Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngọc Thanh Tông và Tông chủ đại nhân

Tiểu thuyết gốc · 1583 chữ

Hôm cuối cùng còn ở nhà, Tần Quang và Lý Trường Minh tận hưởng cảm giác tự do tự tại cuối cùng, chỉ ngày mai thôi có lẽ họ sẽ không thể hưởng thụ cảm giác này nữa, hôm nay họ quyết phải làm hết những điều mà họ muốn, còn đi thăm và tạm biệt người quen ư? Cả làng này chẳng có ai đủ thân thiết để họ làm điều đó cả. Tối ấy Ảnh Tà đưa cho Tần Quang và Lý Trường Minh bộ đồng phục của tông môn

Hôm sau, khi đã khoác lên mình bộ đồng phục còn mùi vải mới, Tần Quang, Lý Trường Minh cùng 6 người có linh căn ra đình làng để xuất phát về Ngọc Thanh Tông. Lúc này giữa đình làng xuất hiện một con đại hạc thân trắng như tuyết, trên lông mi có màu đỏ cam, giữa mi tâm là một ấn kí màu đỏ, trên lưng nó có lẽ đủ để 3 người cỡ Tần Quang cùng lên. Trên lưng con đại hạc xuất hiện một bóng người, là vị nữ tiên trưởng vào hôm khảo nghiệm linh căn, vị nữ tiên trưởng ấy thông báo:

“Tần Quang, Lý Trường Minh, lên tọa kị, Ảnh Tà, Trúc Bạch đưa 6 người còn lại về tông, đây là ý chí của Tông chủ, có ai ý kiến gì không?”

“Nếu không ai có ý kiến thì xuất phát”

Nữ tiên trưởng ấy nói như không dừng lại để ai ý kiến, mà cũng đúng thôi, ai có dám ý kiến chứ

Lúc này Lý Trường Minh cảm thấy thật may mắn do được hưởng vía của Tần Quang, nếu không có cậu ta thì hắn cũng chẳng thể được ngồi trên lưng con đại hạc này. Bản thân Lý Trường Minh rất thích cảm giác khi đang ở trên cao, cậu thích cảm giác tóc tai bị gió thổi vù vù trong không trung, cảm giác như mình đang là nhân vật chính trong một bộ phim siêu nhiên nào đó vậy.

Con đại hạc cất cánh, lập tức nó bay lên không trung với tốc độ cục nhanh theo hướng chéo lên nhưng Tần Quang, Lý Trường Minh và nữ tiên trưởng hoàn toàn không bị rơi xuống, dường như có một thủ thuật nào đó giữ họ trên lưng hạc vậy. Tuy nhiên, hiện giờ thì khuyết điểm của cơ thể này lại lộ ra, một khuyết điểm mà giờ Lý Trường Minh mới biết: sợ độ cao! Thật nực cười làm sao, dù trong thâm tâm hắn không hề sợ độ cao chút nào nhưng cơ thể bắt đầu phản ứng, bắt đầu với buồn nôn. Vị nữ tiên trưởng thấy thế liền đưa cho Lý Trường Minh 1 viên tròn tròn nhỏ tầm viên bi và ra kí hiệu để cậu nuốt nó, có lẽ trường hợp này họ gặp nhiều rồi. Sau khi sử dụng viên thuốc kì lạ kia, Lý Trường Minh cảm thấy khác hẳn, hắn cảm thấy cơ thể dần trở lại bình thường. Sau một thời gian ngắn tầm nửa tuần hương, Lý Trường Minh thấy một ngọn núi, trên đó có một thiên môn như cửa vào các đền chùa nhưng to hơn nhiều, giữa thiên môn xuất hiện các hình ảnh như trong những video ảo thuật tâm trí, và khi con hạc lao thẳng vào thiên môn thì xuất hiện một cảnh tượng khiến Lý Trường Minh tưởng mình đang mơ: những ngọn núi lơ lửng trong không trung! Hóa ra thường ngày ngọn núi mà hắn nhìn thấy và tưởng là Ngọc Thanh Tông chỉ là trưng mà thôi, chỉ là cái giá để cửa ra vào mà thôi! Con đại hạc lúc này bay từ từ, nhẹ nhàng đứng vào trong một ngọn núi nhỏ đang lơ lửng, nữ tiên trưởng bước xuống và nói:

“Được rồi, đi theo tỉ nào”

Nói rồi cô ấy bước ra giữa sân, niệm chú trước một quả cầu có viền gồm các chữ chỉ phương hướng. Trong giây lát, 1 dải màu vàng hiện lên ở phía Bắc và vị nữ tiên trưởng ấy bước lên trên, Lý Trường Minh và Tần Quang cũng đi theo sau. Dải vàng ấy trông như lụa, tuy vậy lại cứng như đá, cảm tưởng như con voi cũng có thê đi trên “dải lụa” này!

Trong khi đang cảm khái, Lý Trường Minh liếc sang người bạn thân đang đi bên cạnh Tần Quang, cậu ta vẫn đang mơ mơ màng màng, có vẻ đang cố gắng tiếp nhận thực tại, cũng đúng thôi, nếu không phải do đã xem một số phim ảnh thể loại huyễn huyền và chơi một số game kiểu đó thì có lẽ giờ này Lý Trường Minh cũng ngơ ngơ ngác ngác như Tần Quang.

Một lát sau, 3 người đến một ngon núi lơ lửng khá lớn, ở giữa sân có một làn sương mù, trong đó có một bóng ngươi như ẩn như hiện, nữ tiên trưởng cất tiếng:

“Tông chủ đại nhân, vãn bối đã dẫn Tần Quang cùng Lý Trường Minh đến”

“Tốt lắm, giờ ngươi lui xuống được rồi”

Nói rồi làn sương mù dần tan đi và vị nữ tiên trưởng cũng lui dần xuống rồi biến mất.

Khi làn sương mù tan hết, Lý Trường Minh nhìn thấy rõ người trong sương mù, đó là một mĩ nam ánh mắt sắc xảo, lông màu như kiếm, thần thái ung dung, cảm giác như cả thế giới có tới mặt thế cũng chẳng thể làm anh ta nao núng, phía sau còn có 5 thanh kiếm màu xanh ngọc bích, đó chính là mí nam đã ở buổi khảo nghiệm linh căn, là sư phụ của Tần Quang đồng thời là tông chủ của Thanh Ngọc Tông! Tông chủ ôn tồn nói:

“Chào mừng đã tới Thanh Ngọc Tông, Tần Quang và… Lý Trường Minh”

Nói rồi Tông chủ quay sang nhìn Lý Trường Minh

“Ta thấy ngươi có Tứ Linh căn cao giai, tư chất không hẳn là xuất sắc nhưng cũng không tệ, có thể trở thành một kẻ gây phong vân ở “Ngoại môn giới” không chừng nên ta sắp xếp cho ngươi tòa động phủ tên Quan Hạ” nói rồi ông ta chỉ về phía Bắc, ở đó có một ngọn núi cao thứ 3 trong các ngọn núi dưới mặt đất

“Đa tạ tông chủ” Lý Trường Minh đáp lại với thái độ biết ơn. Quả thực lần này hắn ôm được cái đùi lớn là Tần Quang rồi, đây chẳng lẽ gọi là “Tìm khắp thế gian nhưng đáp án ngày trước mắt” sao!

“Không cần khách sáo” Tông chủ đáp với thái độ ôn hòa rồi quay sang Tần Quang

“Còn Tần Quang, con có Song Tuyệt Linh căn, nhìn khắp đại lục hẳn là tuyệt đỉnh tư chất, tuyệt thế thiên tài, tiền đồ vô lượng nên ta đặc biệt thu con làm đệ tử, tài nguyên công pháp binh khí đều không có vấn đề gì, chỉ mong con có thể làm rạng danh Ngọc Thanh Tông! Giờ đây ta chính thức phong con làm đệ tử chân truyền, ban thưởng tòa động phủ Vạn Lý Thiên Sơn” nói rồi ông ta chỉ tay về phía Tây, ở đó là một ngọn núi lơ lửng phải nói là khổng lồ, trên đó có tòa biệt thự.

“Tất nhiên do tòa động phủ quá lớn nên con không thể ở 1 mình được, như thế hơi lãng phí diện tích, ta khuyến nghị con ghép chung với…”

“A, đệ tử ở chung với Tiểu Ngư nhé” Tông chủ đang nói thì Tần Quang ngắt lời

“Hả, là ai” Tông chủ ngạc nhiên hỏi lại

“Là Trường Minh đó sư phụ, đệ tử ở cùng cậu ấy nhé” Tần Quang nói

“Không được, không thể được, hắn chỉ là ngoại môn đệ tử, còn con là Chân Truyền, sự khác nhau quá lớn, không thể được” Tông chủ nói rồi xoay người ra đằng sau, huyền bào phấp phới

“Nhưng nếu không có cậu ấy ở bên đệ tử thấy chản nản, mệt mỏi lắm, xin sư phụ thành toàn” Tần Quang khẩn thiết cầu xin

“Hừ,..Thôi được rồi… không để ảnh hưởng tới tiến độ tu luyện là được… nên nhớ lúc nào ta cũng sẽ quan sát con đấy…”Tông chủ có vẻ phật ý trả lời và phất tay về phía Tây hiện ra 1 dải vàng “Nếu thế Lý Trường Minh sẽ ở với Tần Quang, ta sẽ thu hồi Quan Hạ, lối đi ở kia”

“Cảm ơn sư phụ” Tần Quang vui vẻ đáp rồi rời đi theo hướng Tây

Lý Trường Minh thấy thế cũng rời đi, nhưng trước khi hắn rời đi thì có 1 giọng nói vang lên trong tai cậu:

“Cẩn thận “Trèo cao ngã đau” đấy, tiểu tử”

Lý Trường Minh cười khổ, nghe như cậu là tình nhân của Tần Quang vậy.

Đến lúc Tần Quang và Lý Trường Minh khuất bóng, làn sương lại bắt đầu bao quanh vị Tông chủ đại nhân, và chỉ còn nghe thấy ông ta thở dài 1 hơi rồi tất cả chìm vào tĩnh lặng.

---

Ở đây và từ nay về sau ta lấy thời gian 1 tuần hương = 60 phút

Một tuần (chén) trà là 15 phút

Một tuần (nén) hương là 1 giờ

Bạn đang đọc Nghịch Thế Thành Tiên sáng tác bởi KoketsuGara
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KoketsuGara
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.