Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tên trai bao này, để cho một mình em chơi

Phiên bản Dịch · 2012 chữ

Chương 90: Tên trai bao này, để cho một mình em chơi

“Anh có thể mạnh miệng không thừa nhận, nhưng anh có thể lừa được chính mình không? Hay là anh thật sự muốn đẻ một đứa con dị dạng vì cận huyết thống?”

Đôi mắt nâu của người đàn ông trước mặt cô chậm rãi híp lại, bên trong như sắp nổi lên sấm chớp: “Lời em nói, tôi nghe không hiểu.”

Tô Y Tình cười tự giễu: “Chẳng lẽ anh chưa xem ảnh chụp hồi trẻ của ông nội anh và bà tôi sao? Tôi không giống ông Hoắc, nhưng giống bà đến bảy tám phần. Tiếp sau đây, anh định nói với tôi, mọi chuyện chỉ là trùng hợp?”

Trần Dục Sâm nhíu mày.

“Tôi bị anh vấy bẩn rồi, không tẩy sạch được nữa, thế nên anh có phải em trai tôi hay không, thật sự là không sao nữa rồi. Nhưng anh chắc chắn là muốn tôi sinh con cho anh ư?” Tô Y Tình nhìn anh ta.

Trần Dục Sâm cúi đầu nhìn cô gái bên cạnh, lại nhanh chóng khôi phục được vẻ thong dong thường ngày: “Bây giờ khoa học kĩ thuật rất phát triển, xét nghiệm gien là biết con khỏe hay không. Yên tâm, con của chúng ta sẽ rất khỏe mạnh.”

Lúc này là đêm mùa đông, mặc dù trong xe bật máy sưởi, nhưng Tô Y Tình lại cảm thấy khắp các khớp xương đang lan tràn khí lạnh.

“Tôi thấy anh còn độc ác hơn bố anh gấp tỷ lần, mà bây giờ tôi mới phát hiện ra, anh phát điên đến mức không còn là người nữa!”

Lời nguyền rủa còn chưa nói xong, cô đã bị người đàn ông đáng sợ bóp cổ.

“Về điều này, em nói không sai, tôi đúng là kẻ điên, điên đến mức chính tôi cũng phải sợ. Cho nên, em muốn làm một cô gái tốt, muốn trả thù cho mẹ em, muốn trả thù ông già kia, tôi có thể chiều hết. Có điều…” Vừa nói, môi hắn ta nhẹ nhàng chạm vào tai Tô Y Tình: “…Có chết cũng đừng hòng rời khỏi tôi!”

Nói xong, hắn ta khởi động xe, xoay vô lăng tiến vào rừng cây cạnh căn biệt thự, lôi Tô Y Tình xuống xe rồi đè cô vào một gốc cây lớn.

“Biết cây này tên là gì không?” Trần Dục Sâm thở khẽ, nhoẻn miệng cười.

Tô Y Tình đâu còn tâm trạng mà trả lời, lúc này, quần lót của cô đã bị hắn ta tụt xuống, trôi theo hai bắp đùi trắng nõn rơi xuống đất. Hai bàn tay cô bị ghì chặt trên thân cây xù xì, một bắp đùi bị bàn tay kia của hắn ta nâng đến thắt lưng.

Thân dưới khô khốc bị hắn ta đâm vào trong nháy mắt.

“Chặt quá! Bảo bảo, cố chịu một chút, rồi em sẽ ướt thôi.” Trần Dục Sâm nhanh chóng chuyển động thắt lưng, ghé vào tai cô thì thầm: “Đây là thạch lựu, nhiều con nhiều cháu*, em phải sinh con cho tôi cả đời. Cho nên hôm nay, nhân dịp này, tôi sẽ làm cho đến khi em mang thai thì thôi!”

*Cây thạch lựu tượng trưng cho sự đông đúc con cháu.

Tô Y Tình nức nở, cắn bả vai Trần Dục Sâm theo thói quen.

Cô đã mây mưa với hắn ta vô số lần, nhưng Trần Dục Sâm chưa bao giờ lưu lại mầm mống trong người cô, hầu như đều dùng bao hết, hoặc không chính là bắn ra ngoài. Còn hôm nay, người đàn ông này đè chặt cô vào gốc cây, không chịu buông tha cho cô, sau mấy lần đâm mạnh, một dòng nhiệt nóng rẫy chạy thẳng vào tử cung của cô.

Sau khi về nhà, Trần Dục Sâm cũng không buông tha cho cô, trong nhà tắm, trên giường, hung hãn không biết bao nhiêu lần. Dù Tô Y Tình có tỏ ra đau đớn, khóc lóc xin tha, nhưng Trần Dục Sâm vẫn ghì chặt cô xuống giường, cử động thắt lưng không giảm tốc độ. Thậm chí, hắn ta không cho cô tắm, cứ giữ nguyên trận địa hỗn độn như vậy mà đi ngủ.

Ngày hôm sau, Tô Y Tình tranh thủ lúc Trần Dục Sâm không có mặt đi ra hiệu thuốc mua một vỉ thuốc tránh thai. Nhưng còn chưa kịp uống, tên vệ sĩ theo sau đã “lễ phép” chặn cô trong ngõ, tịch thu vỉ thuốc!

Lúc về đến nhà, Trần Dục Sâm tóm lấy Tô Y Tình, ấn đầu cô vào bồn tắm đầy nước. Sau khi Tô Y Tình uống mấy ngụm nước, hắn ta mới kéo lên.

“Tôi đưa cho em cái gì, em phải nhận lấy!”

Tô Y Tình phun nước trong miệng ra rồi cười. Cũng đúng, ngoài chấp nhận ra thì còn có thể làm gì được nữa? Chỉ có điều… Hắn ta đừng tưởng, có được thân xác cô là có được trái tim cô!

Cả ngày Trần Dục Sâm không có ở nhà, ruột gan Tô Y Tình cứ nóng hết cả lên. Cảnh tượng mẹ cô nằm ôm bụng ngày hôm qua vẫn còn in rõ trong tâm trí cô. Có mấy lần cô muốn xông ra ngoài, nhưng đều bị vệ sĩ cản lại.

Hôm nay ở biệt thự, cô vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ… Cuối cùng cô cũng phát hiện ra điểm kỳ lạ đó rồi, đó là từ hôm qua cô trở về tới tận bây giờ đều không nhìn thấy Lâm Tú đâu cả.

Bình thường bà cũng hay trở về nhà vào cuối tuần, nhưng linh cảm của cô mách bảo cô rằng, lần này không phải là bà trở về, bởi vì trong lúc vô tình cô nhìn thấy tạm dề có dính máu bị nhét vào thùng rác trong bếp.

Mà tạp dề đó… Lại là của Lâm Tú.

Lòng Tô Y Tình khẽ trùng xuống.

Đúng lúc này, Trần Dục Sâm trở về, lạnh lùng đưa cho cô một tệp hồ sơ.

Tô Y Tình liếc mắt nhìn, im lặng mở tệp hồ sơ ra.

Là giấy xét nghiệm huyết thống. Hai cái tên điền trên đó không thể nào quen thuộc hơn được nữa, một bên là tên của cô. Một bên chính là tên của Trần Dục Sâm. Kết quả không có quan hệ huyết thống.

Sau khi nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Tô Y Tình, khóe miệng hắn không nhịn nổi khẽ cong lên: “Thế nào, tôi nói không sai chứ, chúng ta không hề có quan hệ huyết thống.”

“Anh đã ủng hộ gì cho bệnh viện vậy?” Tô Y Tình lạnh nhạt nhét hồ sơ về vị trí cũ, trong lòng không hề có chút gợn sóng nào.

“Ý em là gì?” Hắn cau mày, đoạn tiến sát tới gần người Tô Y Tình, dùng hai ngón tay nâng cằm cô lên, đôi mắt nâu có chút không vui: “Lẽ nào em thà tin rằng tôi là em họ em, chứ không chịu tin tôi và em không có quan hệ gì với nhau sao?”

“Chẳng phải à?” Cô nghiêng đầu, né tránh hành động dâm tà này của hắn.

Mặc dù ngoài miệng Tô Y Tình không thừa nhận, nhưng sâu trong lòng cô đã âm thầm tin tưởng chuyện này là thật. Bọn họ thật sự có quan hệ huyết thống.

“Tô Y Tình!” Trần Dục Sâm nghiến răng nhiến lợi, gằn tên cô từng chữ một.

“Ồ, đúng rồi, tôi quên mất, anh nào phải em trai của tôi. Có em trai nào mà lại thích ôm chị gái vào lòng, lúc cảm xúc dạt dào thì khua ‘cái gậy’ vào giữa hai chân chị gái. Có người em trai ngoan nào mà lại dám đường hoàng bảo rằng sẽ cưới chị gái của mình đâu.” Tô Y Tình nhếch môi, nhe răng nói những lời châm chọc.

“Mộ Hi, em!” Trần Dục Sâm tức giận, xong giống như nghĩ tới cái gì, hắn lại mỉm cười nhìn cô: “Em không tin cũng không sao, đợi tới khi con của chúng ta được sinh ra, tôi xem em còn có thể nói gì được nữa.”

“Nằm mơ, Trần Dục Sâm, anh nằm mơ! Tôi sẽ không bao giờ sinh con cho anh! Nếu như tôi thật sự mang thai, tôi nhất định sẽ tự tay giết nghiệt chủng đó!”

Gương mặt Trần Dục Sâm lúc đầu vẫn còn bình tĩnh, nhưng sau khi nghe thấy hai từ ‘nghiệt chủng’ gương mặt hắn tối sầm lại. Trần Dục Sâm mím môi, nâng tay lên chậm rãi cởi cúc áo.

Đối với chuyện này, Tô Y Tình đã hoàn toàn tuyệt vọng. Mặc dù trong lòng cô không muốn, nhưng thân thể của cô Trần Dục Sâm đã sớm quen thuộc, chỉ bị ắn trêu đùa một chút, thân thể đã có phản ứng.

Tô Y Tình cắn môi, quyết không để cho tiếng rên rỉ của mình bật ra ngoài.

Nhưng Trần Dục Sâm đã sớm biết tỏng, cô càng như thế, hắn lại càng càn quấy hơn. Từ sau khi cô một mực khẳng định hai bọn họ là chị em, tên cầm thú Trần Dục Sâm dường như tìm ra thú vui mới, lần nào ở trên giường cũng gọi cô một tiếng chị, hai tiếng chị. Khiến cả trái tim và thân thể Tô Y Tình cùng run rẩy, một nửa thì như ở thiên đàng, còn một nửa thì không khác gì đang chịu lăng trì ở địa ngục.

Lăn lộn trên giường không tính, ngay cả ban đêm, hắn ta cũng ghì Tô Y Tình vào ban công, để quần áo của cô khá chỉnh tề, nhìn xuống dòng xe cộ bên dưới. Còn hắn ta thì đứng sau cô, quần cũng chỉ cởi một chút, rồi nhanh chóng vùi mình vào Tô Y Tình.Chỉ bằng mấy lần ra vào hung hãn của Trần Dục Sâm, hai chân cô đã nhũn ra. Tô Y Tình muốn phát cáu nhưng hung khí đó lại càng căng trướng. Khi cảm nhận được sự co rút quen thuộc của cô, Trần Dục Sâm mới tuôn dòng chảy nóng bỏng vào nơi sâu thẳm trong người Tô Y Tình; còn Tô Y Tình cũng cảm nhận được dòng chảy đó, bỗng chốc vọt thẳng lên thiên đường.

Tô Y Tình biết Trần Dục Sâm là cao thủ, trong cuộc sống bị hắn ta kìm hãm, ngay cả một phản ứng nhỏ của cô, hắn ta đều có thể vững vàng điều khiển.

Sau lần bỏ trốn ở Nhật Bản, phải tốn rất nhiều thời gian, cô mới khiến hắn giảm bớt sự phóng đãng đi. Nhưng bây giờ, hắn ta giống như người trúng kịch độc mà được giải trừ, Tô Y Tình cảm thấy thân thể mình đã bị hắn “cải tạo” cho không bình thường nữa rồi.

“Anh điên rồi, sao lại đứng đây làm chuyện này! Đừng… Đừng bắn vào trong…” Tô Y Tình ngã vào lòng người đàn ông đứng sau, cảm thấy thứ hắn ta lưu lại trong người mình đang chậm rãi nhỏ xuống sàn ban công. Mấy ngày nữa là đến kỳ nguy hiểm của cô rồi, nếu cứ như thế này, cô thật sự không dám tưởng tượng đến hậu quả.

Trần Dục Sâm ôm chặt lấy cô, để yên cho làn gió mát của ban đêm thổi đi mùi vị ân ái.

“Ở đâu mà không thể chứ? Chẳng lẽ chúng ta không quang minh chính đại? Tôi muốn cho cả thế giới này biết, em là của tôi!”

Tô Y Tình cục cằn nói: “Thế sao không thu vào đĩa đi! Rồi đem bán! Tôi thấy anh có tướng làm trai bao lắm!”

Trần Dục Sâm nghiêm nghị nói: “Tên trai bao này để cho một mình em chơi, chẳng lẽ không được?”

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.