Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai ngươi chàng chàng thiếp thiếp tới khi nào?

Phiên bản Dịch · 500 chữ

Phượng Thiên Vũ nhớ tới lần hôn lễ đó đối với nàng vắng vẻ, trong lòng rung động, đem nàng ôm chặt: “Phù Nguyệt, chuyện lúc trước nàng đã quên hết rồi thì thôi đi, ta sẽ làm một hôn lễ lớn gấp bội để bồi thường cho nàng.”

Trong lòng âm thầm thể, sau này sẽ không bao giờ để nàng chịu bất kì ủy khuất nào nữa.

“Uy, hai ngươi chàng chàng thiếp thiếp tới khi nào? Không phải là muốn ở trong này động phòng chứ? Nếu không qua hỗ trợ, đại Ô Quy bỏ chạy mất thì sao.” Thanh âm hổn hển của tiểu hồ ly từ đâu bỗng nhiên truyền đến.

Long Phù Nguyệt lúc này mới phát giác mình và Phượng Thiên Vũ đang ôm nhau ngồi ở dưới đất, tư thế thật sự là vô cùng thân mật, khuôn mặt nhất thời đỏ lựng cả lên. Ba chân bốn cẳng vội vàng rời khỏi lòng Phượng Thiên Vũ.

Bây giờ mới nhìn thấy Cổ Nhược, Hoa Tích Nguyệt và tiểu hổ ly đang cùng con rùa kia giao đấu.

Con rùa kia bởi vì vừa rồi có chút tự cao tự đại, cho nên ma tâm đào nguyên mới có thể bị Hoa Tích Nguyệt phá giải, nó cũng bị một chút nội thương. Nhưng nó tu luyện cũng không biết đã bao nhiêu năm, đương nhiên cũng rất có bản lãnh, lúc này một đấu ba mà cũng không có chút yếu thế. Nó sống ở trong đầm lầy này, trên lưng sinh ra rất nhiều xúc tua uốn lượn như rắn, khua loạn trên không trung, mỗi một xúc tua vung tới, đều mẩng tiếng vang ken két như kiếm vừa được rút ta khỏi vỏ, làm cho một người hai hồ không thể không xoay tay lại tự bảo vệ mình. . . . .

Long Phù Nguyệt rút thanh Nga Mi kiếm ra định nhảy qua trợ giúp. Phượng Thiên Vũ kéo nàng lại: “Võ công của nàng không được, ngoan ngoãn ở đây đừng nhúc nhích, để cho ta tới đó!”

Long Phù Nguyệt sững sờ một chút, cắn cắn môi, nàng cũng biết chính mình võ công thấp kém, cứ như vậy chạy đến quả thật không giúp họ được nhiều, liền đem thanh kiếm đưa cho Phượng Thiên Vũ: “Dùng cái này đi.”

Phượng Thiên Vũ mỉm cười, đưa tay tiếp nhận, lại cúi đầu ở môi nàng hôn nhẹ một cái: “Ngoãn ngoãn chờ ta đừng có chạy lung tung.”

Phi thân lên, cũng gia nhập chiến đoàn.

Kiếm thuật của hắn là tuyệt thế vô song, kiếm trong tay cũng là tuyệt thế thần binh, vừa gia nhập chiến đoàn không lâu, đã liên tiếp chặt đứt mấy xúc tua ngoằn ngoèo kia.

Máu tươi phun ra như suối, cơ hồ nhuộm đỏ cả đầm lầy.

Long Phù Nguyệt đứng ở một bên xem trận chiến, biết phe mình đang chiếm thế thượng phong, cũng hơi yên lòng.

Bạn đang đọc Nghịch Ngợm Cổ Phi của Mục Đan Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.