Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mộ Hi, ngắt điện thoại của tôi sẽ phải trả giá đắt đấy

Phiên bản Dịch · 2084 chữ

Chương 81: Mộ Hi, ngắt điện thoại của tôi sẽ phải trả giá đắt đấy

“Em đang sợ tôi sao?”

Tô Y Tình ngẩn người, cô đang sợ Trần Dục Sâm sao? Cô suýt chút nữa bật cười, phải rồi, một người như hắn, sao có thể không sợ được chứ.

“Mộ Hi, đừng sợ tôi, tôi sẽ không cho phép ai làm tổn thương em, ngay cả tôi cũng không thể.” Trần Dục Sâm nghiêm túc nói.

“Không phải anh là người làm tổn thương tôi nhiều nhất hay sao?” Ngoài hắn ra, cô nghĩ cũng không có ai rảnh rỗi tới mức muốn đi lừa cô cả.

“Sau này sẽ không, tôi sẽ bù đắp cho em.”

Câu này sao lại quen tai tới như vậy, ồ đúng rồi, trước kia hắn cũng nói như vậy. Nhưng kết quả thì thế nào? Đúng là không làm cô đau khổ, mà còn hơn cả đau khổ.

“Được.” Tô Y Tình nhếch môi, hắn đã muốn cho cô hi vọng, vậy thì sao cô lại không thể làm cho hắn vui?

Trần Dục Sâm cau mày, cũng không nói gì nữa, chuyên tâm ăn cơm.

Loáng cái đã thấy thức ăn vơi hơn phân nửa, cả buổi chiều cô loay hoay ở trong bếp, vẫn còn chưa ăn. Nhìn thấy vậy vội vàng ngồi xuống, không khách khí tranh giành đồ ăn với hắn.

Sau khi ăn xong, trong khi cô thu dọn bát đũa, Trần Dục Sâm đã trở về phòng, không biết định làm gì.

Lúc hắn đi từ trên tầng xuống, cô đang ngẩn người ở trên ghế sofa xem ti vi. Hắn ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay vòng qua cổ cô, Tô Y Tình còn tưởng hắn muốn ôm mình, bèn nghiêng người về phía sau chuẩn bị tìm tư thế thoải mái để ngồi trong lòng hắn.

Trên đỉnh đầu truyền tới tiếng phì cười của Trần Dục Sâm: “Đừng cử động.”

Tô Y Tình rất nghe lời, ngoan ngoãn ngồi im. Trần Dục Sâm cúi đầu, cẩn thận cài lại móc sợi dây chuyền cho cô.

“Tặng cho em.”

Lần này hắn đúng là vòng tay qua ôm cô vào lòng. Tô Y Tình sờ mặt dây chuyền, sự khó hiểu trong lòng tăng gấp bội. Kiểu cách của dây chuyền không còn mới, chỉ là được bảo quản rất cẩn thận, cho nên nhìn qua như vừa mới mua mặt dây chuyền là một hình trăng lưỡi liềm nhỏ nhắn tinh xảo.

Điều quan trọng chính là… Cô đã từng nhìn thấy Hoắc Linh Chi đeo sợi dây này. Vốn hôm đó vẫn còn nghi ngờ thì hôm nay cô đã có thể khẳng định. Đây không phải là dây chuyền của cô biến mất từ mấy năm trước sao. Từ khi nào lại rơi vào tay Trần Dục Sâm?

“Anh…”

“Sợi dây này rất có ý nghĩa đối với tôi, cũng có thể gọi nó tín vật đính ước của tôi cũng được. Sau này em hãy đeo nó đi.”

“Sao anh lại có sợi dây này?”

“Là được một người bạn hồi nhỏ tặng.”

“Là…”

Lời còn chưa nói hết đã bị hắn cắt ngang: “Sau này em hãy đeo nó, đừng tháo ra, được không?”

“… Được.” Tô Y Tình thoải mái gật đầu, sợi dây này vốn dĩ cũng là của cô. Cô ép sự khó hiểu trong lòng xuống, có lẽ là bạn hắn mua được từ chỗ bán đấu giá nào đó, sau đó tặng lại cho hắn mà thôi.

Cô quay người lại nhìn màn hình ti vi đang chiếu cảnh bắn pháo hoa bên sông Hồng. Đúng rồi, mấy ngày nữa chính là tết. Không ngờ thời gian cô ở bên cạnh Trần Dục Sâm lại lâu như vậy, chớp mắt đã qua nửa năm.

Nếu như hôm nay không tình cờ nhìn thấy cảnh bắn pháo hoa, nhìn thấy ti vi phát phóng sự về tết, có lẽ cô cũng không nhớ tới đã sắp qua một năm.

Nhìn thấy cô lại ngẩn người, Trần Dục Sâm không nhịn được hỏi: “Em thích ngắm pháo hoa à?”

“Đúng vậy.” Hồi nhỏ cô toàn đòi cha mẹ đưa đi tới quảng trường để ngắm pháo hoa, còn đòi bọn họ mua hết thứ này tới thứ nọ.

Ký ức như cuộn băng cũ, không ngừng tua đi tua lại trong đầu cô.

“Hôm đó tôi sẽ đi ngắm cùng em.”

Tô Y Tình ngạc nhiên: “Không phải anh cần trở về Nhà họ Trần sao?”

Trần Dục Sâm nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Em nghĩ lão già đó sẽ mong tôi trở về sao.”

Cũng đúng, dù cô không biết giữa Trần Dục Sâm và Nhà họ Trần có thù gì, nhưng dựa theo linh cảm của cô, tám mươi phần trăm không phải là chuyện gì tốt đẹp.

“Tùy anh.” Tô Y Tình tỏ vẻ chẳng sao cả, hắn muốn đi, cô có muốn cản cũng không được.

Càng gần cuối năm Trần Dục Sâm lại càng bận, tới hai tám hai chín thì hầu như không ngày nào hắn có mặt ở nhà.

Cô cũng chẳng tỏ thái độ gì, nên làm cái gì thì làm cái đó.

Chỉ có điều, tới tận tối ba mươi, Trần Dục Sâm vẫn chưa có mặt ở nhà. Trong lòng Tô Y Tình không tránh khỏi hụt hẫng, cô vừa nhận được một cuộc điện thoại từ Ngũ Lương, nói rằng Trần Dục Sâm đang xử lý một cuộc họp gấp, có lẽ đêm nay sẽ không về được, bảo cô nếu muốn đi ngắm pháo hoa thì sai Đầu Trọc lái xe đưa đi.

Tô Y Tình dẹp cảm giác hụt hẫng trong lòng qua một bên, cơ hội của cô, cũng chỉ có đêm nay.

Đêm bắn pháo hoa, ở hội trường Vạn Thọ sẽ có rất nhiều người tụ tập. Sở Thiệu Nam là cảnh sát trưởng, sao có thể không có mặt để giữ trật tự trị an được chứ.

Nói cô ngây thơ cũng được, nhưng ngoài cách này ra, Tô Y Tình thật sự không thể tìm ra được cách nào khác thích hợp hơn, để có thể đi gặp Sở Thiệu Nam một cách thần không biết, quỷ không hay.

Đầu Trọc rất nghe lời Tô Y Tình, có lẽ đã được Trần Dục Sâm dặn dò, cho nên gã không hề đi theo cô mà sau khi đưa cô tới đó chỉ đứng từ xa quan sát, không hề xuất hiện trước mặt cô.

Tô Y Tình chen vào giữa dòng người, loáng cái đã mất hút. Trong những trường hợp thế này, bộ quân phục sẽ là thứ bắt mắt nhất. Cô vừa liếc mắt đã có thể nhìn thấy bóng dáng Sở Thiệu Nam cách đó không xa, ông ta đang đứng nói chuyện với một viên cảnh sát nào đó. Thái độ không tốt lắm, hình như đang phê bình người cảnh sát kia.

Giữa dòng người đông đúc, Tô Y Tình chỉ là một hạt cát giữa xa mạc, một con kiến giữa bầy kiến lớn, một giọt nước giữa đại dương bao la… Hòa vào trong đám người, không hề gây chú ý.Vậy mà không biết tại sao, giữa dòng người tấp nập, Trần Dục Sâm vẫn nhìn trúng Tô Y Tình. Giữa hàng vạn người chỉ cần liếc mắt hắn vẫn nhận ra cô, đây là một sự trùng hợp, hay là một kiểu duyên phận?

Trần Dục Sâm không muốn biết, cũng không muốn tìm hiểu sâu hơn.

“Anh Sâm, anh nhìn gì thế?” Đại Ngu bước ra khỏi nhà, uể oải dựa người vào hàng rào chắn, theo ánh mắt của Trần Dục Sâm nhìn xuống dưới lầu. Trông thấy đám đông đen xì lúc nhúc, hắn ta không khỏi thảng thốt: “Ôi chao, đông thật đấy.”

Trần Dục Sâm không đáp lời, chỉ lặng lẽ đứng nhìn đến ngây ngẩn. Đại Ngu phóng tầm mắt theo Trần Dục Sâm nhưng không nhận ra hắn đang nhìn gì, gã ta liền gọi hắn vào nhà chơi: “Hôm nay có rất nhiều gái trẻ đẹp tới đây, không chỉ có Diễm Ly, chị Hoa còn cố ý dẫn hai chim non tới. Anh Sâm chưa chọn trước, đám anh em không dám động tay.”

Trần Dục Sâm nghe vậy khẽ nhếch môi, chỉ đáp lại một câu: “Mấy anh em chơi đi, cứ để mặc tôi.”

“Chim non cũng không muốn ạ?” Đại Ngu làm bộ ngạc nhiên, cố ý ghé nhìn Trần Dục Sâm, hạ giọng hỏi: “Anh, anh không sao đấy chứ?”

Trần Dục Sâm liếc gã ta một cái, hờ hững nhả ra một chữ: “Cút.”

“Tuân mệnh.” Đại Ngu cười khà khà, chui tọt vào nhà, cửa kính vừa đóng, tiếng ầm ĩ trong phòng lập tức tuôn trào, khiến Trần Dục Sâm khẽ cau mày. Thực ra dưới lầu cũng hỗn loạn nhưng do khoảng cách và cảnh đêm ngăn cản nên không thấy khó chịu như âm thanh sau lưng.

Trần Dục Sâm lại phóng ánh mắt xuống đường, hắn dễ dàng nhìn thấy Tô Y Tình giữa biển người, cô đang đứng nói chuyện với Sở Thiệu Nam. Rốt cuộc, Tô Y Tình vẫn không muốn ở bên hắn.

Nếu như hôm nay sau khi tiếp xong đối tác hắn không tới chỗ này, có lẽ vĩnh viễn sẽ không biết được, cô muốn đâm hắn một đao.

Tròng mắt Trần Dục Sâm lạnh như băng, bàn tay nắm lan can khẽ siết chặt.

Hắn gọi điện cho cô, kiên nhẫn chờ đợi, quan sát dáng vẻ sửng sốt hoảng sợ của cô. Sau khi Tô Y Tình tiếp máy, hắn dùng giọng điệu lạnh lùng ra mệnh lệnh: “Ngẩng đầu, nhìn ra phía sau.”

Cô ngẩng đầu theo, xoay lưng nhìn, ánh mắt tìm một vòng dưới thấp rồi lại hướng lên cao, sau đó liền trông thấy Trần Dục Sâm đứng trên sân thượng.

“Đi lên.” Hắn nói.

Cô bối rối xoay người, như sợ hắn phát hiện ra Sở Thiệu Nam đang đứng bên cạnh mình. Sau đó, cố tình bước sang bên, giọng điệu phẫn uất bất lực, cò kè mặc cả với hắn trong điện thoại: “Lát nữa được không, lát nữa tôi sẽ lên đó. Tôi muốn ngắm pháo hoa thêm chút nữa?”

Trần Dục Sâm cười lạnh một tiếng, ngắm pháo hoa cái gì chứ, ngắm mạng của hắn thì đúng hơn.

Trần Dục Sâm vẫn có quy tắc của hắn, Tô Y Tình có thể vượt qua quy tắc đó, nhưng dựa trên tiền đề là hắn cho phép. Đời này của hắn ghét nhất là bị người khác phản bội, Tô Y Tình đã dẫm lên điểm mấu chốt này rồi.

“Không được.” Giọng Trần Dục Sâm nhẹ bẫng nhưng thái độ vẫn hết sức cương quyết.

Tô Y Tình mềm mỏng cầu xin: “Van anh.”

Nếu như hôm nay cô để mất cơ hội này, ngày sau không biết khi nào mới có thể gặp lại Sở Thiệu Nam.

Trần Dục Sâm nhận ra thái độ chuyển biến của Tô Y Tình đối với hắn, không còn ương ngạnh bướng bỉnh mà bắt đầu dịu dàng, như thử lấy nhu thắng cương. Thay đổi này khiến Trần Dục Sâm cảm thấy thú vị. Hắn khẽ bật cười, trả lời cô: “Không được.”

Cô cau mày, đang tính phớt lờ hắn, ngắt điện thoại thì Trần Dục Sâm lại nói tiếp: “Mộ Hi, ngắt điện thoại của tôi sẽ phải trả giá đắt đấy.”

Tô Y Tình khẽ rùng mình.

“Cho em 10 phút, lập tức xuất hiện trước mặt tôi.”

Cô cắn môi, nhướn mắt lên nhìn bóng dáng hắn ở trên cao, cuối cùng nghiến răng đáp: “Được.”

Trên tòa nhà cao tầng, Trần Dục Sâm vẫn im lặng quan sát Tô Y Tình và Sở Thiệu Nam. Hắn đột nhiên hỏi Ngũ Lương đứng bên cạnh: “Cậu nói xem Tô Y Tình và Sở Thiệu Nam đang nói gì?”

Ngũ Lương không biết, không đoán được và cũng không dám đoán. Trên phố rất đông những dòng người chậm rãi chuyển động, duy chỉ có cô vẫn đứng im một chỗ, giữa con phố náo nhiệt, cô đơn đến bất lực.

“Ngài Trần, buông tha cô ấy đi.” Ngũ Lương bỗng lên tiếng, lời vừa ra khỏi miệng liền cảm thấy hoảng sợ.

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.