Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kim Bài Sát Thủ - Văn Ngạc Huyên

Tiểu thuyết gốc · 1567 chữ

|Kinh đô Nhật Nguyệt Đế quốc|

|Văn gia-Phủ Thượng Thư|

Hai cái tiểu nha hoàn đang tụm lại một chỗ thì thầm to nhỏ:

"Này, ngươi nghe tin gì chưa? Tam tiểu thư phủ chúng ta..."

"A...Cái phế vật kia?"

"Ta nghe nói nàng ta bây giờ khùng khùng điên điên a~ Suốt ngày ngồi nhìn chằm chằm một quyển sách không có chữ."

"Thật như vậy?"

"Ta còn nghe nói, mấy hôm trước nàng ta bị Nhị tiểu thư đẩy xuống hồ nên mới trở thành như thế."

"Suỵt...Ngươi không muốn sống sao? Không nghĩ xem Nhị tiểu thư là ai. Nàng ta sắp đột phá Địa Nguyên Trung cấp rồi đấy. Thiên phú bức người, lại có được hoàng thượng ban hôn với đương kim Thái Tử. Đến lão gia còn phải kính nể nàng ta 3 phần. Trên dưới Văn gia không ai dám đắc tội. Nếu để người của Nhị tiểu thư nghe thấy, ngươi cũng khó mà giữ cái mạng này."

"-..."

"Được rồi, đi thôi. Thiện phòng còn rất nhiều việc a~"

|Biệt viện phía Tây|

"Văn Ngạc Huyên, ngươi lăn ra đây cho ta."

Nữ nhân vận hồng y gợi cảm, tay cầm trường tiên hô lớn. 

Không có ai đáp lại, nàng ta đạp cửa bước vào phòng. 

Văn Ngạc Huyên mỹ mạo tuyệt trần, tựa như tiên nữ, tâm tình bình ổn, nhàn nhã ngồi nhấp trà, chăm chú nhìn quyển cổ thư đang cầm trên tay. 

Điều khiến người ta khó hiểu là quyển cổ thư này vốn dĩ không có chữ, toàn là giấy trắng.

Thấy Văn Ngạc Huyên không để ý đến mình, Văn Tịch Vân tức giận:

"Cái tiện nhân nhà ngươi, dám câu dẫn Thái Tử. Phế vật không thể tu luyện như ngươi mà cũng xứng với Lục Thanh ca ca? Hảo. Ngươi thích câu dẫn nam nhân như vậy, ta liền hủy dung ngươi, xem ngươi lấy cái gì để câu dẫn người khác?"

Nha hoàn Tiểu Hương bên cạnh Văn Ngạc Huyên hốt hoảng vội quỳ xuống trước mặt Văn Tịch Vân cầu xin:

"Nhị Tiểu Thư, Tam tiểu thư không hề làm như vậy. Xin người tha cho nàng ấy."

Văn Tịch Vân cười lạnh, liếc mắt nhìn Tiểu Hương:

"Nga? Ý ngươi là ta đổ oan cho nàng ta. Ngươi đúng ta to gan a~ Hồ ngôn loạn ngữ. Lại dám chống đối ta. Người đâu. Lôi con tiện tỳ này ra ngoài, loạn côn đến chết."

Văn Ngạc Huyên từ này đến giờ vẫn không rời mắt khỏi cổ thư, thấy Văn Tịch Vân làm loạn, lại còn muốn tổn thương người của nàng, tất nhiên nàng không thể ngồi yên.

Văn Ngạc Huyên đặt cổ thư xuống, đứng lên, đi đến chỗ cái nô tỳ đang lôi Tiểu Hương ra ngoài, dùng sức vả mạnh vào mặt tiểu nô tỳ kia rồi nói:

"Ta dù gì cũng là Tam Tiểu Thư của Văn gia. Dù ta trong phủ không có địa vị gì nhưng vẫn là mang họ Văn. Từ bao giờ người của ta đến lượt cái tiện tỳ như ngươi dạy bảo?"

Nô tỳ kia bị dọa sợ, vội cụp đuôi chạy đến chỗ Văn Tịch Vân.

Văn Tịch Vân cười lớn giống như nàng vừa nghe thấy một chuyện cực kì nực cười:

"Ha... Văn Ngạc Huyên. Tam Tiểu Thư Văn gia?? Ta nói cho ngươi biết, trước mặt ta, ngươi còn thấp kém hơn rất nhiều so với hạ nhân Văn gia."

Văn Tịch Vân dùng linh lực khóa chặt Văn Ngạc Huyên, trường tiên hung hăng quật vào mặt nàng. 

Vài giọt máu lộp bộp rơi xuống. 

Văn Tịch Vân cười lớn một tiếng rồi quay người bước đi.

Hương Nhi lo lắng chạy đến chỗ Văn Ngạc Huyên, nước mắt lã chã:

"Tiểu thư, người cố đợi một chút, để muội đi gọi đại phu."

Văn Ngạc Huyên trên mặt vẫn mang vẻ bình tĩnh, phất tay nói:

"Không cần. Ta không sao. Chỉ là một vết thương nhỏ. Muội ra ngoài đi."

Tiểu Hương có chút hoảng hốt. 

Vết thương nhỏ? 

Bị hủy dung mà nàng còn nói là vết thương nhỏ? 

Lỡ như để lại sẹo, chẳng phải liền hủy hoại tương lai sau này sao? 

Nàng không thể tu luyện, lại bị hủy dung. 

Cuộc đời, thật là bất công a~

Ra khỏi phòng, Tiểu Hương ngay lập tức đi gọi đại phu.

Văn Ngạc Huyên ở trong phòng, ngồi xuống bàn, nâng một chén trà lên, nhìn gương mặt mình phản chiếu bên trong rồi khẽ thở dài. 

Một giọt máu lăn dài trên khuôn mặt, rơi "bộp" một cái vào cổ thư trên bàn. 

Cổ thư đột nhiên phát sáng. 

Một vật nhỏ nhỏ, tròn tròn từ trong cổ thư bay ra, bộ lông nó đỏ rực. 

Thân thể nó dần dần bành trướng, đến khi sắp đụng vào gác nhà mới dừng lại.

Văn Ngạc Huyên nhíu mày:

"Nga? Một cái điểu?"

"Xoạt" một tiếng, cái kia đỏ rực điểu liền biến thành một thiếu nữ. 

Nữ nhân vận hồng y quét mắt về phía Văn Ngạc Huyên, đáy mắt đầy vẻ tức giận:

"Điểu? Ngươi mới là điểu. Cả nhà ngươi là điểu. Nghe cho rõ, bổn thần thú là Phượng Hoàng, là thượng cổ phượng hoàng!"

Hừng hực hỏa diễm trên người Phượng Hoàng chỉ thiếu phóng ra thiêu chết cái nữ nhân trước mặt. Phượng Hoàng khinh thường nói:

"Phàm nhân? Lại còn là một phế vật? Ngươi là chủ nhân của Mặc Huyên kiếm pháp?"

Văn Ngạc Huyên nâng mắt đánh giá nữ nhân trước mặt, đồng thời cầm cổ thư lên rồi nói:

"Mặc Huyên kiếm pháp? Ngươi nói là cái rách nát cổ thư này?"

"Rách nát cổ thư? Ngươi cái nhân loại chết tiệt. Mặc Huyên kiếm pháp có bao nhiêu nghịch thiên? Vậy mà ngươi liền coi là một cái rách nát cổ thư? Ngươi có biết..."

Không để nữ nhân kia nói xong, Văn Ngạc Huyên đã đặt Mặc Huyên kiếm pháp xuống, nhàn nhạt nói một câu:

"Không hứng thú. Ngươi cầm đi đi."

Nữ nhân trợn tròn mắt, kinh hãi nhìn Văn Ngạc Huyên. 

Bộ kiếm pháp lợi hại thế này, có ngu mới không luyện a~

Văn Ngạc Huyên trong lòng thầm mắng:

"Thật là rắc rối mà. Tất cả là do cái quyển cổ thư chết tiệt này."

Văn Ngạc Huyên rời mắt đến cổ thư, đáy mắt hiện lên một tia hận ý.

Nhớ lại ngày đó, nàng nhìn thấy quyển cổ thư này được đặt ở trước cửa, tò mò nhặt lên, vừa mở ra cái ai ngờ liền xuyên việt đến đây. 

Từ thế kỉ 21, chớp mắt một cái liền xuyên đến dị giới, đã thế lại còn kí thân vào thân thể của một nữ tử yếu đuối, ngay cả tên và khuôn mặt đều giống nhau như đúc. 

Chỉ khác Văn Ngạc Huyên ở dị giới mới 13 tuổi. 

Văn Ngạc Huyên ở đây vừa bị đánh đập rồi lại bị hủy dung nhưng so với lúc huấn luyện khi làm sát thủ ở thế kỉ 21 thì chẳng tính là gì.

Nữ nhân vận hồng y từ từ bình tĩnh lại rồi nói:

"Ngươi đã thực hiện nghi thức nhỏ máu nhận chủ với kiếm pháp. Ta là Hồng Băng, thần thú bảo hộ. Tuy ngươi chưa từng tu luyện, ta cũng không nhìn ra được tư chất của ngươi nhưng ta sẽ cố gắng đưa ngươi lên con đường của cường giả. Trước kia ta đã hứa với ân nhân sẽ phò tá chủ nhân của kiếm pháp. Cứ coi là ngươi có duyên với nó đi."

Văn Ngạc Huyên lẳng lặng nói:

"Có cách nào để đi đến một không gian khác?"

"Truyền tống trận?"

Mi tâm Văn Ngạc Huyên khẽ nheo lại, lên tiếng:

"Là cái gì?"

"Truyền tống trận là một trận pháp truyền tống, có thể truyền tống đến không gian khác nhưng..."

Chưa kịp để Tiểu Băng nói xong, Văn Ngạc Huyên mắt sáng rực hỏi:

"Ở đâu? Truyền tống trận ở đâu?"

"Tiên giới." _Hồng Băng đáp.

Văn Ngạc Huyên có chút mơ hồ:

"Tiên giới?"

"Đúng vậy. Có duy nhất một truyền tống trận ở Tiên giới."

Văn Ngạc Huyên sốt sáng hỏi:

"Làm sao để đến Tiên giới?"

Hồng Băng nói: "Trở nên cường đại. Ngươi biết đúng không? Cường giả chia làm 7 cấp, chỉ khi đột phá lên chí tôn cảnh mới có thể tự do di chuyển trong tam giới."

Mi tâm Văn Ngạc Huyên khẽ động:

"Mất bao lâu mới có thể đột phá lên Chí tôn cảnh?"

Hồng Băng chống cằm suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng:

"Nếu không gặp bất cứ ngoại lực nào tác động, chuyên tâm tu luyện thì chắc khoảng mấy vạn năm. Còn chưa kể trong lúc tu luyện bị phản phệ. Nếu tư chất kém, chỉ sợ chưa luyện tới Sinh tử cảnh đã bỏ mạng rồi.N

"Cách khác?"

"Có một cách nữa, cơ mà phải xem ngộ tính của ngươi như thế nào?"

Hồng Băng khẽ cười rồi nói tiếp:

"Mặc Huyên kiếm pháp, vượt qua tất cả các cấp liền có thể trực tiếp phi thăng. Ngươi... luyện hay không luyện đây?"

Văn Ngạc Huyên kiên quyết đáp một từ:

"Luyện."

Bạn đang đọc Nghịch Thiên _ Kim Bài Sát Thủ Xuyên Không sáng tác bởi chickenhands
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chickenhands
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.