Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai đứa là chị em

Phiên bản Dịch · 2072 chữ

Chương 87: Hai đứa là chị em

“Sao cậu biết rõ thực đơn của người mang thai vậy, cậu từng mang thai hả?”

Vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa, nhưng ai ngờ Tô Y Tình lại buột miệng nói ra: “Đúng vậy.”

“Hả?”

Mộc Miên cho rằng mình nghe lầm: “Cậu đã từng mang thai ư?”

Nói xong Tô Y Tình cũng mới ngẩn người ra, biết mình lỡ lời, cô nhanh chóng thu lại vẻ giật mình trên mặt, điềm nhiên nói: “Đương nhiên là không phải, người mang thai là dì của mình, hồi nhỏ mình từng thấy dì ấy mang thai. Cậu biết mà, hồi nhỏ mình sống ở chỗ dì ấy, thực đơn khi mang thai của dì ấy cũng chính là thực đơn của cả gia đình, mình ăn nhiều nên nhớ ấy mà.”

Mộc Miên vẫn còn chưa tin lắm: “Thật sao?”

“Cậu nghĩ sao?” Tô Y Tình nhướn mày cười cười.

Lúc này cô nàng mới thở ra một hơi, sau đó giống như nhớ tới cái gì, á một tiếng đoạn mở miệng nói: “Quên không nói cho cậu, mười lăm tháng này mình gả cho người ta rồi, hôm đó nhớ đến đấy.”

Mười lăm tháng riêng, chủ nhật tuần sau?

“Ừ, mình biết rồi. Nào, ngồi xuống ăn đi.”

Bấy giờ Mộc Miên mới an tâm ngồi xuống, nhưng chưa được hai phút sau lại đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Số trang sức cậu nhờ mình đổi ra tiền mặt ấy mình đã đổi hết ra rồi, hiện số tiền đó đang ở chỗ mình. Khi nào thì cậu lấy.”

Tô Y Tình trầm ngâm giây lát: “… Gửi tạm ở chỗ cậu, qua đám cưới của cậu mình sẽ tới lấy.”

“Được rồi, đừng quên đấy.”

Cô cười cười không đáp.

Buổi tối, Tô Y Tình không ngủ được, khó chịu nằm trên giường lăn qua lộn lại, chẳng hiểu sao dạo gần đây cô cứ thấy nôn nao trong lòng, càng ngày càng cảm thấy bất an. Giống như có chuyện gì đó kinh khủng lắm sắp xảy ra mà cô không lường trước được vậy.

“Tô tiểu thư, cô còn thức không?” Bên ngoài cửa vang lên giọng của Lâm Tú, bà gõ nhẹ cửa, nhỏ giọng hỏi.

Hôm nay Trần Dục Sâm đi công tác, không có ở nhà, cho nên căn phòng rộng lớn trống trải chỉ có mình cô.

Cô ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, gần mười hai giờ đêm, có việc gì mà Lâm Tú lại tới tìm cô muộn như vậy?

“Con vẫn còn thức, dì chờ chút.”

Tô Y Tình đi chân trần ra ngoài mở cửa cho Lâm Tú, nghiêng người để bà bước vào phòng.

Lâm Tú cũng không vòng vo, chưa đợi Tô Y Tình mở miệng hỏi đã nói: “Lời nói lúc trước của cô còn tính không?”

Cô hơi ngây người, mãi mới nhớ ra mình đã từng nói gì với Lâm Tú, cô nói ‘nếu như có cơ hội, con cũng muốn rời khỏi Trần Dục Sâm.’

“Tính, đương nhiên vẫn còn tính.” Tô Y Tình nở nụ cười, trong lòng không hỏi khó hiểu vì sao bà lại đột nhiên nhắc tới chuyện này.

“Được, vậy tôi sẽ giúp cô.”

“Giúp con?” Tô Y Tình không tránh khỏi ngạc nhiên: “Dì định giúp con bằng cách nào?”

“Ông cụ Trần muốn gặp cô, ngày mai tôi sẽ sắp xếp cho người đưa tiểu thư qua đó gặp ông ấy. Tuy rằng từng làm lão đại một thời, nhưng ông cụ Trần vẫn là người phải trái phân minh, chuyện của cô, chắc chắn ông ấy sẽ giúp.”

Ông cụ Trần? Ông của Trần Dục Sâm?

“Dì… Không phải dì là người của Trần Dục Sâm hay sao?” Sao đột nhiên lại giúp cô thoát khỏi hắn.

Nhưng đứng trước câu hỏi này, Lâm Tú chỉ im lặng không đáp. Trong lòng cô cũng đã có đáp án, chỉ sợ Lâm Tú là người của ông cụ Trần, thậm chí chuyện này ngay cả Trần Dục Sâm cũng không biết.

“Tô tiểu thư đi ngủ sớm đi, mọi chuyện ngày mai cứ để tôi sắp xếp.” Lâm Tú nói xong liền xoay người rời đi, không kịp để cho Tô Y Tình cơ hội mở miệng nào.

Tô Y Tình thầm nghĩ, phải chăng chuyện Lâm Hạ đã kích thích tới bà rất lớn?

Ông cụ Trần… Chỉ sợ chuyện này không đơn giản như vậy.

Kết quả, vì chuyện này mà Tô Y Tình mất ngủ cả đêm, sáng sớm hôm sau nhìn thấy hai quầng thâm như mắt cô, ánh mắt Lâm Tú lộ rõ vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì nhiều.

Không biết bà đã dùng cách gì, mà thật sự có thể đưa cô ra ngoài. Ngay cả hai vệ sĩ đi theo sát cô như hình với bóng cũng không hề hay biết.

Quãng đường di chuyển không dài, rất nhanh cánh cổng biệt thự đen nhánh đã hiện ra trước mặt cô. Xe đi thẳng qua cổng lớn, tới biệt thự chính.

Người lát xe khi nãy dừng xe xuống mở cửa cho cô, sau đó dẫn cô đi vào bên trong biệt thự. Bởi vì đã quá quen với những biệt thự kiểu như vậy, cho nên bước vào trong Tô Y Tình không hề ngạc nhiên với bày trí nơi này, ngược lại tỏ ra khá bình tĩnh, khiến người vệ sĩ đi trước dẫn đường kia không khỏi lau mắt mà nhìn.

Lần đầu tiên gặp ông cụ Trần trong truyền thuyết, Tô Y Tình không tránh khỏi có đôi chút căng thẳng, lòng bàn tay toát hết cả mồ hôi lạnh.

Cuối cùng cũng tới nơi, sau khi dẫn cô tới trước một cánh cửa phòng màu đen, người vệ sĩ đứng im lặng một bên, ra hiệu cho cô bước vào trong.

Cách cửa sắt nặng nề được đẩy ra, bên trong khá tối, độ sáng thay đổi đột ngột, Tô Y Tình còn chưa kịp thích ứng, cô nheo mắt, hồi lâu sau mới nhận ra bóng người đang ngồi trên bàn.

Người nọ không lên tiếng, Tô Y Tình cũng chẳng biết nói gì. Trong trường hợp này, nói gì cũng sai, vậy thì tốt nhất là im lặng.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, chân của cô đã đứng tới tê. Nhưng người phía trong vẫn không có bất cứ dấu hiệu nào là muốn mở miệng nói chuyện.

Tô Y Tình đánh bạo đi lên phía trước, bước chân của cô nhẹ nhàng, sợ sẽ phá vỡ bầu không khí im lặng này.

Tiến lên phía trước vài bước, cô mới phát hiện ra, người đó… Ngủ rồi!

Vậy cho nên, người đó hoàn toàn không biết việc cô bước vào phòng?

Tô Y Tình giở khóc giở cười, vậy bây giờ nên đánh thức, hay không đánh thức đây?

Cũng may, không phải để cô đắn đo lâu, người kia rất nhanh đã tỉnh lại. Ông cụ Trần ho khan vài tiếng, dần dần mở mắt. Nhìn thấy bóng người trước mặt mình, còn tưởng rằng Trần Dục Sâm trở về, giơ gậy lên định đánh một cái.

Cây gậy đang dơ lên đột nhiên dừng lại, ông đột nhiên nhớ ra, nếu Trần Dục Sâm trở về thì chính ông đã phải ra ngoài gặp, nói gì tới việc nó vào tận đây, còn có hiếu giữ im lặng như vậy.

“Bật đèn lên.” Ông cụ Trần đã quen đứng trên người khác, ngay cả khi ông chỉ còn là một lão già gần đất xa trời, cũng không thể bỏ được thói quen này, vì thế rất điềm nhiên ra lệnh.

Tô Y Tình im lặng cách xa ông ra một chút, nếu như cô không lầm, khi nãy ông cụ Trần có ý định đánh cô. Ngón tay sờ tới công tắc đèn, ‘tách’ một cái, đèn được bật lên, chiếu sáng cả căn phòng.

Ông cụ Trần nheo mắt quan sát người trước mặt, đồng dạng, Tô Y Tình cũng im lặng quan sát ông cụ Trần. Hồi lâu sau, ông cụ Trần mới tức giận đập cây gậy trong tay thình một cái xuống nền nha, miệng mắng mỏ không ngừng: “Thằng nhóc Trần Dục Sâm này đủ lông đủ cánh rồi đúng không! Dám đưa phụ nữ tới đây cho ta!”

Cô ngẩn người, hồi lâu mới hiểu ông cụ Trần có ý gì, khóe miệng Tô Y Tình khẽ giật.

“Cô tên là gì?”

“Tô Y Tình.” Cô bình tĩnh đáp, chẳng lẽ chuyện hôm nay cô tới đây, ông cụ Trần không hề hay biết?

“Ừ, Tô Y Tình, trở về nói với Trần Dục Sâm, nếu như nó còn dám đưa phụ nữ tới đây thì đừng mong lấy được thế lực đó, cho dù thân ta có cạn kiệt sức lực cũng nhất định sẽ đem thế lực đó chôn cùng!”

“Được.” Giờ này thì Tô Y Tình hoàn toàn có thể khẳng định, ông cụ Trần không hề biết về việc hôm nay cô sẽ tới đây.

Đúng lúc cô định xoay người đi ra ngoài, ông cụ Trần đột nhiên lại lớn giọng: “Khoan đã!”

Tô Y Tình dừng chân xoay người lại.

“Cô vừa nói cô tên là gì?”

“Tô Y Tình.” Cô lặp lại từng chữ một.

“Tô Y Tình, Tô Y Tình…” Ông cụ Trần lẩm bẩm cái tên này trong miệng, mắt ông dần dần mở lớn, Tô Y Tình có thể nhìn ra trong đôi mắt mờ đục ấy là niềm vui khó có thể che dấu.

“Cháu có đúng là Tô Y Tình không?” Ông cụ Trần run giọng, chỉ sợ mình nhận nhầm.

“Là tôi.” Cô gật đầu, vẫn không hiểu vì sao ông ấy lại kích động như vậy.

“Mộ Hi, ông là ông ngoại của cháu đây, là ông ngoại của cháu đây!” Ông cụ Trần không nén nổi vui mừng, ba mươi năm, hơn ba mươi năm ông mới có thể gặp lại cháu gái của mình!

Trong lòng cô thầm kinh ngạc, nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh: “Ngài Hoắc, ngài nhầm rồi, ông bà ngoại của tôi đã mất từ khi tôi lên hai rồi.”

“Sao ta có thể nhầm được, cháu nhìn xem, cháu và bà ấy giống nhau như đúc.” Ông cụ Trần run tay lấy từ trong ngực ra một tấm ảnh đen trắng đã cũ. Mép ảnh đã bị sờn màu, chứng tỏ ngày nào cũng có người lôi ra vuốt ve.

Ông cụ Trần nâng tay đưa bức ảnh đó cho Tô Y Tình, cô hơi chần chờ, hồi lâu mới đưa tay ra nhận lấy. Tấm ảnh đen trắng nhưng không thể che dấu nỗi khí chất của người trong ảnh, là một người phụ nữ mặc chiếc váy màu trắng xinh đẹp.

Tô Y Tình vừa liếc mắt đã nhận ra, đây chẳng phải là bà ngoại của cô sao. Tuy trong lòng đang dậy sóng, nhưng ngoài mặt Tô Y Tình vẫn rất bình tĩnh, cô trả lại tấm ảnh cho ông, chậm rãi nói: “Mặc dù nhìn rất giống, nhưng đây không phải là bà ngoại của tôi. Bà ngoại là một phụ nữ thôn quê chân chính, không có khí chất của vị tiểu thư đài các thế này.”

Ông cụ Trần đau lòng không thôi, năm đó là ông có lỗi với bà trước, khiến bà bỏ đi, đem luôn cả đứa con gái của ông theo, biệt vô âm tín. Nay tìm lại được tung tích thì cảnh còn người đã mất. Khóe mắt ông cụ Trần rươm rướm nước mắt, ông nghẹn ngào nói:

“Con không tin cũng được, cho dù có chuyện gì xảy ra thì ta vẫn là ông của con, mẹ của con, gia đình của con… Cho dù liều cái mạng già này, ta cũng nhất định sẽ bảo vệ. Coi như đây chính là chuyện duy nhất ta có thể làm để bù đắp lại cho lỗi lầm của ta năm đó.”

“Mộ Hi, cho dù con không muốn thừa nhận, nhưng sự thật vẫn không thể thay đổi, ta chính là ông ngoại của con. Trần Dục Sâm chính là em họ của con, hai đứa… Không thể nào!”

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.