Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chú tưởng cháu còn có tương lại sao

Phiên bản Dịch · 2163 chữ

Chương 83: Chú tưởng cháu còn có tương lại sao

“Chú Sở, cha cháu bảo cháu tới tìm chú.”

“Cha cháu là Tô Tùng Nam đúng không, hầy… Chuyện của ông ấy, chú cũng biết được một ít. Chú tin là ông ấy không phải hạng người như vậy.”

Tô Y Tình cười khổ một tiếng: “Chú tin thì có ích gì. Người cần tin phải là Trần Dục Sâm.”

“Cháu không muốn vòng vo, chú Sở, cháu muốn giúp cha mẹ cháu tránh án, mà việc này thì cần sự giúp đỡ của chú!”

Sở Thiệu Nam lắc đầu, nụ cười thể hiện sự bất lực ẩn hiện nơi khóe môi: “Cháu tưởng chú chưa từng làm ư, vô ích thôi, Trần Dục Sâm một tay che trời, ở thành phố này, hắn chính là bá chủ. Năm ngoái lúc xảy ra vụ án chú từng điều tra, nhưng hắn làm quá kín kẽ, không thể điều tra được gì cả.”

Tô Y Tình cau mày: “Lẽ nào thật sự không còn cách gì khác sao?”

“Cách thì vẫn có, nhưng chỉ sợ không ai dám làm.”

“Cách gì?”

“Đó chính là tiếp cận Trần Dục Sâm, tìm bằng chứng phạm pháp của hắn, giao nộp lại cho cảnh sát, vậy là được. Nhưng cách này quá nguy hiểm, thứ nhất hắn không phải dạng người dễ dàng tiếp cận. Thứ hai, những kẻ từng phản bội hắn đều có kết cục rất thảm.”

Cách này, chính là ăn được cả ngã về không.

“Cháu có được không?” Tô Y Tình nhếch môi, nở nụ cười ranh mãnh.

“Đừng đùa, cháu còn trẻ, còn có tương lai như vậy…” Sở Thiệu Nam lắc đầu cười, không cho lời đó là thật.

Gương mặt Tô Y Tình tối sầm lại, nâng chiếc điện thoại trong tay đang hiển thị cuộc gọi tới cho Sở Thiệu Nam xem, âm thanh lạnh lẽo như vọng lên từ địa ngục: “Chú tưởng, cháu còn có tương lai sao…”

Rơi vào tay Trần Dục Sâm, sao còn có thể có tương lai.

Nhớ lại cuộc nói chuyện tối qua giữa mình và Sở Thiệu Nam, Tô Y Tình không khỏi ngẫm nghĩ. Cả một gia tộc lớn như Trần thị, chắc chắn không thể làm ăn sạch sẽ không hề phạm pháp. Rốt cuộc là vấn đề ở đâu?

Khóe mắt Tô Y Tình liếc tới chếc điện thoại trên bàn, cô với tay cầm điện thoại lên, quả nhiên…

Cô vẫn luôn thắc mắc, rốt cuộc tại sao một Trần thị có vẻ bên ngoài hào nhoáng như vậy lại chịu công khai hội sở Dạ Thiên là của mình. Đó là một nơi bẩn thỉu, đen tối, không hề phù hợp với hình tượng mà Trần thị muốn xây dựng cho công chúng xem.

Tô Y Tình đột nhiên nhớ tới câu nói ‘Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.’ Chẳng lẽ, đó chính là nơi rửa tiền của Trần thị?

Càng nghĩ cô càng cảm thấy khả năng này là rất lớn, một tổ hợp vui chơi giải trí lớn như vậy…

“Muốn đi Dạ Thiên thì nói với tôi một tiếng, tôi sẽ cho người đưa đi, không cần phải nghĩ cách trốn tôi đâu.” Trần Dục Sâm vừa mới tắm xong, tóc còn chưa lau khô, giọt nước từ trên tóc nhỏ tí tách xuống nền nhà sáng bóng, làn da màu đồng khỏe mạnh rắn chắc. Xuống chút nữa chính là lồng ngực vững trãi đang phậm phồng…

Tô Y Tình bất giác đỏ mắt, ánh mắt lẩn trốn theo bản năng. Cô đặt điện thoại qua một bên, làm như thờ ơ nói: “Ai nói với anh tôi muốn đi Dạ Thiên? Nơi đó thì có gì hay ho, một nơi bẩn thỉu!”

“Tôi chỉ đưa ra lời đề nghị mà thôi, em muốn làm thế nào là quyền quyết định của em.” Trần Dục Sâm ném chiếc khăn đang lau tóc qua một bên, đi về phía bàn lấy máy sấy từ trong hộc tủ ra đưa cho cô: “Nào, sấy tóc cho tôi đi.”

Cô bĩu môi nhưng vẫn cầm lấy máy sấy như tay hắn.

“Tôi muốn tới trường.”

Trong lúc đang sấy tóc cho hắn, Tô Y Tình thình lình phun ra một câu.

Trần Dục Sâm trầm mặc trong giây lát, hồi lâu sau mới đáp lời: “Không phải tôi cho mời gia sư tới rồi sao.”

Tô Y Tình liếc mắt nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Hồ sơ học bạ của tôi đều ở trường, tôi muốn tới đó lấy.”

Nghe vậy, trong lòng Trần Dục Sâm bất giác thở ra một hơi, hắn đáp: “Vậy thì bảo Đầu Trọc đưa đi.”

Nói xong, hắn nghiêng người vùi mặt vào bụng Tô Y Tình, bụng vốn là nơi mẫn cảm của cô, bị hắn cọ tới cọ lui như vậy, cô không khỏi cảm thấy buồn cười.

“Đừng…”

“Phải cố gắng thêm chút nữa.”

Cô ngạc nhiên: “Hả?”

“Mộ Hi, em nhìn xem, trong bụng em chứa bao nhiêu người thừa kế của Nhà họ Trần, nhưng chưa có kẻ nào thành công cả.”

Phải mất một lúc lâu Tô Y Tình mới hiểu được ý của câu nói này, mặt mũi cô bỗng chốc đỏ bừng, cô nghiến răng: “Cút đi!”

Trong lòng cô bất giác dâng lên nỗi sợ hãi mơ hồ, vậy suy đoán của cô là đúng, Trần Dục Sâm muốn cô mang thai con của hắn.

Mang thai con của Trần Dục Sâm, chuyện này cô chưa bao giờ nghĩ tới, cũng không dám nghĩ tới.

Sáng hôm sau, Tô Y Tình vừa rời giường không lâu, đừng nói tới việc bảo Đầu Trọc đưa cô tới trường, ngay cả ăn sáng cô cũng chưa kịp ăn đã bị Ngũ Lương tới đưa đi.

Xe dừng trước cửa hội sở Dạ Thiên, Tô Y Tình mới biết Trần Dục Sâm lại tụ tập với đám anh em của hắn ta. Cho nên hắn ta mới gọi cô đến.

Vậy cho nên, trong lòng hắn cô chỉ là một con chó cưng, thích thì gọi đến, không thích thì đuổi đi đúng không.

Lại một lần nữa bước chân vào chốn địa ngục này, Tô Y Tình không khỏi cảm thấy chán ghét, lần này người tiếp đón cô vẫn là chị Hoa kia, đi bên cạnh bà chị đó còn có Diễm Ly.

Diễm Ly không hổ là người thông minh, sau lần đó cô ta không còn dám kênh kiệu nữa. Nhìn thấy cô thì nở nụ cười xinh đẹp tiêu chuẩn… Nhưng nụ cười đó có bao nhiêu phần thật lòng thì không ai biết được.

Chị Hoa lắc lắc cái mông, tươi cười hớn hở đi về phía trước: “Úi cha, lại được gặp Tô tiểu thư đây rồi, chúng ta đúng là có duyên thật đấy!”

Vừa nói cô ta vừa giơ tay muốn khoác tay cô, thái độ thân mật nào như người đã từng độc ác cảnh cáo cô không được chạy trốn trước đây. Người ngoài nhìn vào không biết còn tưởng bọn họ thật sự là chị em tốt đấy.

Tô Y Tình không muốn cô ta chạm vào người mình, nghiêng người né tránh một cách rất tinh tế. Chị Hoa nhìn thấy mình bị người ta ghét bỏ cũng không ngượng ngùng, cười ha hả vài tiếng, môi đỏ chót khẽ đóng mở:

“Ngài Trần dặn tôi phải chăm sóc cho cô cẩn thận, Tô tiểu thư có muốn đi dạo một vòng quanh Dạ Thiên không?”

Đây là là đúng ý cô.

Nhưng Trần Dục Sâm gọi cô đến lại không gặp mặt cô mà ngược lại bảo chị Hoa tới tiếp đón cô, vậy là có ý gì?

Chẳng lẽ hắn không sợ sự thật hắn che dấu bị phát hiện ra?

Hoặc là hắn căn bản không thèm sợ?

Cho dù thế nào đi chăng nữa thì đây cũng là cơ hội ngàn năm có một, Tô Y Tình không muốn uổng phí. Cô nhếch môi cười: “Được vậy thì tốt quá.”

Tô Y Tình cùng chị Hoa kia đi dạo một vòng quanh Dạ Thiên, điều bất ngờ chính là nơi này không hề bẩn thỉu như cô nghĩ, cùng lắm chỉ là tiếp rượu, khách muốn ngủ lại nếu như nhân viên không đồng ý thì cũng không thể. Đặc biệt hơn là cô vẫn chưa thể nhìn ra được bất cứ một dấu hiệu rửa tiền nào từ chỗ này.

Lúc đi ngang qua nhà WC, trong đầu cô đột nhiên lóe lên một cái. Tô Y Tình cười cười bảo rằng mình muốn vào nhà vệ sinh, chị Hoa tuyệt nhiên không nghi ngờ.

Sau khi vào nhà vệ sinh, việc đầu tiên cô làm chính là giơ tay tự tát cho mình vài cái, tát tới mức đau tới rớm nước mắt ra mới thôi. Gương mặt của cô khi đó đã đỏ bừng, Tô Y Tình đứng nhìn mình trong gương khoảng năm phút, mãi tới tận khi nước mắt đã gần khô cô mới bắt đầu rửa mặt, trang điểm lại.

Toàn bộ quá trình Tô Y Tình đều vô cùng bình tĩnh, phần bên má bị cô đánh tới đỏ ửng cũng đã được phấn lót che đi, chỉ có đôi mắt còn hơi đỏ không dấu được sự thật cô từng khóc.

Đây chính là hiệu quả cô muốn!

Tô Y Tình hài lòng rời đi, vừa ra ngoài cũng đã quá trưa nhưng cô không hề cảm thấy đói.

Bên ngoài đã có vệ sĩ chờ sẵn, vừa thấy Tô Y Tình bước ra người vệ sĩ đó không nhiều lời, dẫn cô tới chỗ Trần Dục Sâm.

Cửa phòng vừa mở ra, âm thanh náo nhiệt trong lòng lập tức như bị ấn nút tạm dừng, mọi người không hẹn mà cùng nhau quay mặt về phía cửa.

Đập vào mắt chính là dáng người xinh đẹp của cô, cô trang điểm đậm hơn thường ngày, chính vì thế nên vẻ ngây thơ thường ngày đã bị rút hết đi, thay vào đó là sự quyến rũ tới lạ thường.

Đám đàn ông trong phòng nhìn tới mức tròng mắt sắp rơi cả ra ngoài. Cuối cùng vẫn là Trần Dục Sâm khẽ gõ bàn một cái, kéo thần trí của cả đám đàn ông trở lại. Căn phòng bỗng chốc trở nên náo nhiệt.

Hắn khẽ ngoắc tay với Tô Y Tình, bảo cô đi gần về phía mình. Nhìn gần mới thấy sắc mặt Tô Y Tình tái nhợt, cánh môi đỏ tươi khô khốc, không sáng bóng trau chuốt như trước kia. Đôi mắt tuy được trang điểm đậm, nhưng khi ngước lên vẫn dễ dàng nhận ngay ra dấu vết sưng đỏ, khẳng định một màn khóc lóc đã qua. Trong lòng Trần Dục Sâm không vui, hắn nhích ra sau ghế, vươn tay ôm Tô Y Tình vào lòng, thản nhiên chơi bài, môi dán sát tai cô, thì thầm hỏi: “Sao vậy?”

Tô Y Tình chưa trả lời, trên bàn đã có người bật cười. Đại Ngu khoa trương giơ tay che mắt, kêu toáng: “Anh à, em còn nhỏ, hai người đừng đầu độc em nữa.”

Gã vừa dứt lời, tên đàn ông cao gầy đeo kính ngồi đối diện liền ném thẻ bài về phía Đại Ngu, đấu võ mồm: “Thằng nhóc cậu đầu óc đen tối, ai có thể đầu độc nổi hả?”. Nói xong, hắn quay sang nhìn Trần Dục Sâm, giọng điệu nghiêm túc: “Anh Sâm, em đủ mười tám tuổi rồi, em không sợ bị đầu độc, anh cứ tự nhiên.”

Trần Dục Sâm mỉm cười, không quan tâm đến mấy lời chế giễu của bọn họ, chỉ hất cằm, ý bảo Tô Y Tình rút thẻ bài thay hắn.

Bọn họ đã chơi bài được một buổi sáng, Trần Dục Sâm cũng đã sắp chán ngấy rồi.

Cô không từ chối, một tay ôm lấy cổ hắn, vươn người một tay bắt bài khiến chiếc váy bó sát thân tôn thêm đường cong hoàn mỹ. Ánh mắt của đám đàn ông vô thức trôi lơ lửng.

Trần Dục Sâm hơi khó chịu, kiên quyết kéo cô lại, bàn tay siết chặt vòng eo nhỏ bé, nhấn cô ngồi lên đùi. Tô Y Tình ngạc nhiên, cúi xuống nhìn hắn. Nhưng hắn chỉ hơi mím môi, cũng không nhìn lại, tiện tay đánh lá bài cô vừa rút ra.

“Ơ!”. Tô Y Tình vội vàng can ngăn nhưng Đại Ngu đã xòe bài, sung sướng hét: “Ù rồi!”

Có người vui có kẻ buồn, gã đàn ông ngồi đối diện Trần Dục Sâm cũng ngửa bài, ngẩng đầu nhìn hắn, nửa đùa nửa thật oán giận: “Anh Sâm, không nên thế. Thừa tiền cũng không thể tùy hứng vậy được.”

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.