Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần Y vệ đốc

Phiên bản Dịch · 2381 chữ

Sáng sớm hôm sau, Bàng Tuấn đi đến nha môn Thần Y vệ, Thần Y vệ tuy rằng là một bộ phận trong quân đội nhưng mà nó cũng không thuộc về bộ binh, mà trực tiếp lệ thuộc thiên tử, cho nên có nha môn độc lập. Nơi Bàng Tuấn đi chính là Thần Y vệ nha nằm ở thành Đông.

Xưa nay, đại đa số Thần Y vệ đều được đề bạt từ trong nhập ngũ, rất ít từ trong sĩ tử võ cử trực tiếp chọn ra, chớ nói chi thân là lãnh đạo trung tầng Thiếu úy rồi. Đại Tấn mấy trăm năm nay cũng là lần đầu tiên.

Nha môn Thần Y vệ không lớn, một tấm biển viết “Thần Y vệ nha”, trước cửa có hai vệ sĩ oai hùng đang trực. Bàng Tuấn vừa đứng ở trước cửa, vệ sĩ liền đến quát hỏi, Bàng Tuấn lấy ra nghị định bổ nhiệm, vệ sĩ cấp tốc đi vào trong bẩm báo.

Chưa đến một khắc sau liền có một nam nhân ước chừng năm mươi tuổi từ trong nha môn chạy đến, trong miệng nói: “Lưu trạng nguyên mới sớm như vậy đã đến, trên tiệc Thiên Thu yến lão phu ngồi ở xa không nhìn rõ, hôm nay cuối cùng có thể gặp nhau.”

Bàng Tuấn chắp tay hành lễ nói: “Tử Nghiệp gặp qua vị đại nhân này, không biết đại nhân là…”

“Không cần khách khí, lão phu Lý Thần Cơ, là tổng quản tình báo của Thần Y vệ, cũng là phó đốc Thần Y vệ. Vệ đốc đại nhân hôm nay không ở đây, cho nên do lão phu tới tiếp đón ngươi, theo lão phu vào đi.” Thần Y vệ tình báo là nơi tụ tập toàn bộ tình báo của Thần Y vệ toàn thiên hạ, bọn hắn cũng không tham dự thám thính tình báo quân sự, nhiều hơn chính là chuyện quốc nội.

Theo Lý Thần Cơ đi vào đại môn, trước mặt là một tòa bảng hiệu cao ngất, phía trên viết đám chữ to “Thuần chất trung thành đền nợ nước”. Tiền đường có một đám nhân viên Thần y vệ đang bận rộn, nhìn bộ dạng có vẻ như nhân viên ngoại vi xử lý công việc hàng ngày. Xuyên qua đại đường, thẳng đến hậu viện, rộng mở thoáng đãng, hậu viện chính là một giáo trường có một đám ngươi đang riêng phần mình tu luyện.

Có thể được chọn vào Thần Y vệ đều là những người tinh thông tài nghệ, bình thường là cận chiến hoặc võ công, hoặc là khinh công ám khí, hoặc là các kỹ năng thượng vàng hạ cám khác, cho nên phương thức huấn luyện mỗi người đều không giống nhau.

Lý Thần Cơ mang theo Bàng Tuấn đi đến trước mặt đám người. Mọi người thấy Lý Thần Cơ đều lập tức ngừng việc huấn luyện, bước nhanh lại, ánh mắt sáng rực nhìn hai người.

Chỉ thấy Lý Thần Cơ nói: “Ngày hôm qua ta cũng đã nói qua với các ngươi, hôm nay các ngươi sẽ có một vị Thiếu úy mới, là hắn.” Nói xong, hắn liền chỉ Bàng Tuấn, sau đó còn nói “Giới thiệu về bản thân cho mọi người a.”

Bàng Tuấn tiến lên trước một bước, chắp tay bốn phía nói: “Tại hạ Tần Châu Lưu Tuấn Lưu Tử Nghiệp, gặp qua chư vị. Về sau mọi người đều là đồng nghiệp, cùng nhau ra sức vì nước, xin nhờ chư vị.”

Nhưng mà, Bàng Tuấn cũng coi như một người tuổi còn trẻ, lại không có tí căn cơ nào đã leo lên được vị trí Thiếu úy, một đám người tâm cao khí ngạo đương nhiên sẽ không dễ dàng chịu phục như vậy. Vì thế liền có người nói: “Lưu Tử Nghiệp đúng không? Miệng còn hôi sữa đã muốn làm Thiếu úy Thần Y vệ? Dáng dấp như một tiểu bạch kiểm, chẳng lẽ đưa đít cho các quan to để đổi lấy địa vị cao?”

Bàng Tuấn híp mắt nhìn lại theo hướng âm thanh, chỉ thấy một nam nhân trung niên đang dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Bàng Tuấn, thấy Bàng Tuấn nhìn chằm chằm mình không nói lời nào, khí diễm càng mạnh, nói: “Nhìn ta cái gì? Ta nói không đúng sao? Làm sao vậy? Có bản lĩnh đụng ta a? Xem xem lão tử không đ-t to lỗ đít ngươi ra, thuận tiện cũng đ-t luôn huyệt dâm mẹ ngươi, ha ha ha ha.”

Bàng Tuấn nhìn Lý Thần Cơ, thấy hắn không có bất cứ động tĩnh gì, liền hỏi: “Lý đại nhân, người này là ai? Hắn khiêu khích như vậy, có tính là vũ nhục thủ trưởng không?”

Lý Thần Cơ từ từ nói: “Người này là một phó úy đội 2 Thần Y vệ, gọi là Trần Võ. Còn nữa, Thần Y vệ lấy thực lực vi tôn, vũ nhục thủ trưởng không tính là trọng tội, nhưng mà nếu thủ trưởng có năng lực trừng phạt thì sẽ do thủ trưởng đó quyết định.”

Bàng Tuấn gật đầu nói: “Như vậy tại hạ có tính là cấp trên của hắn không?”

“Tính.”

“Tốt.” Bàng Tuấn vừa nói xong, thân ảnh chợt lóe, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai phi thân tới trước người Trần Võ.

Trần Võ tuy rằng kiêu ngạo nhưng mà hắn cũng không phải hạng vô năng, huống hồ hắn đã đề phòng trước Bàng Tuấn đột nhiên bão nổi công kích, liền vung chưởng đón đỡ.

“Ba” một tiếng, Trần Võ bị Bàng Tuấn một chưởng đánh lui về sau hai bước, trong lòng còn chưa hết kinh ngạc, Bàng Tuấn đã lại đánh tới, một quyền, một chưởng, một chỉ tam thức liên hoàn, toàn bộ đánh vào bả vai, ngực, bụng Trần Võ. Mỗi nơi đều bị tổn thương, động tác liền mạch lưu loát, không chút ướt át bẩn thỉu.

Trong này một vài người đều từ quân đội hoặc thế gia hoặc quân cận vệ chọn ra tinh anh, vũ lực có thể so được Bàng Tuấn, không tính nhiều nhưng ít nhất có năm, nhưng mà nội lực, tốc độ, cùng phán đoán thì không có bao nhiêu người theo kịp. Có lẽ một vài quản giáo hoặc vệ đốc hoặc là cung phụng thì có thể so được với hắn.

Trần Võ sau khi bị Bàng Tuấn đả kích, ngã xuống đất nhổ ra hai búng máu tươi, sau đó liền bất tỉnh nhân sự. Bàng Tuấn nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn đám người vẫn còn đang khiếp sợ: “Hai người tới, kéo hắn đi trị liệu, sau khi trị liệu xong, đuổi hắn đi, về phần vị trí phó úy của hắn, nhìn biểu hiện của các ngươi, ta sẽ đề cử cho vệ đốc cùng Lý đại nhân.”

“Ba ba ba ba.” Lý Thần Cơ đứng đó vừa vỗ tay vừa nói: “Tần Châu Lưu Tuấn, quả nhiên lợi hại, không thẹn Vũ trạng nguyên. Tốt lắm, hôm nay đã đến, chào hỏi mọi người, từ ngày mốt, Lưu thiếu úy chính thức nhậm chức. Đến lúc đó, các ngươi sẽ phải nghe lệnh của hắn, về phần trở thành thế nào? Lão phu sẽ không quản các ngươi, giải tán a.”

“Vâng.” Đám người hô xong liền nhao nhao vừa nhìn Bàng Tuấn vừa rời khỏi giáo trường, hiển nhiên vừa rồi Bàng Tuấn ra tay vừa tàn nhẫn vừa tinh chuẩn đã chấn nhiếp bọn hắn.

Sau đó Lý Thần Cơ lại lần lượt giới thiệu vài vệ đội thiếu úy cùng chủ quản các bộ môn, đám người hơi gật đầu với Bàng Tuấn. Vừa rồi bọn hắn đều nhìn thấy Bàng Tuấn ra tay, biết tên thiếu niên khả năng tuổi chỉ bằng một nửa bọn hắn cũng không phải là nhân vật đơn giản, cho nên thái độ cũng tương đối khá.

Thời gian giữa trựa, Bàng Tuấn mời các quản lý Thần Y vệ đến tửu lâu dùng cơm, sau khi ăn xong liền giải tán.

Thần Y vệ nha, trong một gian thư phòng, hai lão giả đang phẩm trà. Hai người này, một người là tổng quản tình báo, Thần Y vệ phó đố Lý Thần Cơ, mà một người còn lại, ba lọn râu dài, thân mặc trường bào, eo mang loan đao, đầu đội khăn, có một chút ý vị thoát trần, người này chính là Thần Y vệ đốc Lăng Bộ Hư. Chỉ nghe thấy Lăng Bộ Hư hỏi: “Thần Cơ, ngươi cảm thấy Lưu Tuấn này thế nào?”

“Hồi vệ đốc, Thần Cơ cho rằng, kẻ này có thiên phú võ học, tâm tư cũng chặt chẽ, cũng biết cách làm người. Hôm nay nhìn như lỗ mãng, thực chất trừ Trần Võ ra không đắc tội với ai, không chỉ làm đội hai câm như hến, hơn nữa còn dọn ra một vị trí vô chủ để mọi người đi cạnh tranh, dù như thế nào, người nào thăng lên chức phó úy đều sẽ mang ơn hắn trong lòng. Tuổi nhỏ đã có thể nắm giữ lòng người đến trình độ như vậy, tiền đồ vô lượng.”

“Nga? Nói như vậy, ngươi cảm thấy hắn là một tên có dã tâm lớn?”

“Cũng không phải, Thần Cơ cho rằng, hắn không phải có dã tâm lớn mà là tâm như bàn thạch. Giữa thiên hạ này, người có dã tâm rất nhiều, nhưng người có thực lực xứng với dã tâm thì không được bao nhiêu, hơn nữa mục tiêu của dã tâm còn tùy chỗ đứng của mình mà càng lúc càng lớn. Hắn thì không giống, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, đó là bất kể mình ở vị trí nào, cũng sẽ phát huy đến mức tận cùng trách nhiệm và chức quyền của mình để làm việc.” Lý Thần Cơ hồi đáp.

“Ngươi thật sự xem trọng hắn.” Lăng Bộ Hư cười nói.

“Xem trọng thì thế nào, toàn bộ tiền đồ của hắn cuối cùng cũng phải vừa ý vị kia, từ sau người kia, Đại Tấn còn chưa có một cái mầm nào tốt như vậy.” Người kia trong miệng Lý Thần Cơ, kỳ thật chính là chỉ Bàng Vân.

“Dã tâm cũng tốt, tâm bàn thạch cũng thế, sự tồn tại của Thần Y vệ chỉ phục vụ cho hoàng gia Đại Tấn, còn lại đều không quan hệ tới chúng ta, ngươi tới Thần Y vệ đã bốn mươi năm rồi, còn không nhìn ra sao?” Ánh mắt Lăng Bộ Hư trở nên sắc bén, dường như muốn nhìn thấu lòng người.

“Ha ha, nào có dễ dàng như vậy, nếu như nhìn thấu, chỉ sợ ta đã xuất gia rồi, còn có khả năng ở lại chỗ này sao?” Lý Thần Cơ cười khổ nói.

“Ai…” Trong căn phòng vang vọng tiếng hai người thở dài.

Kỳ thật bình thường mà nói, việc của Thần Y vệ cũng không nhiều lắm, nếu không phải tình huống đặc biệt, chỉ cần mỗi ngày tới vệ nha điểm danh, tập hợp một lần, nhìn xem có nhiệm vụ gì hay không, nếu như không thì có thể giải tán, có thể nói là tương đối thoải mái. Nhưng mà một khi có chuyện, chính là thế lôi đình vạn quân, điều này cần phải huấn luyện trường kỳ, rèn luyện năng lực của mình để nhanh chóng tiến vào trạng thái chấp hành nhiệm vụ. Mà giáo trường Thần Y vệ cung cấp nhiều loại thiết bị phục vụ việc huấn luyện, cho nên các vệ sĩ mới có thể đứng ở nơi đó.

Vài ngày sau, ngoại trừ mỗi ngày đi điểm danh ra, Bàng Tuấn cơ hồ không có chuyện gì để xử lý, bất quá trong lúc rảnh rỗi, hắn sẽ giao thủ cùng các võ giả trong Thần Y vệ. Vài ngày này, dưới tình huống tất cả mọi người đều giữ sức, dùng võ công giao thủ thì vài vị Thiếu úy đều là sàn sàn khó phân, nhưng nếu như thật sự liều giết, Bàng Tuấn có nắm chắc có thể tùy ý giết bất kỳ một người nào dưới tình huống một chọi một. Nếu có cái gì tiếc nuối mà nói, đó là hắn chưa từng thấy mặt vệ đốc Lăng Bộ Hư, cũng chưa từng giao thủ cùng Lý Thần Cơ.

Hắn biết, lấy võ công bây giờ của mình, khả năng thực chiến, mặt chiêu thức có thể so sánh Lý Thần Cơ, nhưng mà hắn cũng nhìn ra Lý Thần Cơ quang hoa nội liễm, hiển nhiên phương diện nội lực có trình độ tương đối cao, mình tuy rằng luôn luôn sử dụng “Hòa hợp kình” dung hợp hai loại nội lực cùng một chỗ, hơn nữa còn làm cho chúng tăng cường cho nhau, nhưng mà Lý Thần Cơ dù sao đã tích lũy nội lực vài chục năm, mình mới luyện võ công gần 12 năm, dưới tình huống không có đột phá trọng đại nào, là không có khả năng siêu việt hắn. Nhưng mà hắn vẫn muốn biết, mình đường đường chính chính so chiêu sẽ chênh lệch bao nhiêu cùng cao thủ nhất lưu của Đại Tấn (Bàng Tuấn giết Nhạc Thái là dùng mưu kế, không phải chính diện đánh chết).

Mùng một tháng bảy, sau khi điểm danh xong, Bàng Tuấn vẫn không ở lại vệ nha, hắn như vậy cũng không có ai nói cái gì, dù sao người trong đội hai đại đa số đều bị võ công cùng sự tàn nhẫn của hắn làm kinh sợ. Mà người có bản lĩnh như hắn cũng không có rảnh so đo với hắn, hắn cũng vui vẻ tiêu dao.

Bước vào tháng bảy, hắn đột nhiên nhớ tới, mình đã đáp ứng “Dao Quang” Lữ Đào, cần phải đi Hoàng Giác Tự trộm kinh thư, cho nên sau khi điểm danh, hắn liền đi đến Hoàng Giác Tự, tính toán trước tiên nghiên cứu địa hình, sau đó lại tính cách hành động.

Bạn đang đọc Nghịch Luân Hoàng Giả (Dịch) của sky08
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gioanyeuai90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.