Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế giới mới

Tiểu thuyết gốc · 5199 chữ

Nóng!

Đó là một cơn nóng thật khủng khiếp. Dường như tất cả máu trong cơ thể tôi đang bị dòng điện đun sôi lên ùng ục, bốc hơi và dần cạn kiệt. Nó cũng giống như sự sống bị nhấn chìm trong biển lửa đang dần kiệt quệ của tôi. Trong khoảnh khắc đó, một cảm giác lành lạnh như đang cố đánh thức, mang chút tri giác dần quay lại với tôi. Trong lòng tôi bỗng chốc trở nên vô cùng hoảng loạn, những ý niệm mạnh mẽ như thúc giục từ tận tâm can. 

"Tôi thực sự chưa muốn chết. Cuộc đời tôi còn chưa đuợc trải qua những phần thú vị nhất của nó!". 

Tôi mở mắt, xung quanh lửa đang cháy rừng rực, tất cả đều ngập trong lửa, những vùng lửa đỏ rực che lấp cả không gian, tôi thấy hô hấp càng lúc càng trở nên khó khăn. Trước mặt tôi, một vật gì đó trôi nổi đang tỏa ra thứ ánh sáng xanh mát lạnh bao bọc xung quanh cơ thể như một lớp màng bảo vệ. Thế rồi ánh sáng ấy bay về phía trước như để dẫn đường cho tôi. Với đầu óc trống rỗng chỉ còn lại chút tỉnh táo, tôi không thể làm gì hơn là bước theo nó. Người ta thường nói bạn sẽ nhìn thấy ánh sáng ở cuối đường hầm khi chết, có phải tôi sắp chết không? Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi đi hết con đường này? Tôi không biết, điều duy nhất tôi còn làm được lúc này là gắng chút sức lực cuối cùng, cắm đầu chạy về phía trước.

                           * * * 

Hộc! Hộc! Hộc!

Tôi thở dốc từng tiếng một, mở choàng mắt, ngồi bật dậy. Tôi ôm ngực và phát hiện ra cây trâm mát rượi trong lòng bàn tay. Có lẽ tôi vừa trải qua một giấc mơ dài. Và vô cùng kỳ quái. Mồ hôi vã ra như tắm làm ướt đẫm lưng áo, từng đốt xương sống của tôi vô cùng đau nhức đang kịch liệt biểu tình. Tôi quệt mấy giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, với tay tìm chiếc đồng hồ nhưng chiếc tủ thân thương ngay đầu giường chẳng thấy đâu mà chỉ là một khoảng không hụt hẫng khiến tôi mất đà ngã lăn đùng xuống đất.

Tôi lồm cồm bò dậy và hoảng hồn phát hiện ra:

"Mẹ ơi, đây là nơi quái quỷ nào vậy??"

Tôi xoa cục u trên trán, vừa nhìn ngó xung quanh một lượt. Chẳng lẽ tôi vừa ngủ mơ và khi thức dậy tôi phát hiện ra tôi vẫn đang ở trong một giấc mơ khác? Vì đây không phải là căn phòng yêu dấu của tôi. Dù phòng tôi có vừa bẩn thỉu vừa bừa bộn và chật chội đi chăng nữa thì vẫn hơn cái hang động quỷ quái này gấp trăm lần.

Đúng vậy! Tôi đang ở trong một cái hang đá. Diện tích cái hang này khá rộng rãi nhưng chỉ có độc cái giường tôi vừa nằm và chính giữa phòng là một cái bàn với bốn cái ghế. Tất cả chúng đều bằng đá và dính liền với mặt đất. 

Tôi cứ ngồi thừ ra hồi lâu, sâu chuỗi lại tất cả những gì mình có thể nhớ được. Mọi tình tiết tôi vừa trải qua quá mức sống động, và mơ thì có thể có cảm giác chân thực thế này không?

Nếu còn là nữ sinh chắc chắn tôi sẽ giàu trí tưởng bở mà cho rằng tôi đã xuyên không. Lời giải thích hợp lý nhất là, điện tích cực lớn ở tia sét ban nãy đã đưa tôi đến một khoảng thời gian và không gian khác. Có trời làm chứng, hồi ấy tôi thèm được giống nhân vật nữ chính trong mấy cuốn tiểu thuyết biết bao. Nếu không phải được làm quý tộc thì nhất định cũng là nữ hiệp trên tay cầm thanh kiếm dài ba tấc, rong ruổi trên lưng ngựa, tiêu dao giang hồ hành hiệp trượng nghĩa cho đến một ngày đẹp trời gặp được người thương, cùng vượt qua sóng to gió lớn rồi thực hiện bá nghiệp độc chiếm thiên hạ. 

Nhưng. Nhưng thực tại trước mắt lại giống như một phát đại nác nã thẳng vào đầu tôi. Nhìn lại nơi quỷ tha ma bắt không có gì ngoài đá này... cho dù là xuyên không thật thì khả năng lớn nhất là tôi đã bị đưa đến thời kỳ tiền sử mất rồi. Nếu vậy thì lấy đâu ra mỹ nam, nếu có thì tôi cũng không muốn hắn chỉ mặc mỗi một chiếc lá trên người đâu. Một cô gái của thế kỉ XXI như tôi sao có thể sống ở thời kỳ đầu tiên của loài người mà không phát điên cho được?

Giống như trong bộ phim Inceptions, chắc là một cú huých đủ mạnh sẽ đưa tôi về thực tế. Tôi hít một hơi, dồn sức tự vả vào mặt mình, nhưng nghiệt ngã thay, tôi đau tới nỗi nổ đom đóm mắt.

Tôi vô vọng quét mắt một vòng rồi nhẹ nhàng, cẩn thận chạy về phía cửa hang để thám thính nhưng vừa ra đến nơi...

Tôi choáng! Tôi không tài nào tin vào mắt mình, phía bên dưới là bờ vực sâu thăm thẳm, bên trên là vách đá cheo leo um tùm cây rừng. Nơi mà tôi đang đứng không phải là hang đá bình thường mà là một cái hang ở giữa lòng của một dãy núi đá. Tôi hoảng hồn, chạy vội vào trong, ngồi phịch xuống chiếc giường ban nãy mà ôm đầu.

"Đây nhất định là một giấc mơ. Lưu Vân, mày vẫn còn đang mơ, phải mau thức dậy, mau thức dậy!"

"@#$%&π√π∆¶|$#&*....."

Trong lúc tôi còn đang vò đầu bứt tai thì một giọng nói lạ hoắc với thứ tiếng lạ hoắc không kém vang lên khiến tôi đành tiếp tục mơ tiếp giấc mơ này để mở mắt nhìn.

Ôi tổ tiên nhà họ Lưu ơi, không thể tin nổi, sao hỏa rớt xuống trái đất rồi. Tôi cảm thấy không gian xung quanh mình rung lắc dữ dội bởi trước mắt tôi lúc này là một đại mĩ nam. Xuyên không cũng được, mơ cũng được, dù cho không tỉnh lại nữa thì cũng không sao.

Khuôn mặt của người đang đứng trước mặt rôi quả thật vô cùng thánh thiện, vô cùng đáng yêu. Tim tôi sắp nhảy vọt ra ngoài như pháo hoa mất rồi.

Anh ta đang chăm chú nhìn tôi bằng đôi mắt mở to, đôi con ngươi đen láy như trân châu trong vắt tựa mặt hồ thu, nước da trắng hồng hào, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi trái tim thì vẫn không ngừng nói thứ tiếng mà tôi chẳng thể hiểu nổi. Có vẻ như mỹ nam tử thời kỳ đồ đá không sexy như tôi tưởng, anh ta đang vận trên người bộ y phục dài màu lam giống như trong phim kiếm hiệp vậy, trên mái tóc bạch kim dài qua vai có gắn một sợi lông vũ màu đen đang chói lên ánh tím óng ả dưới ánh nắng ít ỏi len vào trong hang. Mà nếu như suy nghĩ kĩ hơn một chút thì có lẽ nơi đây không phải là thời hoang dã mà chính là thiên đường cũng nên, vừa rồi có thể vì bị sét đánh khiến linh hồn tôi rời khỏi thể xác nên ông trời đã cử chàng thiên sứ này xuống để đón tôi.

Tôi bật cười ha hả, không ngờ chết thì ra lại hạnh phúc như thế này. Tôi ngây ngất ngất ngây không thể chịu nổi nữa rồi, sức công phá của siêu cấp mĩ nam quả thật là quá lớn đối với một người bình thường như tôi.

"&$#@*+(∆√|/)#@%..."- thiên sứ lại tiếp tục nói bằng âm thanh trong trẻo.

Tôi bừng tỉnh. Vấn đề của tôi là không hiểu rốt cuộc anh ta đang nói cái gì. Nhưng dù sao đây cũng là thiên thần, biết đâu anh ấy hiểu được ngôn ngữ của tôi cũng nên, tôi cười tít mắt làm quen:

"Chào anh, em là Lưu Vân."

"#%%@&:$%°^¥€¢£>...."

"Xin lỗi nhưng em không hiểu những gì anh nói."- tôi nhăn nhó mặt mày, có vẻ như anh ta cũng không hiểu những gì tôi đang nói. Vậy mới biết rào cản ngôn ngữ thật đáng sợ, hơn nữa thứ ngôn ngữ anh ta nói nghe rất lạ lùng, tôi chắc chắn rằng bản thân mình chưa từng nghe qua bao giờ. 

Hình như thiên thần cũng đang có cùng suy nghĩ với tôi nên anh ta không nói gì thêm nữa, vẻ mắt trở nên vô cùng trầm ngâm, đi qua đi lại trước mặt tôi hồi lâu. Tôi tự nhận bản thân là người vô cùng biết điều nên ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ. 

Sau một hồi đi lại cuối cùng thiên thần cũng đến trước mặt tôi, ngón trỏ thon dài giơ lên chạm nhẹ lên trán tôi một cái. Ngay lập tức tôi cảm thấy một thứ ánh sáng trắng vô cùng chói lóa tràn ngập làm tôi hoàn toàn mất đi thị giác. Tôi còn chưa kịp hoảng loạn thì đã một lượng thông tin khổng lồ đã tràn vào trong trí não khiến tôi không kịp định hình, chỉ biết có rất nhiều rất nhiều kí tự trôi nổi trước mắt. Không để tôi định thần thì "phụt" một tiếng, ánh sáng tắt ngấm, những kí tự biến mất khi ngón tay của thiên thần rời khỏi trán tôi và khuôn mặt đẹp trai của anh ta lại hiện ra nhưng chỉ hai giây sau mắt tôi đã hoa lên, mọi vật quay cuồng như ai đó vừa bổ đôi đầu tôi và đổ vào đó quá nhiều kiến thức khiến tôi mất hết kiểm soát. Điều cuối cùng tôi còn nhận thức được là câu nói của thiên thần:

"Cô không sao chứ?"

Trời đất qủy thần ơi, vậy là tôi đã hiểu được những gì mà thiên thần nói rồi. Tôi muốn trả lời lắm chứ nhưng tôi đã không còn tỉnh táo để nói thêm dù chỉ một từ. Tôi ngất lần hai trong sự sung sướng và chưa hiểu chuyện gì vừa xảy.                   

                             * * *

Cảm giác đầu tiên khi tôi tỉnh lại lần này đó là... đói. Cái bụng của tôi biểu tình bằng cách kêu lên ùng ục như đánh lô tô. Xấu hổ thay là thiên thần đang nhìn chằm chằm vào cái bụng lép dí của tôi. Tôi cười khổ:

"Xin lỗi, nhưng anh có gì để ăn không, tôi đói quá... và khát nữa."

Thiên thần gật đầu một cái rồi không hiểu từ đâu ra mà trên tay anh ta xuất hiện một chiếc lọ xanh ngọc bích.

Tôi trợn mắt há mồm, rõ ràng hai giây trước hai tay anh ta còn trống trơn, anh ta cũng không hề cho tay vào trong áo để lấy ra bất cứ vật gì vậy mà chiếc lọ đột nhiên xuất hiện một cách thần kỳ. Thiên thần vừa mở nắp chiếc lọ ra thì lập tức hương thơm của thảo dược tràn ngập trong không khí, tôi chưa bao giờ được ngửi mùi hương thanh nhã như vậy, chỉ ngửi thôi cũng đủ khiến cái dạ dày của tôi nhẹ nhõm hơn hẳn. Anh ta lấy ra một viên kẹo hình tròn màu vàng kim rồi đưa cho tôi:

"Ăn cái này rồi cô sẽ cảm thấy đỡ hơn."

Tôi bán tín bán nghi nhận lấy không biết anh ta có hạ độc mình không những ngẫm lại tình cảnh lúc này không biết mình đang ở đâu cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra nên đánh liều bỏ viên thuốc vào miệng, tôi là một ví dụ điển hình về phép chiến thắng bằng tinh thần của nhân vật A Quy được xây dựng dưới ngồ bút của nhà văn Lỗ Tấn.

Hình như thiên thần đọc được ý nghĩ của tôi nên nói:

"Yên tâm đi, tôi không hại cô đâu."

"Sống chết có số, phú quý tại thiên."- tôi cười cười, tiện thể ba hoa một câu.

Vừa nói tôi vừa nuốt chửng viên thuốc, dù đã trôi xuống bụng nhưng hương thơm ngào ngạt vẫn còn đọng lại trong miệng. Quả đúng như lời thiên thần nói, công hiệu viên thuốc ấy phát tiết tức thời, cơ thể tôi vô cùng khoan khoái, những cơn đau nhức khắp mình mẩy cũng không cánh mà bay. Quả là diệu dược mà đến thế kỷ XXI cũng không thể phát minh ra nổi. Tôi liền không ngần ngại bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc:

"Cảm ơn anh, thiên thần."

Không hiểu sao nghe tôi nói vậy thì anh ta phì cười để lộ ra hàm răng trắng như bọt biển khiến khuôn mặt đẹp trai càng thêm khả ái, dễ mến:

"Thiên Thần ư? Tên tôi cũng có một chữ Thiên nhưng không phải là Thiên Thần. Tôi là Thiên Vũ,  Phong Thiên Vũ. Còn cô nương tên gì?"

Woa, không phải chứ, người đã đẹp đến cả cái tên cũng đẹp là sao?  Mà khoan đã, anh ta gọi mình là "cô nương" ư? Suy ra 99,999% là mình đã xuyên không thật rồi. Dù khó tin nhưng hiện thức đã chứng mình, những điều vô lý đôi khi lại chính là chân lý. Vậy thì đây không phải là thời kỳ đồ đá, càng không phải là thiên đường, vậy cũng tức là tôi chưa chết. Nhìn người cạnh mình lúc này chắc chắn là một anh hùng ẩn trong chốn núi rừng rồi.

Trước giờ tôi luôn cho rằng mấy truyện tiểu thuyết xuyên xuyên không thực chất đều là hư cấu vì thời cổ đại lấy đâu ra mỹ nam. Thứ nhất, họ đâu có được ăn ngon mặc đẹp. Thứ hai, họ lấy đâu ra các loại mĩ phẩm, mà quan trọng nhất là không hề tồn tại việc phẫu thuật thẩm mĩ. Nhưng tuyệt thế nam nhân trước mặt đã chứng minh quan điểm của tôi là hoàn toàn sai bét.

Ha ha ha... quả là trời không phụ lòng người đã ban cho tôi một trang tuấn kiệt. Tôi nhất định phải chớp lấy cơ hội này.

Ý nghĩ này của tôi viết ra thì dài nhưng thực chất trong đầu óc của một kẻ háo sắc, hám tài thì nó chỉ diễn ra trong 0,0001 giây mà thôi. 

Tôi làm ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội mà trả lời, đồng thời cũng nêu ra vấn đề đang khiến tôi thắc mắc:

"Tôi là Lưu Vân. Nhưng tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại xuất hiện ở nơi này."

"Điều này thì đến chính ta cũng không hiểu, Phong Lôi trận của ta đáng ra phải triệu hồi được Phong Lôi thú nhưng từ trong đó lại xuất hiện cô nương."

"Phong Lôi trận?"- tôi mắt chữ A, mồm chữ O, không hiểu anh ta đang nói gì. 

"Đúng vậy, Phong Lôi trận về cơ bản là trận pháp sử dụng nguồn dẫn chính là linh thạch hai loại phong và lôi để triệu hồi Phong Lôi thú."

Ơ hơ, chuyện quái quỷ gì thế này, sao anh ta càng nói thì đầu óc tôi lại càng rối tinh rối mù. Tôi hốt hoảng:

"Khoan nói đến cái gì mà Phong Lôi trận, huynh cho tôi biết đây là thời nào?"

"Thời nào ư? Xin lỗi nhưng ta thật sự không rõ bây giờ là thời nào, ta ở nơi này đã hơn 200 năm nay, hiện giờ bên ngoài thế nào ta cũng không rõ lắm."

200 năm ư? 200 cái con khỉ khô ấy, trên đời này có ai 200 tuổi mà có khuôn mặt trắng trẻo mịn màng như thế kia không? Không lẽ tên này đẹp trai nhưng bị thần kinh? Trời ơi, những tưởng gặp được một đấng anh tài nào ngờ gặp ngay phải một tên dở hơi. Thật đúng là vùi hoa dập liễu mà.

Nhưng... ngẫm lại thì tên điên nào mà lại có được thứ dược liệu thần kỳ như vừa rồi chứ. Hơn nữa lúc đầu rõ ràng tôi và anh ta không hiểu đối phương nói gì nhưng chỉ sau một cú chạm nhẹ thì vấn đề đã được giải quyết. Đúng thật là đi hết từ sự kỳ quái này đến kỳ quái khác. Nếu không hỏi cho rõ thì không thể giải quyết sự hoảng loạn của tôi lúc này được:

"Thú thật với huynh tôi đang rất hoang mang, đột nhiên xuất hiện tại nơi này sau đó thì lại có rất nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra. Chính vì vậy nên tôi cần huynh phải giải thích cho tôi từng chuyện một. Trước tiên là việc huynh đã làm gì khi chạm vào trán của tôi."

Phong Thiên Vũ hơi mím môi vẻ suy nghĩ sau đó mới trả lời:

"Dựa theo những gì cô nương nói thì hẳn cô không phải đến từ một vùng khác mà là từ một mảnh không gian và thời gian hoàn toàn khác với nơi này. Cô có thể hiểu đơn giản rằng vừa rồi ta đã truyền vào trí não của cô ngôn ngữ và một vài đặc điểm của nơi đây. Giờ cô nương chỉ cần tịnh tâm và nghĩ đến những điều cô muốn biết thì tự khắc nó sẽ xuất hiện trong đầu cô."

Tôi bán tín bán nghi nhưng vẫn nhắm chặt mắt, tập trung suy nghĩ. Quả nhiên anh ta không hề dối tôi. Tất cả những điều tôi muốn biết hầu như đều đã có câu trả lời. Nếu dùng một từ để nói về cảm giác của tôi lúc này thì đó là Unbelievable!!! Một thế giới như thế này trước giờ tôi nghĩ chỉ tồn tại trong mấy truyện tiên hiệp, viễn tưởng hay liêu trai chí dị thôi. Nhưng giờ đây thực tại đã cho thấy quan điểm của tôi sai be bét một cách triệt để.

Tôi xin được giải thích ngắn gọn về thế giới này như sau. Về cơ bản nơi này không phải là quá khứ hay tương lai gì cả mà có lẽ là một khoảng không gian tồn tại song song với trái đất. Thiên hạ ở đây được chia làm 3 tầng lớp chính đó là thường nhân, tu chân giả và yêu quái. Yêu quái thì chẳng cần nói làm gì vì chắc hẳn ai cũng biết rồi, chúng đều kỳ quái và không tưởng như những bộ phim chúng ta từng xem, còn tu chân giả là những người có linh căn(1) để tu luyện pháp thuật, mục đích cuối cùng của họ và cả yêu quái có lẽ chính là cuộc sống trường sinh bất tử. Tu chân giả và yêu quái gần như sống tách biệt hẳn với thường nhân. Tuy nhiên mối quan hệ giữa hai bên cũng không được tốt cho lắm. Tiểu chiến thì cứ diễn ra liên miên còn đại chiến thì cứ năm trăm năm một lần. Còn về Phong Lôi trận vừa rồi chính là một loại pháp trận triệu hồi trong số rất nhiều loại pháp trận. Nhưng tất cả các loại pháp trận đều có chung một số đặc điểm là để tạo nên trận pháp trước tiên phải vẽ trận đồ từ một số nguyên liệu như xương, máu linh thú, dược liệu, dược thảo,... Pháp trận nào cũng cần năng lượng để duy trì, vì pháp trận chỉ có tác dụng thay đổi cấu trúc năng lượng chứ không tạo ra năng lượng, chính vì thế, khi bố trận thường phải dùng linh thạch(2) làm nguồn cung cấp năng lượng cho trận pháp. Ngoài ra, đôi khi thay vì dùng linh thạch cũng có thể dùng pháp khí, pháp bảo, đan dược, phù chú để thay thế khi bố trận. Nguyên nhân chính là vì các vật này đều là vật chứa năng lượng. Một số trận pháp cao cấp còn có thể căn cứ vào biến đổi của thiên địa vạn vật, dùng chính linh khí của trời đất làm năng lượng cho chúng. Ngoài ra thì còn vô vàn kiến thức râu ria khác nữa xin được từ từ giải thích sau.

"Nếu là như vậy thì tại sao tôi lại bị kéo vào pháp trận của huynh chứ, tôi đâu phải là linh thú đâu?"

"Đúng vậy, đó cũng là điểm tôi cảm thấy rất kỳ lạ. Trừ phi..."- Thiên Vũ bỏ lửng câu nói nhìn tôi dò xét.

Tôi nhảy bổ đến trước mặt anh ta:

"Trời ơi, trừ phi cái gì?  Huynh làm ơn nói nhanh lên giùm tôi."

"Trừ phi cô nương sở hữu một vật dẫn có linh tính thuộc về thế giới này, nó đã vô tình bị kéo vào trận pháp của tôi. Nhưng, không thể có khả năng ấy, cô nương làm sao có thể sở hữu vật thuộc về thế giới này?"

Vật dẫn ư? Nếu nói đến vật dẫn thì tôi quả thật nghĩ đến một thứ:

"Huynh thử nhìn xem có phải vật này không?"- vừa nói tôi vừa đưa cây trâm cài tóc cho Phong Thiên Vũ. 

Trái với những gì tôi tưởng tượng, vừa nhìn thấy cây trâm sắc mặt Thiên Vũ đã xám ngoét như tro tàn, lùi về phía sau hai bước, miệng lắp bắp mãi mới thành câu:

"Vạn niên... Huyền Băng Ngọc trâm..."

"Chỉ là cây trâm thôi mà, huynh cần gì phải lo sợ như vậy?"

Tôi nhíu chặt hai mày, cảm thấy vô cùng khó hiểu, chỉ là một vật chết, cần gì phải sợ hãi như vậy chứ, nó đâu thể hại được ai. Vừa rồi hình như tôi có nghe thấy hai chữ "vạn niên", chẳng lẽ cây trâm này là đồ cổ ư? Tuổi thọ của nó còn lớn hơn cả tổ tiên của tổ tiên tôi cộng lại nữa.

Thiên Vũ trầm ngâm mãi không trả lời. Không gian chìm trong im lặng hồi lâu...

Tôi đành ngồi yên nâng niu cây trâm ngắm nghía một hồi. Càng ngắm càng thấy một thứ sáng bóng mượt mà thế này làm sao có thể là đồ cổ vạn tuổi được chứ. 

"Lưu Vân cô nương, làm sao cô lại có được cây trâm này?"

Phong Thiên Vũ đột nhiên lên tiếng làm tôi giật nảy mình, xém chút nữa là đánh rơi bảo vật.

"Một ông lão kỳ quái đã tặng nó cho tôi."

"Ông ta là ai?"

"Tôi đâu có biết, còn chưa kịp hỏi thì ông ta đã đi mất hút rồi."- tôi nhún vai.

Phong Thiên Vũ dường như đoán ra gì đó, định nói rồi lại thôi, trầm ngâm cả nửa ngày. Anh ta im lặng quá lâu khiến tôi không thể kiên nhẫn nổi nên đành phá tan bầu không khí:

"Vậy rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?"

Có vẻ như bây giờ anh ta mới nhận ra ở đây còn có sự hiện diện của một người. Đó là tôi.

"A... thật xin lỗi, nhưng vật mà cô nương đang sở hữu là một bảo vật vô cùng quý giá khiến ta không khỏi bàng hoàng. Cây trâm đó cả thế gian chỉ có một chiếc duy nhất. Nhưng vì nó đã tồn tại từ trước cả khi ta ra đời nên những gì ta hiểu về nó không nhiều. Tuy nhiên, theo ta được biết thì chủ nhân thực sự của cây trâm này là một kẻ có lai lịch cực lớn."

"Tôi thì thấy đây chỉ là một cây trâm bình thường thôi mà."

"Chính vật mà cô nương cho là bình thường ấy đã cứu sống mạng của cô đấy."- Phong Thiên Vũ cười như thế để giễu cái sự thiểm cận của tôi vậy.

"Huynh nói vậy là ý gì?"

"Cô nương chỉ là một thường nhân, một khi rơi vào không gian bạo động của trận pháp, nhẹ nhất cũng bị xé thành ngàn mảnh, nặng thì tan thành tro bụi đến một dấu tích về sự hiện diện trên thế gian cũng không còn. Nếu không nhờ có cây trâm bảo hộ thì giờ này cô đâu thể ngồi đây."

Tôi dù không hiểu lắm vẫn thầm thở phào một hơi:

"Vậy là chính cây trâm này đã đưa tôi đến đây ư?"

Thiên Vũ khẽ gật đầu:

"Có lẽ vậy. Cây trâm này cô nương nên giữ gìn cho cẩn thận, nếu để rơi vào tay kẻ mạnh sẽ trở thành vật trí bảo, uy lực không thể lường trước được."

Tôi chỉ thiếu nước cười đến độ răng môi văng tung tóe khắp mặt đất, vuốt ve cây trâm:

"Uy lực lớn đến như vậy sao?"

Anh ta trả lời, không giấu nổi vẻ thất thần:

"Đúng vậy. Nhưng hiện giờ ta còn rất nhiều nghi vấn, tại sao người kia lại giao cây trâm này cho cô nương, dù cây trâm là vật dẫn nhưng sao có thể liên kết được với Phong Lôi Trận. Không chỉ vậy..."

Để Phong Thiên Vũ lan man nữa hẳn không phải là ý hay nên tôi rất thức thời mà ngắt lời anh ta:

"Được rồi, được rồi, huynh có thắc mắc cũng vô ích vì tôi còn mờ mịt hơn huynh, mà cây trâm này cũng đâu có giải thích được. Huynh hãy từ từ suy nghĩ, nếu có kiến giải hãy cho tôi cùng biết."

Phong Thiên Vũ nghe tôi nói xong đành gật gù:

"Cô nương nói cũng phải."

E hèm, bây giờ chính là lúc để tôi hỏi điều quan trọng nhất:

"Vậy huynh sẽ không hại tôi chứ, hay có ý đồ chiếm đoạt bảo vật của tôi chẳng hạn..."

Thiên Vũ nghe xong thì nhìn tôi một hồi từ đầu đến chân, hai vai run run rồi không kìm được mà phá lên cười:

"Yên tâm đi, tôi sẽ không hại cô nương đâu, tôi cũng không biết cách sử dụng cổ bảo mà cô nương đang sở hữu nên càng không có ý đồ xấu gì. Hơn nữa tôi ở nơi này rất cô đơn, có cô nương bầu bạn cùng cũng tốt."

Tôi thở phào một hơi, hiện giờ tôi xuyên không đến nơi này, không có một phân tiền, cũng chẳng có người thân, bạn bè, cũng không phải nhập hồn vào thân phận của người khác để được hưởng nhiều đãi ngộ, không có thân thế, mà theo như các tiểu thuyết kiếm hiệp thì giang hồ lòng người hiểm ác, nơi này lại không chỉ có sự tồn tại của con người mà vô cùng hỗn tạp nên tôi chỉ có thể bảo toàn tính mạng được ngày nào hay ngày đó, tạm thời cũng chỉ còn biết tin lời của Thiên Vũ mà thôi. 

Bên ngoài mảnh trăng đã lên cao treo lơ lửng trên nền trời trắng xám được chấm phá thêm một vài vì tinh tú lấp lánh đem theo chút ánh sáng vào trong căn phòng đơn sơ. Tôi thực không đoán nổi tiếp theo đây điều gì sẽ xảy ra. Lão thiên ơi, Lưu Vân tôi không phải kẻ tốt đẹp gì nhưng cũng chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý nên xin ông đừng vội lấy đi tính mạng nhỏ bé này của tôi.

                            * * *

Phong Thiên Vũ không hề gạt tôi. Anh ta đối xử với tôi rất tốt, tặng tôi rất nhiều quần áo mới phù hợp với thuần phong mĩ tục của thế giới này, ngoại trừ việc nghiên cứu trận pháp thì đều dành thời gian nói chuyện cùng tôi, thỉnh thoảng còn tốn không ít tâm sức nghĩ ra mấy trò vui để tôi đỡ buồn chán.

Thiên Vũ là một yêu quái đã hơn 600 trăm tuổi nhưng ngoài chuyện đam mê với mấy trận pháp thì chẳng biết thêm gì nhiều chuyện nhân tình thế thái. Tính tình lại quá thuần khiết và trong sáng khiến tôi chỉ cần nảy sinh mảy may ý đồ xấu xa là liền lập tức cảm thấy mình là một kẻ táng tận lương tâm. Cho nên dù ở chung với mỹ nam nhưng tôi quả thật chỉ bổ mắt chứ chẳng xớ rớ được chút gì.

Pháp thuật của Thiên Vũ có thể giỏi nhưng những hiểu biết về xã hội thì lại quá ít. Qua một lần chuyện trò tôi biết được anh ta hiện đang bỏ nhà vì niềm đặc biệt say mê với trận pháp không được ủng hộ. Yêu quái thật đúng là yêu quái, bỏ nhà đi đã hơn 200 năm vậy mà anh ta cứ dửng dưng như không khiến tôi cảm thấy thật quá kỳ quặc. Mỗi khi tôi hỏi rốt cuộc anh ta là loại yêu quái thì chỉ nhận được một câu trả lời lấp lửng kiểu như: "Đến thời điểm thích hợp muội sẽ biết". 

Hang động mà chúng tôi đang sống cũng không phải chỉ có mỗi một gian phòng tôi đến lúc vừa mới xuyên không mà còn có thêm một tàng kinh phòng, một khu dược viên, một phòng để Thiên Vũ tập trung nghiên cứu trận pháp, một phòng nuôi linh thú. Khi tôi hỏi: "Huynh mất bao nhiêu năm để làm xong nơi này?" thì Thiên Vũ cười phá lên, bảo:

"Không đến một khắc."

Thấy tôi tỏ thái độ khinh khỉnh không tin thì Thiên Vũ không ngần ngại để tôi được một phen giác ngộ sự tài giỏi của yêu quái. Anh ta hé miệng phun ra một làn khói trắng bên trong có một khẩu phi kiếm sáng chói vô cùng tinh xảo xen kẽ giữa hai màu vàng kim và bạc, sau khi ra ngoài phi kiếm như rồng gặp nước không ngừng lớn ra rồi từ một thanh tách ra thành mười mấy thanh liên tục khắc sâu vào lòng núi đá rắn chắc như chặt một miếng đậu phụ. Chỉ sau hai phút ngắn ngủi căn phòng mà Thiên Vũ nói là dành tặng cho tôi đã hoàn thiện. Đến khi anh ta nhìn sang thì đã thấy tôi ngồi bệt trên mặt đất, miệng há hốc đến nỗi tên lửa cũng chui lọt. Phong Thiên Vũ thấy vậy thì vẻ mặt sáng bừng lên, cười tít cả mắt lại, nói: 

"Sau này sẽ cho muội xem nhiều trò vui hơn."

Tôi đứng bật dậy, phủi phủi lại váy áo, tíu tít khen lấy khen để, tâng bốc cậu nhóc ngây thơ đang cười toe toét lên đến tận chín tầng mây. Nếu được bình chọn giải thưởng cho người bạn nhỏ này thì chắc chắn sẽ là yêu quái đầu tiên và cũng là đáng yêu nhất mà tôi từng gặp.

Bạn đang đọc Nghịch ý hồi sinh sáng tác bởi LoveFirstday
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoveFirstday
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.