Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bối cảnh

Phiên bản Dịch · 2838 chữ

Xích Hà Sơn, ở trung tâm đại lục, kéo dài 800 dặm, rừng rậm mênh mông như biển, rộng lớn vô biên, trong sơn cốc chim hót hoa nở, u tuyền thác nước nhiều không kể xiết, được vinh dự gọi là đệ nhất tiên cảnh nhân gian.

Ở gần khu vực phía bắc của Xích Hà Sơn, nơi đây có một tòa sơn trang, tên là Tiên Vân Trang, trang chủ Tiên Vân Trang chính là danh sĩ nổi tiếng thiên hạ - Bàng Vân.

Nói tới Bàng Vân, vô luận là trên giang hồ hay là trên triều đình, có thể nói không ai không biết không người không hay. 12 năm trước, Tiên hoàng qua đời, đương kim thiên tử với một loạt tranh cãi leo lên đế vị, trong lúc nhất thời phiên vương các nơi nhao nhao khởi binh, tổng cộng có 7 vị phiên vương tuyên bố mình mới là người thừa kế ngôi vị Hoàng đế, Đại Tấn khói lửa nổi lên bốn phía, sắp lâm vào sụp đổ.

Mới có 20 tuổi, con trai của Thanh Châu cự phách Bàng Ứng Thiên, đột nhiên xuất hiện, ngay trong năm thiên tử đăng cơ lấy được Văn Trạng Nguyên, Vũ Thám Hoa, tiến vào tầm mắt của mọi người, thi đình ở Thiên Đức điện, phá giải nan đề do đại nho đương thời cùng thiên tử lập ra, mạnh mẽ dẹp yên nghị luận của mọi người, lên làm quân sư, theo quân xuất chinh.

Vẻn vẹn 6 năm, dựa vào sự giúp đỡ của hắn, thiên tử đã bình định được thiên hạ, mà trong quá trình này, hắn cũng đã lập được công lao hãn mã, cuối cùng hắn từ quan trong lúc thiên tử hạ chỉ đề bạt hắn làm tả tướng, mang theo thê tử vừa cưới Đường Ngọc Tiên của hắn, tỷ tỷ của hoàng hậu hiện nay, phiêu nhiên rời đi kinh thành, ẩn cư Xích Hà Sơn, trải qua cuộc sống chỉ nguyện uyên ương chẳng nguyện tiên.

Tối nay, Xích Hà Sơn đáng lẽ nên yên lặng như tờ, nhưng mà, ở vị trí của Tiên Vân Trang, lúc này lại là ánh lửa ngút trời, một nhóm lớn người áo đen đang vây quanh Tiên Vân Trang, trong sơn trang khắp nơi đều là đám cháy, hàng trăm hàng ngàn người áo đen tay cầm đao kiếm lóe lên hàn quang, không ngừng giết chóc trong sơn trang, số lớn trang đinh, nha hoàn đều ngã vào trong vũng máu, chó gà không tha.

Ở một chỗ ngóc ngách trong sơn trang, ba người hai lớn một nhỏ đang nhìn sơn trang lâm vào huyết hỏa, bọn hắn chính là ba người một nhà Bàng gia, Trang chủ Bàng Vân, trang chủ phu nhân Đường Ngọc Tiên, cùng với nhi tử mới có 5 tuổi của bọn hắn, Bàng Tuấn.

Bàng Vân nhìn thê tử của mình yêu kiều như ngọc, ôn nhu nói: "Tiên nhi, ngươi cùng Tuấn nhi đi mau, từ nơi này rời đi, có thể đi vào chỗ sâu trong Xích Hà Sơn, tiếp đó thông qua một con đường mòn có thể rời khỏi chỗ này, ta bọc hậu cho các ngươi, sau khi rời đi, trước tiên các ngươi tới thôn Liễu Diệp ở Định Châu Vô Định Sơn, sau khi ta thoát thân sẽ đến chỗ đó tìm mẹ con các ngươi."

"Không, ta muốn cùng một chỗ với ngươi, Bàng lang."

Đường Ngọc Tiên sắc mặt tái nhợt.

"Cha, ta cũng phải ở cùng một chỗ với ngươi."

Bàng Tuấn lôi kéo tay phụ thân, mắt ba ba nhìn phụ thân.

Trong lòng Bàng Vân vô cùng chua xót, nhưng mà hắn cố gồng cứng rắn, giận dữ hét: "Đi mau, đừng để ta phân tâm!" Nhìn dáng vẻ trượng phu đang tức sùi bọt mép, ngoài mạnh trong yếu, Đường Ngọc Tiên không thể làm gì khác hơn là cắn răng, kéo tay nhi tử, nói: "Chúng ta đi thôi, Tuấn nhi, đừng để cha ngươi phân tâm."

Tiểu Bàng Tuấn chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh của phụ thân, bị mẫu thân kéo rời khỏi sơn trang.

Sau khi nhìn thê tử cùng nhi tử rời đi, Bàng Vân thở dài một hơi, rút ra Thanh Phong 3 xích, bình tĩnh đứng trong sân, không bao lâu, số lớn người áo đen liền tràn vào trong viện, bọc quanh hắn.

Bàng Vân nhìn bọn hắn, khẽ cười một tiếng nói: "Tự hỏi Bàng mỗ làm việc mặc dù không chu toàn, nhưng cũng đều hết sức nỗ lực, không biết là đắc tội vị đại nhân vật nào, vậy mà đêm nay giết sạch cả nhà Bàng mỗ? Hôm nay cho dù chết cũng phải cho Bàng mỗ một cái chết rõ ràng!"

Trong đống người áo đen đi ra một người, hắn cũng không nói nhảm, chỉ giơ một tay lên, lập tức có năm tên áo đen giơ tay tiến đến, nhắm thẳng chỗ yếu hại của Bàng vân, Bàng vân hất kiếm nghênh chiến, nhất thời đao quang kiếm ảnh, từng chiêu đều là sát cơ.

Dù sao Bàng vân ngày xưa cũng từng là Vũ Thám Hoa (Thám Hoa trong võ), nhiều năm tới nay vẫn kiên trì luyện công, công phu cũng không yếu đi, lấy một địch năm vậy mà chiếm cứ thượng phong, thủ lĩnh người áo đen cau mày một cái, lại vung tay lên, lại có 5 tên áo đen đi ra, đánh tới Bàng vân.

Bàng vân chính là con trai của Thanh Châu võ lâm đại hào Bàng Ứng Thiên, khi Bàng Ứng Thiên còn sống, một đôi liệt thiên chưởng, một tay vô phong kiếm vang danh thiên hạ, Bàng vân cũng đạt được chân truyền, sử dụng vô phong kiếm gia truyền, chĩa vào tiến công 10 tên sát thủ áo đen.

Thủ lĩnh áo đen thấy Bàng vân cao minh như vậy, cũng cảm thấy không kiên nhẫn với đám thủ hạ, nhịn không được nữa, móc từ trong ngực ra một cái ám khí lộ ra ánh đen nhánh, thầm vận nội lực, ngay cả người mình cũng không thèm quan tâm, phóng thẳng đến mấy chỗ yếu huyệt trên thân của Bàng vân.

A một tiếng, dưới sự vây công của 10 tên áo đen Bàng vân đã hao tốn tất cả tinh lực, hắn đã ám chỉ bản thân phải chú ý thủ lĩnh người áo đen, nhưng mà vẫn bị ám khí của thủ lĩnh áo đen đánh trúng yếu hại, quỳ rạp xuống đất: "Toái Cốt đinh?! Ngươi, ngươi là..." Lúc này thủ lĩnh áo đen rốt cục nói chuyện: "Thất phu vô tội hoài bích có tội, Bàng vân, ngươi hiểu không?" Nói xong, hắn nhìn con mắt "đã hiểu" của Bàng vân, rút ra lợi kiếm, đâm vào lồng ngực Bàng vân, máu phun 3 thước.

Bàng Tuấn đang trên đường chạy trốn cùng mẫu thân, lơ đãng quay đầu liếc nhìn nhà mình, hắn thị lực kinh người lập tức bắt gặp hình ảnh cha mình bị người dùng kiếm cắm vào lồng ngực, té xuống đất, không khỏi kêu lên một tiếng: "Cha!" Đường Ngọc Tiên nghe nhi tử kêu rên, cũng nghiêng đầu lại, trông thấy trượng phu của mình đã bị tặc nhân giết chết, trong lòng bi thương, thiếu chút ngất đi.

Đường Ngọc Tiên kéo theo Bàng Tuấn, chậm rãi từng bước trốn chạy trong rừng rậm, đột nhiên, chân Đường Ngọc Tiên trượt đi, một chân đạp vào không trung, trật khớp, không thể lại đi tiếp, mà lúc này, mẹ con hai người đều lờ mờ nghe được âm thanh những người khác, còn nhìn thấy ánh sáng xa xa của bó đuốc, Đường Ngọc Tiên nhìn con trai mình, vuốt ve khuôn mặt Bàng Tuấn, mang theo khóc nức nở nói: "Tuấn nhi, đi mau, nương đã không đi được, đi mau, không cần để ý đến ta!"

"Nương!"

"Đi mau a! nếu ngươi không đi thì không còn kịp nữa!" Đường Ngọc Tiên thúc giục nhi tử liên hồi. "Đi được càng xa càng tốt!"

Bàng Tuấn đi ba bước quay đầu nhìn lại, nhìn mẫu thân của mình càng lúc càng xa, cuối cùng không nhìn thấy thân ảnh của mẹ, mà Đường Ngọc Tiên, mắt thấy con mình đã trốn không còn thấy bóng dáng, cuối cùng cũng an lòng xuống. Lúc này, bó đuốc đã đến gần, nhiều tên áo đen phát hiện Đường Ngọc Tiên, bao vây quanh nàng, trong đó có mấy người mắt lộ âm quang, lấn người tiến lên, Đường Ngọc Tiên ánh mắt buồn bã, nàng rút trâm gài tóc ra, dùng chỗ sắc bén nhắm ngay cái cổ trắng ngọc của mình, chuẩn bị đâm xuống.

Lúc này, một tràng tiếng xé gió, không biết từ chỗ nào đột nhiên bay ra hai cái mũi tên, trực tiếp đóng vào cổ họng hai tên áo đen, hai người lập tức chết tại chỗ. Tiếp theo một đám người mặc chiến phục cẩm y của thị vệ đột nhiên xuất hiện, người áo đen nhao nhao rút đao nghênh chiến, thế nhưng cẩm y thị vệ phối hợp chặt chẽ, nhân số đông đảo, đám người áo đen vây khốn Đường Ngọc Tiên rất nhanh liền bị giết chết. Một tên giống như là đầu lĩnh đến trước người Đường Ngọc Tiên hỏi: "Phu nhân, ngươi không sao chứ?"

Đường Ngọc Tiên nhìn tên thủ lĩnh này, đang muốn nói muốn tìm nhi tử của mình, nhưng mà lời còn chưa nói ra khỏi miệng, lập tức đầu cảm giác một trận choáng váng, té xỉu xuống đất... Bàng Tuấn sau khi rời đi mt, một mực chạy, chạy không biết bao lâu sau mới ngừng lại được. Hắn quay người nhìn lại, muốn tìm chỗ vừa rồi hai mẹ con chia tay, hoặc là chỗ có ánh sáng bó đuốc chớp động. Nhưng đáng tiếc là hắn không có tìm được.

Hắn đang định trở lại chỗ kia một lần nữa, đi tìm mẫu thân, thế nhưng mà, trong lúc hắn đang chuẩn bị xuất phát, từ trong rừng rậm truyền đến từng đợt gầm nhẹ, ở sâu trong bóng tối, có vài đôi con mắt lớn như chuông đồng, nhờ ánh trắng, hắn mơ hồ nhìn ra, đó là vài đầu ác lang, bọn chúng đều há ra cái mồm to như chậu máu, từng giọt nước miếng nhỏ xuống mặt đất, con mắt lặng yên nhìn chăm chú vào Bàng Tuấn.

Tuy rằng thuở nhỏ Bàng Tuấn học văn tập võ, năm ngoái, phụ thân hắn Bàng vân bắt đầu dạy bảo hắn học tập khẩu quyết nội công Liệt Thiên Chưởng, nhưng mà nội công của hắn mới chỉ là khởi đầu, hơn nữa đang lúc đói khát cùng cực, hắn cũng không nhất định có thể thắng được, nhưng không có cách nào, không liều chết đánh cuộc, sẽ phải táng thân trong bụng sói. Hắn đành phải kiên trì, lấy ra một cây tiểu đao gia truyền, bảo hộ thân thể của mình.

Bỗng nhiên, một con sói nhanh chóng lui về sau hai bước, sau đó chân trước nằm xuống, thân thể cong thành hình một cây cung, ngao lên một tiếng, bay lên trời, thân thể ở trên không trung vẽ ra một đường cong thật dài, đánh tới Bàng Tuấn. Thân hình Bàng Tuấn chợt lóe, đồng thời tiểu đao đâm về phía trước một phát, không nghĩ tới sài lang cũng là nhẹ né một cái, nó an toàn dừng ở chỗ cách Bàng Tuấn một trượng. Trong nháy mắt khi rơi xuống đất nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, lại lần nữa nhảy ra.

Vài lần đụng nhau, Bàng Tuấn đều hữu kinh vô hiểm tránh thoát sài lang tiến công, nhưng tình huống cũng không có chuyển biến tốt, cũng không sinh ra một chút tổn thương đối với sài lang. Nhưng thể lực của mình đã xói mòn nghiêm trọng, Bàng Tuấn quyết định chắc chắn, không né tránh nữa, chỉ cầm dao găm thuận thế đâm về phía trước một cái.

"Tê" một tiếng, vuốt sói đâm rách quần áo hắn, cũng lưu lại 3 vết máu ở chỗ ngực của hắn, mà bản thân con sói lại bị dao găm cắm vào yết hầu, đi đời nhà ma.

Sau khi dùng hết toàn lực giải quyết hết một đầu sói, Bàng Tuấn đã là nỏ mạnh hết đà, một đêm đào vong liên tục không ngừng, muốn chiến đấu với sói ngay cả khí lực cũng không có, mắt thấy hai con sói còn lại chậm rãi tới gần, Bàng Tuấn cũng không tránh được rồi, trong lòng nghĩ đến: "Phụ mẫu liều mạng chế tạo cơ hội chạy trốn cho ta, bất quá cũng tốt, cha, nương, con đến bồi tiếp ngài." Nghĩ vậy, hắn ngã xuống đất, nhắm mắt lại, chờ đợi tử vong đến.

Bỗng nhiên, từ trong rừng rậm truyền đến một trận thanh âm thanh thúy làm hai con sói chú ý, chúng nó cảnh giác với tiếng chuông, hung tợn nhìn chằm chằm phương hướng truyền đến tiếng chuông. Không bao lâu sau, một chiếc xe ngựa từ đằng xa chạy đến, trên xe ngựa treo hai cái chuông, âm thanh vừa rồi chính là từ đó mà ra. Trên xe ngựa ngồi một nữ tử xinh đẹp, nàng đang vội chạy xe, trông thấy tình huống ven đường liền dừng lại.

Trong xe ngựa truyền đến một giọng nữ tràn đầy từ tính: "Thanh Văn, sao lại dừng xe à nha?"

Nữ tử trên xe nhìn chằm chằm hai con sói, cung kính hướng vào trong xe nói: "Khởi bẩm Thánh chủ, trên đường có 3 đầu sài lang, còn có một tên hài đồng té xỉu, đứa bé kia giống như còn giết chết một đầu sài lang trong này."

"Nga? Có ý tứ, Thanh Văn, mang tiểu hài tử lên đây đi."

"Vâng, Thánh chủ." Thanh Văn ứng tiếng đứng dậy. "Sưu sưu" hai tiếng phá không, hai cây ám khí đồng thời đánh trúng hai đầu sài lang, hai con sói đầu óc vỡ toang tại chỗ, chết oan chết uổng, sau đó, nàng đi tới, ôm lên Bàng Tuấn, đưa tới chỗ rèm cửa xe.

Tiếp theo, từ trong xe duỗi ra một đôi tay trắng đẹp trơn bóng như ngọc, nhận lấy Bàng Tuấn, chỉ nghe thấy giọng nữ bên trong lại nói: "Đứa nhỏ thật tuấn a, không nói cái khác, nuôi hắn lớn, dạy dỗ thật tốt, lại để cho hắn ngoan ngoãn bò lên giường hầu hạ, cũng là một chuyện đẹp, huống hồ nhìn xương cốt hắn, cũng là có khiếu tập võ. Quyết định như vậy đi, từ hôm nay trở đi, hắn chính là đồ đệ của ta, biết không?"

"Nô tì minh bạch."

"Tiếp tục đi a."

"Vâng." Xe ngựa tiếp tục tiến lên, tiếng chuông lại lần nữa vang lên, một mực vọng lại ở trong núi này...

Tấn Lịch Võ Đức mười ba năm, một nhà danh sĩ Bàng vân chịu khổ diệt môn, hung thủ chính là đội hung phỉ "Xích Hà Đạo" tàn sát bừa bãi Trung Nguyên nhiều năm, mà Bàng Tuấn con của Bàng Vân không biết tung tích, phu nhân Đường Ngọc Tiên thì vừa vặn lại được Ngụy Vương Dương Đồng đánh thắng trận trở về cứu, thủ lĩnh "Xích Hà Đạo" bị Ngụy Vương cận vệ thống lĩnh Lý Thường La tự tay đánh gục, từ đó "Xích Hà Đạo" trở thành năm bè bảy mảng, rốt cục không thể lại tàn sát bừa bãi dân chúng.

Ba tháng sau, Ngụy Vương Dương Đồng đột nhiên cầu hôn Đường Ngọc Tiên đang tạm cư ở Ngụy Vương phủ, thỉnh nạp làm trắc phi, chẳng biết tại sao, Đường Ngọc Tiên luôn luôn tri thức đạt lý (có tri thức hiểu lễ nghĩa) thế mà lại đáp ứng thỉnh cầu hoang đường của Dương Đồng, trở thành thứ phi của Ngụy Vương, địa vị trong phủ gần với chính phi Mã thị. Đầu năm thứ hai, Đường Ngọc Tiên sinh hạ một nữ, gọi là Dương Nguyệt, thiên tử hạ chỉ sắc phong làm Yêu Nguyệt Quận chúa.

Tấn Lịch Võ Đức mười sáu năm, Ngụy Vương chính phi Mã thị bị bệnh mà mất, Ngụy Vương bi thương rất nhiều, dâng thư thỉnh cầu sắc lập thứ phi Đường Ngọc Tiên làm Ngụy Vương chính phi, thiên tử vui vẻ đáp ứng, đến tận đây, mười lăm năm trước Kinh Hoa Đường thị song xu, một tỷ một muội, phân biệt trở thành chính thê của hai huynh đệ Ngụy Vương Dương Đồng, thiên tử Dương Thiệu, trở thành tỷ muội tôn quý nhất thiên hạ.

Bạn đang đọc Nghịch Luân Hoàng Giả (Dịch) của sky08
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gioanyeuai90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.