Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yêu thương nhung nhớ

Phiên bản Dịch · 488 chữ

“Đọc được trong sách?” Phượng Thiên Vũ rõ ràng không tin “Sách gì? Bổn vương coi như là người đọc nhiều sách vở, tại sao lại lại không biết loại sách này?”

“Cái này, cái này ta đã quên, bình thường ta đọc xong đều không nhớ tên sách, chỉ nhớ một chút nội dung. Ha ha, ngươi không thấy được cũng không có nghĩa là không có sách đó nha, hiện nay sách nhiều như vậy, ngươi không thấy cũng thực bình thường.” Long Phù Nguyệt không sợ chết mở miệng nói.

Lông mi Phượng Thiên Vũ giật giật, như muốn nói cái gì đó.

Xe bỗng nhiên xốc nảy một cái. Long Phù Nguyệt vốn không để ý, cân bằng không tốt, thân mình liền bay về phía trước, bổ nhào vào ***g ngực Phượng Thiên Vũ. Lần này té ngã chính là hàng thật giá thật, một chút giả vờ cũng không có.

Nàng lắp bắp kinh hãi, vội vàng đứng dậy, chợt thấy thân mình căng thẳng, ngược lại bị hắn ôm trong ngực.

Long Phù Nguyệt lớn như vậy vẫn chưa từng bị nam tử ôm qua, không khỏi mặt đỏ tai hồng, ngẩng đầu vừa thấy, đối diện là đôi mắt thâm thúy hẹp dài của Phượng Thiên Vũ thâm thúy.

Phượng Thiên Vũ khóe môi hiện lên một mạt tà ý cười: “Nhóc con, đối với ta yêu thương nhung nhớ?” Hắn cúi đầu ở trên cổ nàng cắn một cái: “Nhóc con, trên người của ngươi vẫn còn thơm mùi sữa của bé con nha, nhỏ như vậy liền đối với nam nhân yêu thương nhung nhớ, vậy thực không ngoan…..” _ (TNN: oa, anh mặt dày nha, em thích ^o^ ) _

Long Phù Nguyệt tránh không được, nghe được hắn trêu đùa, một luồng lửa giận hướng thằng lên ót, bàn tay nhỏ năm chặt lại đánh vào trong ngực hắn: “Buông tay! Ngươi đừng tự sướng! Tên háo sắc! Ai yêu thương nhung nhớ với ngươi chứ? Ngươi không cần tự sướng như vậy có được không _ ?” _

Nàng đang đánh hăng hái, bỗng nhiên hoa mắt, cổ tay lại bị hắn nắm trong tay, cũng không thấy hắn làm như thế nào, đã ôm nàng ngồi dậy, ánh mắt nhìn nàng: “Tự sướng? (^o^) Tiểu nha đầu, từ ngữ của ngươi cũng thật mới mẻ nha! Tên háo sắc? Ha ha nếu ngươi đã tặng bổn vương một danh hiệu, vậy bổn vương cũng nên cho ngươi lĩnh giáo một chút thê nào là háo sắc!”

Một câu vừa nói xong, Long Phù Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, khuôn mặt tuấn tú đã phóng đại trước mắt.

“A!” Long Phù Nguyệt muốn kêu sợ hãi, lưỡi của hắn nhân cơ hội tiến vào bên trong, thám hiểm miệng nàng, cùng cái lưỡi đinh hương của nàng dây dưa, xâm chiếm nàng từng góc một………

Bạn đang đọc Nghịch Ngợm Cổ Phi của Mục Đan Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.