Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Viễn Mặc Thượng Thần

Tiểu thuyết gốc · 1302 chữ

|Bạch Ngọc Uyển-Tiên giới|

"Mặc, ngươi tính rời đi thật sao?" Nam nhân vận thanh y nói, ánh mắt rời đến nam nhân một thân hắc y đang nhàn nhã nhấp trà.

Viễn Mặc đặt ly trà xuống, nhàn nhạt nói:

"Ta đã đợi nàng hơn 5 vạn năm rồi."

Lâu Tử Hạo bất đắc dĩ nhìn Viễn Mặc:

"Nhưng mà Ngạc Huyên, nàng ấy..."

Không để Lâu Tử Hạo nói xong, Viễn Mặc đã chặn họng hắn lại, kiên quyết nói:

"5 vạn năm trước, trong cuộc chiến với Ma giới, nàng ấy rơi xuống Hắc nhai. Hồn châu chứa một tia tinh thần lực của nàng vẫn sáng. Ánh sáng tuy yếu ớt nhưng vẫn sáng nghĩa là nàng ấy vẫn còn sống."

Một viên hồn châu từ nhẫn không gian hiện ra trong tay hắn, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi khắp Bạch Ngọc Uyển. Lâu Tử Hạo tay run run chỉ phía hồn châu, trong mắt hỗn độn cảm xúc, có kinh hỉ, có lo lắng.

Viễn Mặc nói:

"Vài ngày trước, hồn châu xuất hiện biến hóa lớn. Ngươi nhìn xem. Nàng ấy có lẽ đã xuất hiện rồi. Ta phải đi phàm giới một chuyến. Tìm kiếm nàng. Vì nàng... là sinh mệnh của ta."

Lâu Tử Hạo trầm mặc một lúc mới lên tiếng:

"Phàm gian... nguy hiểm đến như vậy. Lòng người khó đoán. Tuy ngươi đã đột phá vô cực cảnh giới rồi nhưng ở phàm gian, ngươi không thể đả thương người phàm, tất sẽ gặp nhiều nguy hiểm."

Theo quy tắc của Tiên giới, thượng thần không thể đả thương người phàm dưới cảnh giới chí tôn, nếu không sẽ bị thiên đạo trừng phạt. Vì thế, chuyến đi này của Viễn Mặc định sẵn là nguy hiểm.                                                                                       

Lâu Tử Hạo nắm thủ thành quyền, bất an nói:

"Hơn nữa... những người kia chưa từng từ bỏ việc truy sát ngươi, giả như ngươi rời Tiên giới, vậy..."

Như hiểu Lâu Tử Hạo đang nghĩ gì, Viễn Mặc phất tay, cuồng phong nổi lên, bao quanh người, chỉ vài hô hấp liền tan đi. 

Viễn Mặc vẫn ngồi trên ghế, trầm lặng, trên người hắn không còn chút nguyên khí dao động nào, nếu không có khí chất đạm đạm tựa phong vân kia, có lẽ ai cũng nghĩ hắn không phải là một cường giả.

Lâu Tử Hạo kinh hãi, lắp bắp:

"Mặc... Ngươi... Ngươi mở được...  song đan điền rồi?"

Viễn Mặc khẽ gật đầu.

Lâu Tử Hạo trợn tròn mắt. Cái này... cũng quá nghịch thiên rồi.

Phải nói, người có song đan điền nếu thành công mở được cả hai đan điền thì vừa có thể tu luyện để trở thành cường giả tiên giới, vừa có thể tu luyện để trở thành cường giả phàm giới. 

Người có song đan điền rất hiếm, vạn năm mới gặp.Cơ mà người có thể thành công mở cả hai đan điền từ trước đến nay chỉ có một người...  Phiên Thiên lão tổ-người tạo ra tam giới.

Đã từng có cường giả thử mở đan điền thứ 2 nhưng kết quả chỉ có một: bạo thể mà chết, hồn phi phách tán.

Đến nay, Viễn Mặc mở được đan điền thứ 2 chắc chắn tương lai hắn sẽ trở thành cứu thế giả-người mang trong mình sứ mệnh tạo sự cân bằng cho tam giới.    

Lâu Tử Hạo từ kinh ngạc chuyển dần thành kinh hỉ:

"Hảo. Hảo. Mặc, ngươi lần này xuống phàm giới, chắc chắn sẽ gây nên một đợt phong ba lớn."

Viễn Mặc như nghĩ đến điều gì vui vẻ, khóe môi bỗng cong lên:

"Ngươi quên... còn có nàng sao?"

Lâu Tử Hạo cười nhạt, bất đắc dĩ liền nói:

"Hai cái phiền toái các ngươi hợp lại cólẽ tam giới chẳng còn ngày nào yên bình rồi."

Ngừng một lúc, Lâu Tử Hạo mới nói tiếp:

"Mặc, ngươi tu luyện ổn định đan điền thứ 2 rồi hãy đi."

Viễn Mặc âm trầm đáp:

"Không cần. Ngày mai ta đi."

"Nhưng..." Tử Hạo có phần lo lắng.

"Ta đã đợi nàng... quá lâu rồi."Viễn Mặc nói.

Lâu Tử Hạo thở dài rồi đưa một cái nhẫn trữ đồ cho Viễn Mặc:

"Trong này có linh thạch và vài binh khí cấp thấp. Ngươi mang đi đi. Xuống phàm gian mà dùng linh thạch tiên phẩm hay binh khí cấp vô cực thì quá dọa người rồi."

Viễn Mặc chỉ đơn giản "Ừ" một tiếng.

Dù ở tiên giới hay phàm giới thì võ giả, luyện đan sư, ma thú, đan dược, binh khí và công pháp đều chia thành 7 cấp: Thiên Nguyên, Địa Nguyên, Huyền Nguyên, Hoàng Nguyên, Cấp Sinh tử, Cấp Chí tôn, cấp Vô cực. 

Trong tam giới, số người đạt cảnh giới vô cực chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. 

Viễn Mặc lại là một trong số đó, so với nhiều thượng tiên khác, hắn có thể nói là vô cùng xuất chúng.

Lâu Tử Hạo lại lấy ra hai bình rượu, đưa cho Viễn Mặc một bình, tự mình cầm một mình.

Lâu Tử Hạo nâng bình rượu lên, nói:

"Ta kính ngươi. Bảo trọng."

Viễn Mặc sảng khoái đáp:

"Được. Ngươi cũng bảo trọng."

Nhìn thấy Viễn Mặc, Lâu Tử Hạo không kìm được nhớ lại, một ngày xa xưa trong quá khứ, 5 vạn năm trước.

Viễn Mặc là một thượng tiên được người người ngưỡng mộ, là thiên tài của tiên giới. 

Thế nhưng hắn lại có hứng thú du ngoạn thiên hạ, tiêu dao tự tại, hắn không muốn bị bó buộc. Một nam nhân cao cao tại thượng, luôn mang đến cho người khác cảm giác áp bức như đứng trước mặt tử thần, hắn lại yêu một phàm nhân, yêu tha thiết, sâu đậm. Nàng ta, Văn Ngạc Huyên-chính là thiên tài trong thiên tài-vừa là một cường giả với thiên phú yêu nghiệt, vừa là một thuần thú sư với vô hạn tinh thần lực-thứ mà người người đều ham muốn. 

Khi đó, Ma giới muốn lật đổ tiên giới, mang mưu đồ thống trị. 

Năm ấy, trên Thiên Sơn, Ma giới cùng Tiên giới có một cuộc hỗn chiến, Văn Ngạc Huyên và Viễn Mặc cũng ở đó, trải qua một đợt tinh phong huyết vũ.

Văn Ngạc Huyên trong khi chiến đấu, bị rơi xuống Hắc Nhai-vực sâu vạn trượng. 

Viễn Mặc đau khổ, đúng vậy, là vô tận thống khổ. 

Nếu không có sự ngăn cản của Lâu Tử Hạo, Viễn Mặc chắc chắn sẽ nhảy xuống Hắc nhai cùng nàng...

Cuộc chiến diễn ra ác liệt, lực lượng của tiên giới và ma giới đều có tổn hại lớn nên đều rút lui. 

Sau cuộc chiến, Viễn Mặc bị thương nặng, liền mê man, Lâu Tử Hạo đưa hắn về tiên giới. 

Hắn rất lâu sau mới tỉnh, nếu không phải hồn châu vẫn còn sáng thì hắn nhất định không thiết sống. 

Sau khi đột phá lên cảnh giới vô cực, hắn xuống đáy của Hắc Nhai, lục tung từng tấc đất cũng không tìm thấy nàng. 

Ánh sáng của hồn châu không mất đi, hắn tin tưởng nàng vẫn còn sống, có lẽ nàng đang ở một không gian khác.

Hắn chỉ biết ngày ngày chờ đợi, ngày ngày trồng hoa, chăm sóc dược liệu rồi luyện đan. 

Cuộc sống nhàn nhã, không tranh không đoạt. 

5 vạn năm trôi đi. 

Thử hỏi có bao nhiêu người có thể chờ một người 5 vạn năm?

Lúc hồn châu biến đổi, ánh sáng mạnh mẽ, không ai biết, hắn kích động đến mức nào. 

Hắn không muốn trì hoãn thêm bất cứ một giây một phút nào nữa. 

Vì hắn rất muốn... tìm nàng.

Bạn đang đọc Nghịch Thiên _ Kim Bài Sát Thủ Xuyên Không sáng tác bởi chickenhands
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chickenhands
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.