu. Lại thêm làn da của cô trắng nõn, vết đỏ để lại trên làn da càng trở nên mê người hơn.

Lương Siêu không dám nhìn nhiều, nhanh chóng lấy chăn mỏng bao bọc lấy người cô, muốn đưa cô đi bệnh viện.

Khi đó hắn cũng không hiểu trong lòng mình có cảm giác gì, vừa khó chịu lại vừa đau lòng. Càng như vậy hắn lại càng hận gã kia hơn, chỉ hận không thể lột một lớp da của gã xuống.

Tô Y Tình xinh đẹp thánh khiết như vậy, ngay cả nghĩ tới hắn cũng không dám nghĩ, chỉ sợ vấy bẩn cô… Thế mà gã ta lại dám đối xử với cô như thế!

Vừa đặt Tô Y Tình xuống xe, cô đã tỉnh lại. Nghĩ tới sự đáng sợ của Trần Dục Sâm, Tô Y Tình bất giác túm chặt tay Lương Siêu. Cả người run rẩy.

Cuối cùng cô mở miệng cầu xin hắn, đừng nói chuyện này cho Trần Dục Sâm, hãy xem như chuyện tối nay chưa từng xảy ra chuyện gì cả.

Lương Siêu xem cô như là em gái của mình, đương nhiên sẽ đồng ý không chút do dự. Hắn cũng không muốn cả đời này cô sống trong đau khổ dằn vặt. Nếu chuyện này có thể khiến cô vui vẻ hơn, thì hắn cũng tình nguyện che dấu giúp cô.

Mọi chuyện phía sau, Tô Y Tình cũng không ý thức được. Khi cô giật mình tỉnh táo lại, thì bản thân đã đứng ở trong phòng tắm. Cũng đã tắm đi tắm lại tới năm sáu lần.

Cũng chính vì tắm bằng nước lạnh nhiều như thế, cho nên không hề ngạc nhiên, buổi chiều cô đã bị cảm.

Không biết dạo gần đây Trần Dục Sâm bận chuyện gì, cả ngày đầu tắt mặt tối. Như thần long thấy đầu không thấy đuôi, khiến cho vài lần Tô Y Tình muốn tìm hắn nói chuyện cũng khó.

Cũng may cô bị cảm không lâu lắm, chỉ hơn một tuần đã có thể tiếp tục tới trường. Bên ngoài cô vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh thờ ơ, không để tâm tới chuyện đó. Nhưng ở tận sâu bên trong, đó đã trở thành một vết sẹo không bao giờ có thể xóa đi của cô.

Trong lúc Tô Y Tình bên này tự gặm nhấm nỗi đau một mình thì bên kia, Ngũ Lương cũng kêu khổ không thôi.

Cậu ta vốn đi theo Trần Dục Sâm từ rất lâu, vốn là người hiểu hắn nhất. Nhưng gần đây không hiểu vì sao hắn lại càng thêm khó đoán. Khiến cho một người giỏi đoán ý như cậu ta cũng phải bó tay chịu chết.

Đương nhiên, người bó tay chịu chết cũng không phải chỉ có mình cậu ta, mà còn có cả Mai Hồng Linh nữa.

Người phụ nữ tên Mai Hồng Linh này, Ngũ Lương cũng chỉ nghe nói qua hai ba lần, lần nào cũng là từ miệng của đám Đầu Trọc. Cho nên ấn tượng về cô ta cũng hết sức mơ hồ.

Qua vài lần tiếp xúc, cậu ta cảm thấy… Người phụ nữ này, có chút khó nói… Nhìn qua thì có vẻ thông minh, nhưng thực chất lại ngu ngốc. Còn không bằng Tô Y Tình.

Đơn cử như sáng nay cô ta lại đem cơm tới cho Trần Dục Sâm, rõ ràng biết hắn không thích người ta làm phiền vào lúc đang ở công ty. Nhưng cô ta vẫn cố tình làm như không thấy.

Cũng không biết Trần Dục Sâm nghĩ gì, vẫn luôn để mặc cô ta nhảy nhót ở trước mặt của hắn.

Đương nhiên là đồ cô ta làm ra, Trần Dục Sâm ngay cả một miếng cũng không ăn, toàn bộ chui vào trong bụng của Ngũ Lương.

Nhắc tới Tô Y Tình và thức ăn, Ngũ Lương lại bất giác nhớ tới món canh cá cô làm… Mùi vị không hẳn là ngon, nhưng lại đặc biệt vô cùng!

Cậu ta may mắn có cơ hội nếm thử một lần, vẫn thầm ao ước được nếm thêm lần nữa.

Nhưng Ngũ Lương lại không hề hay biết rằng, may mắn hiện tại của cậu ta, lại chính là đau khổ sau này. Sau này khi Trần Dục Sâm biết được chuyện này, hắn không nói gì cả, chỉ nhìn chằm chằm cậu ta, một lát sau nhẹ nhàng phun vài chữ: “Ăn canh cá nửa năm.”

Kết quả là Ngũ Lương ăn tới phát sợ, chỉ cần nghĩ thấy thôi cũng đã buồn nôn rồi!

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.