Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chẳng lẽ hắn thật sự thích cô?

Phiên bản Dịch · 2770 chữ

Chương 73: Chẳng lẽ hắn thật sự thích cô?

Tô Y Tình khẽ rùng mình. Gió từ đâu thổi vào, cô khẽ run người một cái. Bấy giờ cô mới phát hiện, quần áo của cô đã bị Trần Dục Sâm cởi ra sạch sẽ từ khi nào.

Đầu hắn vẫn chôn vào hõm vai cô, ra sức liếm mút xương quai xanh. Cô có thể cảm nhận được dục vọng cang kêu gào được phóng thích của hắn.

Đúng lúc cô tưởng Trần Dục Sâm cứ như vậy mà muốn mình trên xe… Hắn ta đột nhiên dừng lại.

Tô Y Tình mở to đôi mắt mơ màng nhìn hắn. Hắn ta trầm mặt mặc lễ phục lại cho cô cẩn thận, sau đó ôm cô vào lòng, ra sức hít ngửi mái tóc dài mượt của cô.

“Đừng nhìn tôi như vậy, tôi sẽ chờ.” Chờ cho tới khi nào em cam tâm tình nguyện làm tình với tôi.

“Chờ?” Cô bất ngờ, không ngờ một người như hắn cũng có lúc nói được một câu có tính người như vậy.

Trần Dục Sâm không đáp lại mà hỏi sang chuyện khác: “Thích cảnh đêm ở đây không?”

“Thích.” Tô Y Tình sảng khoái gật đầu, cảnh đêm đẹp như vậy, sao có thể không thích được.

Ánh mắt của Trần Dục Sâm dõi ra phía xa, hắn cười cười, mở miệng hỏi cô: “Tòa nhà nào đẹp?”

Tô Y Tình nhìn theo ánh mắt hắn, nơi đó là một dãy nhà cao tầng chen chúc nhau, kiểu cách cầu kỳ, mang hơi hướng của Âu Mỹ. Tô Y Tình không mấy thích kiểu phong cách châu Âu, cô chỉ bừa một tòa nhà không xa: “Tòa nhà đó đẹp.”

Trần Dục Sâm mỉm cười gật đầu: “Được, tôi mua nó cho em.”

Khóe miệng Tô Y Tình giật giật: “Anh nói thật à?”

“Em nghĩ xem?”

Không cần nghĩ, tám chín phần mười là thật.

“Trần Dục Sâm.” Cô mở miệng gọi tên hắn, không quan tâm những lời hắn nói khi nãy.

“Ừ.” Hắn ta vuốt ve mái tóc dài mượt của cô, hương hoa thoang thoảng như có như không bao vây lấy chóp mũi, mùi hương thư thái dễ chịu khiến thần kinh đang căng cứng của Trần Dục Sâm cũng bất giác thả lỏng đôi chút.

“Tôi mơ thấy Lâm Hạ, con bé oán trách tôi không cứu nó, ngược lại còn giết nó…” Rõ ràng khi nói mấy lời này giọng Tô Y Tình có chút run rẩy.

Cô tựa đầu vào lồng ngực của hắn, giống như đang trần thuật lại một câu chuyện chẳng có chút liên quan gì tới bản thân, nhưng không hiểu vì sao Trần Dục Sâm lại cảm thấy trái tim hơi nhói lên, bàn tay đặt trên đầu cô nhẹ nhàng xoa xoa: “Đừng nghĩ nhiều, chuyện đã qua rồi… Chỉ cần em nghe lời, sau này tôi sẽ không ép em như vậy nữa.”

Khóe miệng Tô Y Tình nhếch lên nở nụ cười mỉa mai, tức là nếu cô còn không chịu nghe lời, có lẽ hắn còn có thể bắt cô làm chuyện kinh khủng hơn?

“Sau khi trở về tôi có thể tới trường nữa không?” Dù biết câu trả lời, nhưng cô vẫn muốn hỏi.

“… Tôi sẽ cho mời người tới dạy em, em chỉ cần ở nhà là được.”

Quả nhiên.

Cô rũ mắt, không nói gì nữa, cũng không còn sức lực nói gì nữa. Từng giây từng phút ở bên cạnh Trần Dục Sâm như muốn rút cạn hết tinh lực của cô, chưa bao giờ Tô Y Tình cảm thấy mệt mỏi như vậy.

Xe lao vun vút trong đêm, chẳng mấy chốc đã tới bữa tiệc. Trần Dục Sâm có việc rời đi, nhưng vẫn không quên để lại vệ sĩ để ‘bảo vệ’ cô. ‘Bảo vệ’ tới mức ngay cả một ngọn gió cũng không lọt vào được, nói gì tới việc cô có thể chạy đi.

Bởi vì buổi tiệc thật sự rất nhàm chán, chẳng mấy chốc cô đã dựa vào ghế thiếp đi, tới khi giật mình tỉnh lại thì đã thấy bản thân nằm trong vòng tay Trần Dục Sâm. Hắn siết rất chặt, cô khó chịu muốn giãy dụa tìm cho mình một tư thế thoải mái nhất, nào ngờ vừa mới cử động, cánh tay hắn lại siết chặt thêm vài phần. Rốt cuộc Tô Y Tình cũng từ bỏ giãy dụa. Cô mơ mơ màng màng mở miệng lầm bầm: “Chúng ta đi đâu vậy? Mệt chết đi được…”

Trần Dục Sâm nghe thấy mấy lời này, không khỏi nở nụ cười, hắn vỗ vỗ lưng cô, thấp giọng dỗ dành: “Về nhà mới, ngoan… Không khó chịu…”

Nhưng Tô Y Tình đã sớm ngủ say.

Tới tận sáng hôm sau cô mới biết, ‘nhà mới’ ấy chính là tòa nhà hôm qua cô tùy tiện chỉ tay.

Hắn ta thật sự là…

Phía sau vang lên tiếng thở dài, phía sau lưng cô chính là Trần Dục Sâm. Thế mà lần này hắn lại giữ lời thật, đêm qua mặc dù đã mê tình loạn ý, nhưng hắn vẫn khắc chế, không đụng tới cô.

"Mộ Hi, tôi chợt nhớ tới ngày hôm đó, nếu... Tôi chết, em có buồn không?" Hắn hỏi có hơi do dự.

Tô Y Tình chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, cô nghĩ nghĩ một lát, cuối cùng rũ mắt đáp:

"Không."

Hắn chết, cả nhà cô sẽ được giải thoát. Cô cũng có thể trở về với cuộc sống như trước kia, sao cô có thể buồn được.

Chỉ là, trái tim rất khó chịu.

"Chậc, biết ngay em sẽ nói vậy mà." Giọng hắn pha chút bất đắc dĩ, có chút uể oải, khiến cô không khỏi hoài nghi, người phía sau lưng cô thật sự là Trần Dục Sâm đấy ư?

"Mộ Hi, hứa với tôi, quên hết đi, đừng nhớ gì nữa. Em thế này làm tôi khó chịu."

Muốn cô hứa gì? Quên Lâm Hạ đã chết như thế nào? Hay là quên hết thảy quá khứ? Tổn thương trên cơ thể là đau đớn, tổn thương nơi tâm hồn là trầm bi, sao có thể nói quên là quên?

Hắn đột nhiên tiến về phía trước vài bước, ôm cô vào lòng, dịu dàng hỏi: "Có được không?"

"Cái gì?" Tô Y Tình không hiểu.

"Tôi... Rất muốn hôn em."

Cô suýt nữa bật cười, hắn biết khách sáo với cô từ bao giờ vậy?

Cho dù tối hôm qua hắn thật sự không đụng tới cô, nhưng cũng chỉ vì muốn cô cảm động trước sự dịu dàng ấy thôi không đúng sao?

"Đâu cần hỏi, hết thảy của tôi đều là của anh mà, không phải sao?" Cô quay người ôm cổ hắn, cười đáp.

Tự do hay cơ thể, kiêu ngạo và lòng tự trọng, kiên cường đến yếu ớt, tất cả của cô đều bị hắn tịch thu. Trước mặt cô, hắn luôn là một gã bạo quân, sao tự nhiên lại giở trò dân chủ?

Ánh mắt hắn tràn đầy dục vọng. Tô Y Tình chờ bị hắn đẩy mạnh xuống giường, hắn chưa bao giờ kiềm chế bản thân khi quan hệ, dù cô có bị thương đi chăng nữa. Cách hắn làm tình, tựa như muốn nghiền nát cô. Nếu ngày nào đó bị hắn làm thịt, cô cũng chẳng lấy làm lạ.

Nhưng lần này, hắn lại chỉ ôm cô, đợi ham muốn dần dần lụi tắt. Sau đó thở dài, "Đành chịu vậy, nếu em không muốn thì tôi sẽ không ép. Để tôi ôm một lúc là tốt rồi."

Tô Y Tình kinh ngạc không nói nên lời, cô thật sự rất muốn hỏi hắn, hắn có thật là Trần Dục Sâm không vậy?

“Đừng nhìn tôi như vậy, khả năng kiềm chế của tôi không tốt như em nghĩ đâu.” Trần Dục Sâm cười khổ một tiếng, vòng tay đang ôm chặt lấy eo cô bất giác siết chặt lại thêm chút nữa.

Tô Y Tình chợt nhớ tới một câu nói rất nổi tiếng, đó chính là kẻ có dục vọng với bạn, chưa chắc đã yêu bạn. Nhưng kẻ có thể kiềm chế dục vọng vì bạn, nhất định là kẻ yêu bạn.

Hiện tại một kẻ như Trần Dục Sâm đang kiềm chế dục vọng vì cô, Tô Y Tình có một suy đoán to gan. Chẳng lẽ hắn thật sự yêu cô?

Cô nhìn một bàn toàn đồ ngọt, kinh ngạc đến mức nói không nên lời. Tuy cô thích ăn ngọt, Nhưng... Thế này hơi khoa trương quá thì phải.

Liếc mắt qua Trần Dục Sâm, không phải hắn định ép cô ăn hết đấy chứ, Tô Y Tình cảm thấy dạ dày bắt đầu đau.

"Sao? Không thích à? Tôi tưởng em thích ăn đồ ngọt?" Hắn cười hỏi.

Không biết từ khi nào, mọi sở thích của cô đều đã được hắn nắm rõ trong lòng bàn tay.

"Không phải, tại nhiều quá." Nào bánh, nào kem; kiểu Việt, kiểu Nhật, kiểu Nga, kiểu Ý... Ít nhất phải hơn trăm loại, nhìn thì đẹp, nhưng phải ăn hết thì không hay lắm.

Cô ăn một hai miếng liền cảm thấy không nuốt nổi nữa, nghĩ rằng, về sau không bao giờ muốn đụng vào đồ ngọt.

"Anh quên mất dạ dày của em không chứa được nhiều, lần sau anh sẽ bảo bọn họ làm ít đi." Trần Dục Sâm hiểu rõ cười cười, kéo cô đứng dậy, đưa đến một gian phòng. Cô lại kinh ngạc, ước chừng mất một phút.

Khắp gian phòng đều là quần áo, đủ mọi nhãn hiệu, Cô hoài nghi liệu hắn có gom cả chợ về đây hay không.

"Đồ may riêng bên Pháp và Italy cần hai ngày nữa mới chuyển về, em mặc tạm chỗ này trước." Trần Dục Sâm ôm cô từ phía sau, hôn nhẹ lên tai cô.

Tô Y Tình quay đầu nhìn hắn, không tìm được gì từ đôi mắt mỉm cười của hắn.

"Trần Dục Sâm, anh muốn sao?" Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Trước kia Trần Dục Sâm tuy đáng sợ, nhưng ít ra dễ hiểu, mà Trần Dục Sâm hiện tại, thật sự khiến cô không biết cư xử ra sao.

Tuy rằng Tô Y Tình rất sợ đau, nhưng giờ phút này cô lại chỉ mong hắn ra tay tàn độc với mình một chút, hắn dịu dàng thế này, cô sợ lý trí vất vả lắm mới có thể lấy về lại bỏ mình mà đi mất!

"Đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ muốn em vui vẻ mà thôi". Hắn hôn nhẹ má cô, không yêu cầu làm tới bước cuối cùng, từ hôm qua đã vậy.

Nếu thật lòng muốn cô vui vẻ, hắn nên cho cô điều Cô muốn, nhưng cô biết, hắn sẽ không cho. Cô cũng biết, hắn làm nhiều như vậy là để làm gì, nhưng tương tự, cô cũng sẽ không cho.

Cô không ngốc đến mức nghĩ rằng hắn yêu cô, loại người từ nhỏ đã thích dẫm đạp lên người khác, biết yêu thương là gì?

Không phải chưa từng nghĩ tới, dùng tự trọng để đổi lấy tự do, nhưng hắn khôn khéo cỡ nào? Giả vờ sập bẫy chính là tự tìm đường chết.

Tô Y Tình đang chờ đợi, chờ cơ hội ngàn năm có một. Không dám chắc có chờ được không, chuyện lần trước qua lâu như vậy, hắn vẫn không lơi lỏng cảnh giác với cô chút nào.

Cô thở dài trong lòng, mấy tháng nay bị hắn cầm chân ở nước ngoài, ruột gan cô đã nóng hết cả lên rồi. Tô Y Tình rất muốn về nước.

"Mỗi lần nhìn em thế này, tôi lại muốn ôm em vào lòng." Giọng Trần Dục Sâm rất nhẹ nhàng, không nghe ra cảm xúc.

Cô nhìn hắn, ánh mắt hắn nổi sóng mãnh liệt, hiển nhiên cố đè nén điều gì. Đúng vậy, hắn không phải kiểu người có tính nhẫn nại, Cô không biết tiếp tục như vậy, hắn còn có thể chịu bao lâu.

"Tôi đang ở trong lòng anh rồi. " Cô nhếch môi, nở nụ cười.

"Chọn một bộ màu trắng, lát nữa mình sẽ ra ngoài." Hắn thả tay, ra khỏi phòng trước.

Cô cảm thấy, giữa hai người bọn họ tồn tại điều gì đó, hết sức căng thẳng.

Tô Y Tình chọn một chiếc váy trắng hở vai, những chiếc khác tuy đều là size nhỏ nhất, nhưng mặc vào người vẫn có vẻ hơi rộng. Bắt đầu từ khi nào thì, cô lại gầy đến mức độ này ?

Trần Dục Sâm thay một bộ âu phục màu đen. Hắn nhìn thấy cô, nở nụ cười, thái độ tối tăm ban nãy đột nhiên biến mất: "Em mặc đồ trắng rất hợp." Rồi chọn cho cô một chiếc áo khoác, cũng là màu trắng

Sau đó bọn họ cùng ra cửa, Tô Y Tình không hỏi hắn đi đâu, mà có vẻ hắn cũng không định giải thích cho cô biết.

Trần Dục Sâm đích thân lái xe, không cho Ngũ Lương đi cùng, chỉ có hai bọn họ. Chuyện này rõ ràng không bình thường, Cô khó hiểu nhìn hắn, hắn lại không nói gì.

Xe chạy ra vùng ngoại thành, đã đi được tầm bảy, tám chục km. Dù hắn có đến nơi rừng sâu núi thẳm rồi chôn sống mình, cô cũng không bận tâm cho lắm. Nhưng bầu không khí trầm mặc này, quả thực khiến cô khó chịu.

"Anh mở nóc xe ra được không?" Cô hỏi.

Hắn liếc nhìn Tô Y Tình, ấn nút mở.

Cô đứng dậy, nửa người nhoài ra ngoài, gió thổi qua hai má, thổi bay mái tóc dài của cô. Nhắm mắt lại, mở hai tay, để gió luồn qua kẽ tay. Đã lâu rồi không thấy thoải mái như vậy. Cô nhớ về những tháng năm xanh miết, say mê mà ngang ngược của tuổi thanh xuân, cảm giác cả thế giới đều nằm trong lòng bàn tay.

Nếu được cuốn đi rồi biến mất cùng gió, thật là tốt biết mấy...

Một bàn tay kéo lấy Tô Y Tình, cô cúi đầu, thấy ánh mắt nâu đen của Trần Dục Sâm. Thật ra mắt hắn rất đẹp, chỉ có điều quá lạnh lùng.

Hắn kéo cô ngồi xuống, dùng một tay ôm cô, nét mặt hơi mất tự nhiên.

"Làm sao vậy?" Tô Y Tình khó hiểu.

"Tôi sợ em... Bị gió thổi mất..."

Rốt cuộc xe cũng dừng lại, là một nghĩa trang, nhưng chỉ có hai phần mộ, phong cảnh xung quanh rất đẹp.

Cô nhìn tên khắc trên bia: Trần Vương, Sở Ca, người lập bia: Trần Dục Sâm.

Trần Dục Sâm không nói gì, lấy một bó bách hợp màu trắng trên xe, đặt trước mộ ba mẹ.

Ba hắn có khí chất nho nhã, mẹ hắn là một người mang nét đẹp cổ điển.

Từ khuôn mặt đến khí chất, Trần Dục Sâm kết hợp ưu điểm của cả hai, làm vẻ bề ngoài của hắn không thể soi mói được.

Tuy không biết tâm tư lúc này trong đầu hắn, nhưng cô nghĩ, dù là ai đứng trước một ba mẹ, tâm trạng cũng khó lòng tĩnh lặng.

Không biết qua bao lâu, hắn nói hai chữ "Đi thôi", rồi kéo tay cô.

Tô Y Tình không nói gì, cô nghĩ có lẽ lúc này hắn cũng không cần cô nói gì. Ngay cả Ngũ Lương cũng không mang theo, chắc hẳn mọi năm hắn đều đến đây một mình, vậy lần này, tại sao lại đưa cô theo?

“Hôm nay là sinh nhật của tôi.” Chưa đợi cho cô suy nghĩ lâu hơn, Trần Dục Sâm đã mở miệng nhàn nhạt nói.

Trong lòng cô thầm cảm thấy kinh ngạc: “… Vậy…”

“… Cũng chính là ngày mất của mẹ tôi.”

Ngày sinh của mình cũng chính là ngày mất của mẹ mình, còn chuyện gì khó chịu, đau lòng hơn chuyện này nữa cơ chứ?

Nhưng Tô Y Tình không biết phải nên an ủi hắn như thế nào, cuối cùng cô gật đầu, ‘ừm’ một tiếng, sau đó im lặng không nói chuyện nữa.

“Khi nãy tôi đã báo với bà ấy, em chính là vợ của tôi.”

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.