Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hóa ra, nỗi đau như bị tùng xẻo cũng chỉ đến thế này mà thôi

Phiên bản Dịch · 1808 chữ

Chương 85: Hóa ra, nỗi đau như bị tùng xẻo cũng chỉ đến thế này mà thôi

“Nhưng tương lai sẽ ổn cả thôi. Cha mẹ tôi không có ở đây, đừng nói uống thuốc tránh thai, ngay cả đến bệnh viện thắt ống dẫn trứng cũng không có ai quản.”

Nói xong, cô cầm túi đứng dậy, lạnh lùng hỏi hắn: “Ngài Trần, tối nay anh có ý định làm một cuộc chiến đẫm máu không đấy? Nếu không thì xin lỗi, tôi phải lên phòng trước. Hôm nay cơ thể tôi không được thoải mái nên chỉ có thể tiếp chuyện anh được thôi, nếu phải lên giường e là không được rồi.”

Thấy hắn không có phản ứng, cô liền quay người ra ngoài, bước được hai bước bỗng quay lại, giật vỉ thuốc trong tay hắn, đang định rời đi, không ngờ cổ tay bị hắn nắm lấy. Tô Y Tình thoáng giật mình, quay đầu lạnh lùng nhìn hắn, hỏi: “Sao? Thật sự muốn làm một cuộc chiến đẫm máu hả?”

Khuôn mặt Trần Dục Sâm gần như mất hết kiên nhẫn, hắn giơ cánh tay kia lên xoa huyệt thái dương, nhàn nhạt nói: “Náo loạn đủ rồi thì im lặng, uống thuốc xong ngủ sớm đi, tôi sẽ không đụng vào em.”

Quả nhiên, hắn giữ đúng lời hứa, buổi tối tuy ngủ cùng cô trên một chiếc giường nhưng không hề chạm vào cô. Tô Y Tình cũng không làm quá, cuộn mình nằm trên giường, ngủ một mạch tới nửa đêm mới mơ màng xoay người, lăn vào trong lòng hắn, mặt dựa vào vai hắn, tìm vị trí thoải mái ngủ một giấc thật say.

Trần Dục Sâm ngủ không sâu giấc, sớm đã bị cô đánh thức, trong lòng có chút khác thường. Hắn rủ mặt nhìn vẻ mặt cô, chần chừ một lúc sau đó vòng tay quanh người cô, mơ hồ cảm thấy đôi chút yên tâm.

Hôm sau tỉnh dậy, tư thế của hai người thân mật hơn so với đêm trước. Toàn bộ người cô nép trong lòng hắn, tay chân quấn chặt lấy hắn như bạch tuộc, đầu gối lên khuỷu tay hắn, đôi môi đỏ tươi hơi khép mở, khóe môi còn lưu vệt nước miếng, trông say sưa như một đứa trẻ.

Động tác vô thức này có thể làm mềm hóa bất cứ trái tim ai. Trần Dục Sâm bỗng ngẩn người, nhìn cô một lát. Trong lúc vô tình, đôi môi cong lên, tâm trạng rất tốt. Hắn lặng lẽ nằm một lúc, hiếm khi ân cần và nhẹ nhàng, khẽ gỡ tay cô ra khỏi người, đứng dậy ra ngoài tập thể dục buổi sáng.

Lúc trở lại, cô cũng đã rời giường, sắc mặt dễ chịu hơn so với tối qua. Lâm Tú đã chuẩn bị xong bữa sáng, cô không khách sáo ngồi xuống chậm rãi ăn. Thấy hắn đi vào, cô vẫn giữ im lặng, cho tới khi ăn xong, mới hết sức tự nhiên đưa ra yêu cầu: “Bảo Đầu Trọc đưa tôi đến trường học.”

Trần Dục Sâm cũng phải đến công ty nhưng không cùng đường với cô. Hắn khẽ gật đầu, ngẫm nghĩ rồi nói: “Đi cẩn thận, nhớ về sớm một chút.”

Tô Y Tình nghe vậy chỉ cười nhạt không đáp, tiếp tục cúi đầu ăn sáng.

Cả quá trình lấy hồ sơ diễn ra rất thuận lợi, Đầu Trọc đi theo cô suốt cả quá trình đó, khiến Tô Y Tình muốn làm chuyện gì mờ ám cũng không được.

Lúc đi rút hồ sơ đương nhiên không thể tránh khỏi đụng mặt Vương Nặc Thiên, hắn ta vẫn là chủ tịch trường như cũ, vẫn là một chàng trai ấm áp dưới ánh nắng mặt trời. Nhìn thấy cô cũng chỉ mỉm cười lịch sự, khiến Tô Y Tình bất giác mơ màng… Hóa ra, mọi thứ không hề thay đổi, thứ thay đổi chính là bản thân cô.

“Sao lại xin nghỉ học?” Vương Nặc Thiên đang tìm tập hồ sơ học bạ của cô, đột nhiên quay đầu hỏi.

“Không có gì, chỉ là cảm thấy không hợp với ngành này nữa thôi.” Tô Y Tình lơ đễnh đáp, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Vương Nặc Thiên.

Người ta nói ánh mắt chính là thứ không thể làm giả được, nếu như Vương Nặc Thiên đây thật sự không phải là ‘Vương Nặc Thiên’, vậy thì cô nhất định cũng có thể nhìn ra.

Hắn ta làm như không thấy ánh mắt của cô, lôi từ trong giá sách ra một tệp tài liệu, nở nụ cười: “Không phải trước kia em thích nhất ngành cảnh sát này hay sao.”

“Hiện tại không thích nữa, bản tính con người mà, nay thích thứ này mai thích thứ khác là đương nhiên.”

Tô Y Tình hơi thất vọng, cô không phát giác ra hắn có gì khác thường. Nhưng Trần Dục Sâm sẽ không nói dối, hắn nói Vương Nặc Thiên không phải là Vương Nặc Thiên thật sự, vậy thì chính là như vậy.

Vương Nặc Thiên cười khẽ: “Đúng thế, sao có thể vẹn nguyên như lúc đầu được chứ.”

Hắn đưa tệp tài liệu cho cô: “Của em đây, quyết định của em, anh sẽ tôn trọng. Nếu như sau này có chuyện gì cần giúp đỡ, thì cứ tìm đến anh, anh vẫn sẽ ở chỗ này chờ em.”

“Đừng!” Vốn dĩ Tô Y Tình cảm thấy có lỗi với Vương Nặc Thiên, nhưng hiện tại biết kẻ đứng trước mặt mình không phải là chàng trai năm đó, sao cô có thể giữ thái độ tốt được.

Nhưng cô cũng không biết rõ hắn là ai, tiếp cận mình với mục đích gì, cho nên vẫn không dám trở mặt, cô cầm lấy tập hồ sơ, đứng dậy lạnh lùng nói: “Đừng chờ tôi, hiện tại tôi đã là bạn gái của Trần Dục Sâm, tôi không muốn người khác hiểu lầm gì cả.”

“Được rồi, em đừng căng thẳng như vậy, anh chỉ đùa thôi. Cuối tuần sau anh sẽ ra nước ngoài, nếu như em không bận thì có thể tới gặp anh không. Có lẽ sau này anh sẽ không về nước nữa.” Nụ cười Vương Nặc Thiên có phần mất mát.

Không hiểu vì sao Tô Y Tình lại đột nhiên dâng lên cảm giác áy náy, dường như người đứng trước mặt cô thật sự chính là người thiếu niên thủ nào. Giọng điệu của cô bất giác mềm mỏng hơn: “Nếu rảnh thì tôi sẽ đi.”

Sau đó nhấc chân rời khỏi phòng.

Tô Y Tình vừa mới khuất bóng ở cửa ra vào, từ sau cánh cửa phòng nghỉ, cách cửa đột nhiên lại bị đẩy ra ngoài. Kai chậm rãi bước ra, đi tới trước mặt Vương Nặc Thiên.

Vương Nặc Thiên ngồi xuống ghế sofa, gương mặt dịu dàng cùng ánh mắt ấm áp đã biến mất không còn dấu vết nào. Hắn trầm giọng: “Mọi chuyện đã chuẩn bị xong rồi chứ?”

Đương nhiên câu này là hỏi Kai. Kai gật đầu đáp: “Đã xong rồi, có thể tiến hành bất cứ lúc nào.”

“Được, vậy cậu trở về thu xếp đi, cuối tuần sau sẽ bắt đầu hành động.”

“Vâng…” Kai gật đầu đồng ý, đoạn lại nói: “… Ngài Vương, ngài thật sự muốn đem người phụ nữ kia đi sao?”

“Cậu có ý kiến gì?” Vương Nặc Thiên ngước mắt lên nhìn gã, Kai có thể nhìn thấy, trong ánh mắt đó là sự si mê, là quyến luyến, là cố chấp chiếm hữu. Nhưng không phải là với gã. Sự thật này khiến Kai không thể nào chấp nhận nỗi.

“Tôi không đồng ý. Sức chiến đấu của người phụ nữ kia bằng không, có khả năng đe dọa tính mạng của ngài bất cứ lúc nào. Tôi đề nghị, sau khi trừ khử Harvey, nên giết cô ta để tránh hậu họa sau này.”

“Kai!” Vương Nặc Thiên lớn giọng quát, âm thanh ẩn ẩn tức giận.

“Có!”

Suy cho cùng cũng là do Kai thật sự nghĩ cho mình, Vương Nặc Thiên nâng tay xoa xoa thái dương, cau mày, ổn định lửa giận của mình, đoạn hắn nói: “Kai, nhớ kỹ, mạng của tôi là do Tô Y Tình mà có. Đừng nói tới lừa tôi, cho dù cô ấy có giết tôi, tôi cũng cam nguyện. Cô ấy chính là nữ thần của tôi, là ánh sáng cao quý không thể xâm phạm. Không ai có quyền làm tổn thương cô ấy. Ngay cả cậu, cũng không thể.”

“Nhưng…”

“Kai, nếu như cậu dám làm hại cô ấy, tôi sẽ giết cậu.”

Đây chính là một lời cảnh cáo.

Người mình yêu liên tục bảo vệ người khác ngay trước mặt mình, đó chính là cảm giác gì? Kai không rõ, cũng không muốn hiểu rõ. Gã chỉ biết rằng, kể từ khi gặp Lệ Minh Quân, cuộc đời của gã đã trật khỏi đường ray, không còn theo đúng quỹ đạo ban đầu đó nữa.

Cảm giác này, vừa tuyệt vời lại vừa đau khổ, nhưng gã lại không muốn khôi phục quỹ đạo của nó chút nào. Có lẽ, gã thật sự đã yêu Lệ Minh Quân rồi!

“Tuân Lệnh!” Kai đứng nghiêm, nghiêm túc đáp lời Lệ Minh Quân.

Có lẽ gã không biết được người mình yêu đáp lại tình cảm sẽ có cảm giác gì, nhưng Kai biết, yêu một người chính là muốn người đó được hạnh phúc.

Lệ Minh Quân, nếu như ngài muốn cô gái ấy, thì tôi sẽ cướp cô gái ấy về cho ngài.

Tôi có cảm giác gì cũng không quan trọng, quan trọng nhất chính là ngài cảm thấy vui vẻ hạnh phúc.

Ngài vui, tôi sẽ vui. Ngài không vui, tôi sẽ đau khổ.

Tôi sẽ dọn cho ngài một con đường rộng lớn rải đầy hoa hồng, để ngài có thể bước đi trên đó, để gấu áo của ngài không dính một hạt bụi nào. Dẫu con đường đó được xây dựng từ máu thịt của tôi thì có hề gì…

Lệ Minh Quân, tôi yêu ngài, yêu hơn cả chính bản thân tôi.

Cả đời này tay tôi đã dính đầy máu tươi, tôi không mong mình sẽ được hạnh phúc, nhưng tôi muốn nhìn thấy ngài hạnh phúc.

Hứa với tôi, nhất định phải hạnh phúc!

Lệ Minh Quân, từ nay ngài và tôi chỉ có mối quan hệ chủ nô, ngài là chủ nhân, còn tôi chính là nô lệ của ngài.

Hóa ra cảm giác đau đớn như bị lăng trì, cũng chỉ đến thế này mà thôi…

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.