Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sinh Sinh Bất Ly Quả

Tiểu thuyết gốc · 1493 chữ

“Đây là đâu…”

Lý Trường Minh tỉnh dậy, hắn cảm thấy hơi đau ở đầu nhưng vẫn có thể chịu được. Hắn nhìn xung quanh, có vẻ như hắn đang ở một khu rừng rậm, lại có tiếng nước chảy róc rách nữa.

“Rõ ràng mình rơi xuống vực cơ mà…”

Lý Trường Minh độc thoại

“Có lẽ là một chiều không gian khác chăng… Có thể là cơ duyên a~. Rơi vực không chết, chắc do cái mác Khí Vận Chi Tử này”

Rồi hắn cầm một viên hạ phẩm linh thạch lên và vận công, linh khí nhanh chóng chuyển vào đan điền và biến thành chân nguyên.

Sau khi hấp thụ đủ 9 phần, Lý Trường Minh đứng dậy, chỗ còn lại thì cơ thể hắn sẽ tự động bổ sung, không cần phí phạm linh thạch.

Viên linh thạch sau khi hấp thụ thì trở nên mờ nhạt đi, không còn ánh xanh như lúc trước nữa nhưng không hề tan biến thành tro bụi vì Lý Trường Minh vẫn chưa hấp thụ hết. Thực sự thì một Kết Đan mới có thể hấp thụ hết một viên hạ phẩm linh thạch trong vài canh giờ được, trừ khi có bí pháp đặc biệt.

Lý Trường Minh quyết định đi “tham quan” nơi này. Hắn nhận ra nơi này cũng có khá nhiều loại linh dược, cũng không hẳn là quý hiếm nhưng có thể đạt đến nhất phẩm cao giai và nhị phẩm hạ giai, thậm chí có cây đã là nhị phẩm trung giai!

Linh dược thực tế không hề giống như trong tiểu thuyết thường viết, như kiểu nhân vật chính vào hang động bắt gặp một cây thảo dược cấp thấp nhưng trăm vạn năm nó đã trở thành tiên thảo! Thực tế thì còn cần xem cơ duyên, phẩm chất và người chăm bón nữa. Ví dụ như nếu nó có cơ duyên ngất trời, như là một viên Tiên Thạch chẳng hạn, nhưng cấp bậc quá thấp, lại chẳng ai hỗ trợ nó hấp thụ, thì cây linh dược chỉ tổ chết nhanh mà thôi. Hay nếu nó có phẩm chất Tiên Giai, nhưng chẳng ai chăm sóc, lại sống ở nơi linh khí cằn cõi thì chẳng sống được bao lâu. Tương tự, dù có người chăm bón đạt đến trình độ đỉnh cao, nhưng chẳng có mấy linh khí hay linh thạch, phẩm giai thì là đê giai, thì nó cùng lắm là tăng thêm chút giai rồi chết. Tất nhiên cũng có ngoại lệ, ví dụ linh dược sống ở nơi có nồng độ linh khí cao hay ma khí cao thì càng về đời sau phẩm chất và công dụng của chúng cũng được tăng lên kha khá.

Lý Trường Minh tất nhiền không quên nhặt linh dược, tích tiểu thành đại mà.

Hắn đi tiếp, đến một con suối trong veo, trong suối có mấy có Yêu Ngư thỉnh thoảng búng người lên khỏi mặt nước, xa xa có một thác nước sừng sững, uy nghi.

Lý Trường Minh liền dùng thanh kiếm màu trắng, lại dùng Kim Nguyên Khí bọc ngoài, tạm thời thay đổi hình dáng của nó, giờ thanh kiếm đã trở thành một mũi thương! Về cơ bản thì Kim Nguyên Khí không thể tự mình tạo thành cây thương được, nó cần vật để chống đỡ, tựa như xương cốt vậy, “xương cốt” chất liệu càng tốt thì khả năng biến đổi của Kim Nguyên Khí càng mạnh, còn nếu muốn tự thân Kim Nguyên Khí chống đỡ toàn bộ thì cần đạt đến trình độ Cầm Thiên Thủ Thần Thông mới được.

Lý Trường Minh nhằm vào một con Yêu Ngư mà phi lao. Theo lý thuyết loại Yêu Ngư đã đạt đến trình độ Nhất Giai đỉnh phong mà còn trong “sân nhà” thì tu sĩ Trúc Cơ sơ – trung kì nếu không có công kích diện rộng rất khó bắt, nhưng Lý Trường Minh là ai? Hắn cường hóa toàn thân nhờ Luyện Thể Công, lại còn kinh nghiệm săn bắt bao năm nữa, loại Yêu Ngư này chưa hẳn là vấn đề.

Sau khi bắt được vài ba con, Lý Trường Minh sơ chế, lấy thêm chút linh dược làm gia vị rồi nướng lên, mùi hương tỏa đi kháp không gian.

Sau khi làm một bữa lót dạ, Lý Trường Minh liền trải thảm cùng chăn gối mà hắn chuẩn bị trong nhẫn trữ vật, tạo ra kết giới sơ cấp theo bộ “Kết Giới Thật Vui” mà hắn mua ở một quầy hàng nào đó. Hắn dựng 3 loại kết giới, một loại ngoài cùng là Kết Giới Liễm Tức, là loại che dấu đi hơi thở và khí tức, dưới Trúc Cơ sẽ không nhận ra hơi thở cùng khí tức của hắn, loại thứ 2 là Kết Giới Báo Động, nghĩa như tên, dùng để báo động khi có sinh vật vượt qua Luyện Khí tầng 7 lại gần, loại cuối cùng là sơ cấp Kết Giới Bảo Vệ, coi như giúp hắn tranh thủ vài giây chuẩn bị.

Chuẩn bị xong, Lý Trường Minh đặt một chiếc đồng hồ báo thức tự chế rồi thản nhiên đi ngủ, coi như tu luyện giả có thể thức vài đêm, thậm chí lên Trúc Cơ vài ba tuần không ngủ cũng chẳng sao nhưng mấy ngày qua hắn phải cẩn thận ở bên ngoài kia kể cả ngày lẫn đêm nên không ngủ được, nhất là cẩn thận Ngu Phi Yên. Còn nếu đêm đến khu rừng này có Yêu Thú mạnh mẽ hay mối nguy hiểm gì ư? Không lo, vì hắn ngủ vào buổi trưa.

Lý Trường Minh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ…

“Ahh~, ngủ thật tuyệt!”

Lý Trường Minh vươn vai sảng khoái, hiện đã là chiều.

“May thật, lần này không gặp quái mộng.”

Lý Trường Minh thầm nghĩ, bình thường mỗi lần hắn “chuyển map” là lại có quái mộng sinh ra, khiến hắn mất neuron thần kinh nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Lý Trường Minh nhanh chóng thu hồi lại trận pháp, có vẻ từ trưa đến giờ chẳng có con Yêu Thú nào bén mảnh đến gần, thậm chí thú nhỏ cũng chẳng có.

Sau khi thu dọn xong, Lý Trường Minh lại tiếp tục lên đường. Hắn chẳng biết là mình đang muốn đi đâu, chẳng biết mục đích là gì nhưng hắn cảm giác cứ đi tiếp sẽ có điều gì đó xảy ra, cơ duyên chăng hạn. Còn hắn không bay thì lý do vẫn như cũ thôi, hắn muốn thưởng thức khung cảnh xung quanh.

Sau khi đi kha khá lâu, Lý Trường Minh cũng có chút mỏi chân, và hắn nhận ra một điều: Thế giới này không có đêm! Lý Trường Minh là Trúc Cơ trung kì, lại còn luyện qua Luyện Thể Công đến đại thành, mà hắn có thể “thấm mệt” tức là quãng đường đi cũng phải vài chục dặm, và với vận tốc trung bình chừng 6 km/h thế này thì cũng phải vài ngày trôi qua!

Vừa đi vừa suy nghĩ vẩn vơ, chợt Lý Trường Minh nhìn thấy ở phía trước có một căn nhà gỗ, khung cảnh xung quanh vô cùng nên thơ.

“Chẳng lẽ là … Vu Khuyết!”

Đó là cái tên đầu tiên Lý Trường Minh nghĩ ra.

Nhưng hắn chú ý lại, kết cấu ngôi nhà có gì đó sai sai, có vẻ như ngôi nhà này rất cũ kĩ rồi, mà xung quanh vẫn còn sạch sẽ, dường như chủ mà không muốn tu sửa nó, điều này có chút trái với tính cách của Vu Khuyết theo “Vu Khuyết Truyền Kì” là vậy.

Lý Trường Minh bước tiếp theo một con đường mòn đến căn nhà để kiểm chứng, chợt hắn thấy một cây cao cỏ chừng 2 mét bên vệ đường, trên cây có 2 “quả” màu xanh, phát sáng lung linh.

“Đây là… cây gì…”

Lý Trường Minh cố gắng moi móc kí ức, hắn kiểm tra “Linh Dược Quyển Toàn Tập” nhưng không nhớ ra đó là gì. Trầm ngâm gần một canh giờ, hắn đã tra hết “Linh Dược Quyển Toàn Tập” trong đầu nhưng không tìm ra đây là loại thảo dược nào. Hắn cũng không giám hái luôn, hấp tấp sẽ phải trả cái giá lớn, hắn biết điều ấy.

Chợt, như một cách tình cờ, hắn nhớ ra đó là gì:

“Sinh Sinh Bất Ly Quả!”

Lý Trường Minh thốt lên, đây là thứ nằm trong banner mà!

Chợt từ sau lưng hắn có tiếng vỗ tay “bộp bộp”, kèm với đó là giọng nói già nua

“Khá lắm, ngươi cũng biết thứ này a, khá lắm khá lắm”

Lý Trường Minh liền quay người lại, và hắn chỉ mất 3 giây để nhận ra đó là ai

“Ngài là…”

Bạn đang đọc Nghịch Thế Thành Tiên sáng tác bởi KoketsuGara
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KoketsuGara
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.