Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ba Năm Chuẩn Bị!

Tiểu thuyết gốc · 7107 chữ

Sau khi gia đình đoàn tụ đầy xúc động, Vân Chi dẫn Dược Nham cùng hai hài nhi về Dược Tộc để chào hỏi Dược Lão.

Khi vào đến bên trong khu vực của Dược Tộc, ấn tượng đầu tiên của Dược Nham là ngỡ ngàng kinh ngạc!

Từ một bộ tộc chỉ còn sót lại hơn 10 người, giờ đây chỉ sau hơn 3 năm tái thiết đã trở lại hình dáng uy nghiêm như xưa còn có phần thí thế hơn xưa.

Thoáng dùng lực lượng linh hồn quét qua một vòng, Dược Nham có thể cảm nhận được thực lực của các thành viên trong tộc đều rất cường hãn, đa số đã đạt đến cấp bậc Đấu Hoàng, một số ít Đấu Tông, có hơn chục người ở cấp bậc Đấu Tôn, và đặc biệt có ba luồng khí tức đại đến cấp bậc Đấu Thánh!

Trong số ba khí tức đó, có một khí tức mà Dược Nham hết sức quen thuộc, đó chính là Dược Lão, hai khí tức còn lại hắn đoán là của hai anh em Dược Thiên và Dược Linh!

Nhớ khi xưa lần đầu gặp hai anh em hắn là trong lúc đi thu phục Tịnh Liên Yêu Hỏa, lúc đó Dược Thiên chỉ mới thực lực Nhất Tinh Đấu Thánh mà thôi, giờ đây sau 3 năm hắn đã tăng lên Nhị Tinh Đấu Thánh hậu kì, đúng là kỳ tài hiếm thấy của Dược Tộc.

Sau một hồi quan sát, Dược Nham cùng Vân Chi và hai con đi về phía một tòa nhà phát ra khí tức quen thuộc.

Vừa tới trước cửa tòa nhà đó, một thân ảnh già nua, tóc bạc phơ, đôi mắt hiền từ thoáng có chút vui mừng nhìn về phía Dược Nham âm trầm nói:

“Tiểu tử, đi xa bao lâu, giờ cuối cùng cũng đã chịu quay về, lão già như ta đây còn tưởng sẽ không gặp lại ngươi!”

“Đồ nhi bất hiếu, để lão sư phải bận tâm, ba năm qua cám ơn người đã chiếu cố cho nàng và hai nhi tử này” Bộ dạng có chút lúng túng, gãi đầu cười khổ, Dược Nham đáp.

“Ha ha, là việc nên làm, dù gì ta cũng không có việc gì làm, rảnh tay giúp tiểu nha đầu này một chút thôi!” chậm rãi vuốt chòm râu bạc của mình, Dược Lão cười nói.

“À, con đi theo ta, vi sư có cái này muốn cho con xem” như nhớ ra điều gì, Dược Lão khoát tay một cái rồi hướng về phía trung tâm của Dược Tộc phi tới.

Thấy cử chỉ này của Dược Lão, Dược Nham có chút tò mò, quay sang nhìn Vân Chi thì liền thấy nàng mỉm cười dịu dàng nhìn hắn. Trong lòng có chút nghi hoặc nhưng thấy biểu hiện của Vân Chi thì hắn cũng đoán việc này chắc là một việc tốt, sau đó liền cùng ba mẹ con nàng phóng theo về phía Dược Lão.

Thân hình Dược Lão dừng lại trước một tòa điện rộng lớn, bên trong phát ra khí tức uy nghi, lẫm liệt, liếc mắt nhìn trong sân, Dược Nham phát hiện có một tấm bia đá to như một tòa nhà, bên cạnh có một bức tượng đá thoạt nhìn có vẻ rất giống hắn!

Quay lại nhìn Dược Nham, Dược Lão thấy được bộ dáng kinh ngạc của hắn liền cười nói:

“Đây chính là tấm bia đá dòng họ của Dược Tộc, thứ mà trước đây ta có nói với con, còn bên cạnh chính là bức tượng của con do Dược Thiên người hiện giờ là Tộc trưởng ra lệnh dựng lên để thể hiện lòng biết ơn của họ đối với vị cứu tinh của Dược Tộc”

Nghe xong Dược Nham liền hiểu ra vấn đề, thật không ngờ lúc đó chỉ tiện tay đem đám người Dược Thiên cứu ra liền trở thành vị cứu tinh của họ, nghĩ lại thật có chút buồn cười bất đắc dĩ.

Vậy là hắn đã được dựng tượng để vinh danh ở hai nơi: Một là tại nội viện của Già Nam học viện, hai là tại Dược Tộc này, thật ít có người nào sánh bằng hắn!

Chậm rãi đi về phía bia đá, Dược Nham nhận ra cái tên quen thuộc được khắc trên phiến đá đó, chính là tên của sư phụ hắn – Dược Trần.

Mỉm cười hài lòng, hắn quay sang nhìn sư phụ hắn, thấy được khuôn mặt kia cũng mỉm cười gật gật đầu mãn nguyện.

“Lão sư, chúc mừng người, cuối cùng mong ước của người đã thành hiện thực!” vui mừng nhìn Dược Lão, Dược Nham nói.

“Nếu không có con, ta thật không dám chắc có thể làm được việc này, ta thực sự rất vui vì có một người đệ tử như con” đôi mắt có chút nhòe đi, cảm xúc chợt dâng lên, ông trời thật có mắt khi đã cho lão gặp người đồ đệ này, giúp lão thực hiện được tâm nguyện còn dang dở.

Thấy biểu hiện đó của Dược Lão, Dược Nham cùng Vân Chi cũng bị cảm nhiễm, lòng cảm thấy vui mừng cho lão nhân gia.

“Bái kiến Dược Nham tiên sinh, đã lâu không gặp”

Chợt một giọng nói to lớn vang lên, quay người nhìn lại phía sau thì nhìn thấy một nhóm người đang đi về phía đám người Dược Nham. Nhìn kỹ thì nhận ra đó là Dược Thiên, bên cạnh là Dược Linh cùng một khuôn mặt rất quen thuộc, chính là Nạp Lan Yên Nhiên!

Thì ra trước đó Dược Lão có dặn dò với Dược Thiên và những người trong tộc rằng Tiêu Viêm khi xuất hiện ở Dược Tộc sẽ lấy thân phận là Dược Nham, con trai lão, đồng thời cũng là chồng của Vân Chi. Vậy nên khi gặp lại Tiêu Viêm, Dược Thiên tất nhiên nhớ rõ lời dặn dò này của Dược Lão.

Nhìn thấy nam tử này, nhận ra có sự thay đổi lớn về thái độ và khí thế bên trong con người này, Dược Nham thầm gật đầu tán thưởng.

“Dược Thiên tộc trưởng, đã lâu không gặp” Dược Nham khẽ gật đầu chào.

Bên cạnh Dược Thiên, Dược Linh cũng cúi đầu chào, nữ nhân này lúc trước toát ra một khí tức quỷ dị khác người, mà sau đó Dược Nham mới nhận ra khi đang chạy trốn khỏi truy sát của Hồn Tộc, lúc đó cũng không mấy để ý đến nhan sắc này, bây giờ có cơ hội nhìn kỹ, quả thật khiến người khác phải động lòng.

Cuối cùng đôi mắt Dược Nham dừng lại trên thân hình mảnh mai, mềm mại mặc lam y bên cạnh Dược Thiên, nữ tử này càng lúc càng trưởng thành và quyến rũ hơn rất nhiều. Nếu không phải có chút biến cố trong quá khứ thì nàng ta hiển nhiên đã trở thành vợ của hắn. Đáng tiếc hiện giờ nàng ta chỉ có thể ôm hận trong lòng mà không có cách nào tiến thêm một bước về phía nam nhân này.

Thấy ánh mắt Dược Nham dừng lại trên thân hình nàng, Nạp Lan Yên Nhiên có chút bối rối không biết phải xưng hô như thế nào. Hắn là chồng của sư phụ nàng, vậy nàng nên gọi hắn là gì đây?

Nhìn thấy vẻ lúng túng của Yên Nhiên, Vân Chi cũng chợt có chút nao nao trong lòng, quan hệ của ba người bọn họ quả thật có chút phức tạp, khó mà giải quyết triệt để.

“Nạp Lan Yên Nhiên, ta nghe Vân Chi nói trong thời gian qua ngươi đã ở bên cạnh nàng giúp đỡ nàng rất nhiều, thay mặt vợ con ta, cám ơn ngươi!” thấy vẻ khó xử hiện lên trê nét mặt của hai người nữ nhân này, Dược Nham bèn thở dài lên tiếng phá tan bầu không khí kì lạ này.

“Vân Chi là sư phụ ta, đó là việc ta nên làm, ngươi không cần cảm ơn ta” thấy Dược Nham lên tiếng, Yên Nhiên cũng nhanh chóng trả lời.

“Yên Nhiên tỷ tỷ, lần này tỷ đi lâu quá không về, muội với ca ca nhớ tỷ lắm!” bỗng một giọng nói trong trẻo ngọt ngào vang lên, mọi người xoay lại thì thấy Dược Lam đang ôm lấy chân Nạp Lan Yên Nhiên nhõng nhẽo. Xem ra quan hệ của Nạp Lan Yên Nhiên và hai tiểu nhi tử này rất thân thiết.

“Ta cũng rất nhớ hai đứa” ngồi xuống đưa tay xoa đầu Dược Lam và Dược Minh, Yên Nhiên mỉm cười vui vẻ nói.

Nhìn thấy hành động đó của Yên Nhiên, Dược Thiên bỗng nhiên nhìn về tấm lưng ngọc mềm mại của nàng, nét mặt hồn nhiên vui vẻ của Yên Nhiên như trong phút chốc đã hút lấy toàn bộ sự chú ý của Dược Thiên, đối với nữ nhân này, hắn cũng có nhiều cảm tình.

Đứng bên cạnh nhìn biểu cảm của Dược Thiên, Dược Linh cũng khẽ lắc đầu thở dài. Đi theo sư huynh mình thu thập dược liệu bấy lâu, nàng cũng phát hiện được tình ý của ca ca nàng dành cho Nạp Lan Yên Nhiên, tuy hai người chưa biểu lộ ra, nhưng mỗi khi Nạp Lan Yên Nhiên gặp rắc rối hay nguy hiểm, Dược Thiên liền nhanh tay ứng cứu, chưa kể đến thái độ lúng túng ngớ ngẩn của hắn mỗi khi tình cờ đối mặt với Nạp Lan Yên Nhiên. Xem ra nàng sắp xửa có chị dâu rồi đây!

Không khí xung quanh trở nên thân mật, ấm áp giống như một đại gia đình đoàn tụ. Sau một lúc chào hỏi thì mọi người liền trở về nhà của mình.

Lúc này, Dược Lão cũng đã về tới thiền phòng của lão, đang định bắt đầu tu luyện thì một thân ảnh quen thuộc xuất hiện. Chính là Tiêu Viêm!

Thấy vậy, Dược Lão có chút kinh ngạc, sau đó liền hỏi:

“Ta tưởng con đang ở cùng với Vân Chi chứ? Đến kiếm vi sư có chuyện gì sao?

“Nàng đang cho hai nhi tử ngủ, con tranh thủ ghé qua đây có chút việc muốn bàn với người” Tiêu Viêm trầm giọng nói.

“Là việc gì? Ta cũng thắc mắc 3 năm qua con đã đi đâu và làm gì mà không về thăm ta và Vân Chi, nha đầu đó thực sự rất mong gặp lại con”

Nhớ lại 3 năm trước, Dược Lão không nghĩ rằng tiểu tử này sau khi rời đi lại hoàn toàn biệt tích như vậy, lão cũng cảm thấy xót xa khi thấy Vân Chi phải một mình lo cho hai nhi tử của nàng, mà lão cũng chỉ giúp được một phần, chủ yếu vẫn là tâm trí nàng luôn có một tâm tư chưa được hóa giải.

“Con hiểu, chính vì vậy trong 3 năm qua con đã rất vất vả suy nghĩ ra cách giải quyết vấn đề này, cuối cùng con đã tìm được cách!” ánh mắt tự tin nhìn về phía Dược Lão, Tiêu Viêm cười nói.

“Có cách sao? Tiểu tử ngươi thật đúng là luôn làm cho người khác bất ngờ mà” khuôn mặt ngỡ ngàng nhìn Tiêu Viêm, Dược Lão tươi cười nói.

“Sư phụ, người xem con đây!”

Vừa nói xong, hai bàn tay Tiêu Viêm đan vào nhau tạo thành một đạo ấn kỳ dị, cơ thể phát tán ra nhiều đạo ngân quang lấp lánh tựa như những tia sét nhỏ bao phủ khắp toàn thân hắn.

Ở ngay chính giữa trán của hắn, một lực lượng linh hồn khủng bố ào ạt tràn ra bên ngoài, bao phủ hoàn toàn cơ thể hắn, lúc này bao bọc cơ thể hắn là hai lớp khí bàng bạc và trắng mờ, bỗng Tiêu Viêm đột nhiên quát lớn!

“Tam Thiên Lôi Huyễn Thân, hiện!”

Dứt lời hắn, hai lớp khí kia lập tức tách ra và cô đọng lại hình thành một thân ảnh y hệt như Tiêu Viêm đứng bên cạnh hắn.

Nhìn thấy biến hóa này, đến cả Dược Lão cũng thất kinh!

“Là Tam Thiên Lôi Huyễn Thân, bí pháp trấn môn của Phong Lôi Các! Ha ha ha, tiểu tử khá lắm, quả thật đúng là có cách giải quyết” Dược Lão phá lên cười vui sướng.

Không nghĩ tới việc tiểu tử này lại có bản lãnh học được tuyệt kĩ thành danh của Phong Lôi Các, thật khiến cho lão phải toát mồ hôi lạnh.

Nhìn vào hai thân ảnh của Tiêu Viêm, ngay cả lão cũng không phân biệt được đâu là bản thể, đâu là phân thân ảnh, khí tức hai người này giống nhau đến mức làm người khác phải kinh sợ, bí kĩ Tam Thiên Lôi Huyễn Thân tu luyện đến mức độ này ngay cả Các chủ Phong Lôi Các khi xưa còn chưa làm được, vậy mà Tiêu Viêm có thể thành thục thi triển ra một cách đơn giản như vậy, thật khiến cho lão thầm tán thưởng.

Tam Thiên Lôi Huyễn Thân được Tiêu Viêm tu luyện khi xưa lúc vừa đặt chân đến Trung Châu, do một số mâu thuẫn dẫn đến trở thành địch nhân với Phong Lôi Các, cũng vô tình trong lúc giao chiến với phân thân ảnh của Phí Thiên, các chủ Phong Lôi Các – Bắc đã nắm được tinh hoa trong đó.

Bí kỹ này có ba cấp bậc là Nhập Huy, Đăng Đường và cuối cùng, cảnh giới cao nhất là Đại Thành.

Ngày trước, với lực lượng linh hồn chỉ ở Thiên Cảnh Đại Viên Mãn, Tiêu Viêm chỉ có thể tu luyện tới cấp bậc Đăng Đường, tuy nhiên sau khi linh hồn lực của hắn tiến vào Đế Cảnh, hắn liền có thể tu luyện lên tầng cao nhất: Đại Thành, thành công ngưng tụ ra phân thân giống y hệt như bản thể từ dung mạo đến khí tức, lại còn có thể suy nghĩ và hành động một cách độc lập như bản thể do được ngưng tụ lại từ linh hồn lực.

Mặt khác,vì là do linh hồn lực lượng cô đọng lại mà tạo thành bản thể phân thân nên chỉ cần Tiêu Viêm sử dụng tâm linh tương thông thì liền có thể cảm nhận được phân thân của hắn và dùng linh hồn của bản thể nhập vào hoặc xuất ra khỏi phân thân đó dù cho hắn đang ở rất xa.

Bản thể bất diệt thì phân thân cũng sẽ bất tan. Như vậy chỉ cần bản thể còn tồn tại thì phân thân cũng sẽ không bao giờ tan biến!

Nói cách khác, giờ đây trên Đấu Khí Đại Lục này đã chân chính xuất hiện thêm một cường giả cấp bậc Đấu Đế!

Với thực lực hiện tại, cho dù là Hồn Thiên Đế năm xưa cũng không làm gì được ngoài việc bó tay chịu trói! Tiêu Viêm bây giờ thực sự đã không còn đối thủ trên khắp Đại Lục Đấu Khí này!

Bản thể của hắn sẽ ở bên cạnh Thải Lân và Huân Nhi, thỉnh thoảng hắn cũng có thể dùng tâm linh tương thông để thông qua phân thân ảnh gặp lại ba mẹ con Vân Chi, sau đó lại trở về với bản thể thật của hắn. Hóa ra Tiêu Viêm đã nghĩ ra được biện pháp này để có thể tập trung quan tâm chăm sóc cho cả hai bên. Quả thật chỉ có hắn mới có bản lãnh này.

“Chúc mừng con Tiêu Viêm, vấn đề khó khăn nhất cuối cùng cũng đã được giải quyết. Ta rất tự hào về con!”

“Vậy là từ giờ trở đi ta đã thật sự có một đứa con trai tên Dược Nham, một đứa con dâu tên Vân Chi và hai đứa cháu tên Dược Minh và Dược Lam. Thật không uổng công ta sống đến từng tuổi này!” Dược Lão mỉm cười vui vẻ, khuôn mặt hạnh phúc, nhẹ nhàng vuốt chòm râu bạc nói.

Nhìn thấy biểu cảm của Dược Lão, Tiêu Viêm và phân thân ảnh của hắn cũng đều cảm thấy xúc động. Sau cùng hắn đã giúp lão sư này có một gia đình đúng nghĩa!

“Từ giờ trở đi, ngươi sẽ là Dược Nham, còn ta sẽ quay trở về là Tiêu Viêm như trước kia!” Tiêu Viêm quay sang phía phân thân ảnh nhẹ giọng nói.

“Điều này là đương nhiên, ngươi hãy về chăm sóc cho Thải Lân và Huân Nhi cho tốt đi, mọi việc ở đây cứ giao cho ta!” phân thân ảnh tự tin nhìn về phía Tiêu Viêm cười nói.

“Đây là Thiên Niên Hóa Dung đan do ta lúc trước điều chế, có tác dụng thay đổi dung mạo tạm thời khiến cho người khác không bao giờ phát hiện ra khuôn mặt thật của ngươi trong thời gian ngắn” Tiêu Viêm chạm vào nạp giới lấy ra một hộp bát phẩm đan dược đưa cho Dược Nham.

“Ngươi nên che giấu khí tức của cơ thể trước mặt những người khác, đặc biệt là trước mặt Thải Lân và Huân Nhi” Tiêu Viêm trầm giọng nói.

“Điều này ta đương nhiên biết” Dược Nham mỉm cười nói.

“Ngoài ra ngươi cũng nên che giấu khí tức của hai nhi tử Dược Minh và Dược Lam, vì nếu để người ngoài biết được sẽ gây ra nhiều nghi ngờ” Tiêu Viêm nhẹ giọng nhắc nhở.

“Được vậy cứ theo ý ngươi, còn về phần đan dược thay đổi dung mạo kia thì khi nào ta mới phải sử dụng? vì ta cần nói một tiếng với Vân Chi và hai đứa nhỏ, nếu không sau khi dùng xong thì không biết nàng có nhận ra ta hay không nữa” khuôn mặt bất đắc dĩ cười khổ, Dược Nham nói.

“Tất nhiên là vào lễ hội Dược Điển sắp tới, ta sẽ đưa hai người Thải Lân và Huân Nhi đến tham dự. Đến lúc đó phiền ngươi sử dụng đan dược này để giúp ta diễn một màn kịch hay. Ta tin ngươi sẽ làm tốt việc này!” Tiêu Viêm vui vẻ cười nói.

“Tạm thời mọi việc đã tạm ổn, việc tiếp theo liền nhờ vào ngươi, Dược Nham” nháy mắt ra hiệu với Dược Nham, Tiêu Viêm cười nói.

“Yên tâm, ta sẽ không khiến ngươi phải thất vọng đâu” Dược Nham nhìn Tiêu Viêm cười đắc ý.

“Được rồi Tiêu Viêm, vi sư đã rõ kế hoạch của con, mọi việc ở đây ta sẽ thông báo cho toàn thể Dược Tộc biết để tránh tin tức lọt ra bên ngoài gây bất lợi cho con và Vân Chi”

Dược Lão đứng bên cạnh thấy hai người Tiêu Viêm và Dược Nham nói chuyện với nhau cũng đã đại khái nắm được vấn đề. Việc này lão có thể thay Tiêu Viêm giải quyết thật tốt.

“Như vậy thì đành làm phiền sư phụ rồi. Con xin phép đi trước để tránh rắc rối cho hai bên”

Tiêu Viêm cười khổ rồi chắp tay từ biệt Dược Lão và Dược Nham, sau đó thân ảnh trở nên vặn vẹo trong chớp mắt đã hoàn toàn biến mất.

Giờ chỉ còn lại hai người là Dược Lão và Dược Nham đứng nhìn nhau, cũng khẽ lắc đầu, một cường giả với sức mạnh khiến bao người khiếp sợ vẫn phải nép mình trước mặt hai thê tử của hắn, nếu để cho người ngoài biết được thật đúng sẽ trở thành chủ đề được bàn tán nhiều nhất!

Sáng hôm sau, Dược Nham đưa Vân Chi cùng Dược Minh và Dược Lam đi ra ngoài dạo chơi, khi hai đứa trẻ đang vui đùa dạo chơi phía xa, Dược Nham kéo Vân Chi vào lòng rồi nhẹ giọng nói:

“Ta có việc muốn nói với nàng”

“Có việc gì sao?” Vân Chi kinh ngạc hỏi.

“Lúc trước ta đã nghĩ qua, nếu muốn ở bên cạnh nàng và hai con, ta phải tạo ra một thân phận Dược Nham hoàn hảo, vậy nên ta đã chế ra một loại đan dược có thể tạm thời thay đổi diện mạo và ta muốn nàng cùng hai nhi tử giúp ta một chuyện, không biết ý của nàng như thế nào?” giọng nói âm trầm nhưng quả quyết Dược Nham nhìn Vân Chi, âu yếm nói.

“Là việc gì?” Vân Chi thắc mắc hỏi.

Dược Nham sau đó liền ghé vào tai Vân Chi thì thầm vài câu, chỉ thấy Vân Chi lộ rõ nét kinh ngạc và ngỡ ngàng sau khi nghe Dược Nham kể về kế hoạch kia.

“Việc này…” nghe ý của Dược Nham, Vân Chi có chút bất ngờ nên trong phút chốc bỗng ngẩn người ra một hồi lâu, sau đó nhìn vào khuôn mặt thành thục, thanh tú của Dược Nham khẽ nói.

“Thiếp không biết chàng định làm gì, nhưng thiếp tin là chàng đã có chuẩn bị chu đáo rồi mới làm. Vậy nên thiếp ủng hộ quyết định của chàng. Có điều thiếp cũng mong chàng suy nghĩ thật kỹ về hoàn cảnh hiện giờ. Đối với thiếp, cuộc sống hiện tại cũng đã quá tốt rồi, thiếp cũng không mong ước gì hơn.”

“Nhưng còn chàng, chàng vẫn còn nhiều thứ phải quan tâm. Vậy nên cho dù thiếp và các con có chút mong nhớ chàng, nhưng đối với thiếp vậy cũng là quá đủ rồi…”

Giọng nói nghe có vẻ bình thường nhưng Dược Nham cảm nhận được cơ thể mềm mại của Vân Chi đang khẽ run lên, đôi mắt cúi xuống như để dấu đi giọt nước mắt sắp sửa chảy ra, đôi môi đỏ mọng mím chặt vào nhau. Bộ dạng của Vân Chi bây giờ thật khiến cho Dược Nham phải đau lòng. Nữ nhân này đã thực sự phải kiềm nén cảm xúc trong suốt 3 năm qua.

“Nàng yên tâm, chuyện này ta đã tính qua. Lúc trước ta vì tu luyện một bộ đấu kĩ đặc biệt là Tam Thiên Lôi Huyễn Thân nên phải rời xa nàng 3 năm. Điểm đặc biệt của đấu kĩ này chính là có thể tạo ra một bản phân thân mà vẫn giữ nguyên được thực lực lẫn ý thức của bản thể, còn có thể thông qua tâm linh tương thông để di chuyển qua lại giữa phân thân ảnh và bản thể. Nói cách khác giống như là có thêm một người anh em sinh đôi vậy” Dược Nham nhìn khuôn mặt đẫm lệ của Vân Chi chậm rãi nói.

“Nhưng độ khó khi tu luyện của đấu kĩ này là rất cao, đặc biệt rất nghiêm khắc với linh hồn lực nên ta đã phải dành không ít thời gian để tu luyện cảnh giới tối cao của đấu kĩ này. Giờ đây như nàng thấy, ta chính là Dược Nham, còn Tiêu Viêm hiện tại đang ở Tiêu Tộc cùng gia quyến của hắn. Vậy nên chuyện này nàng đừng quá lo lắng!” giọng nói quả quyết, gương mặt tràn đầy tự tin nhìn vào đôi mắt long lanh của Vân Chi nói.

Nghe vậy, Vân Chi kinh ngạc ngẩn người ra, nàng không thể ngờ trên đời này lại tồn tại một đấu kĩ quỷ dị như vậy, thật khiến cho nàng phải há hốc mồm vì kinh ngạc.

Tuy nhiên sau đó nàng liền thở một hơi dài, lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Vậy là việc khó khăn nhất và làm nàng day dứt nhất đã được Dược Nham hoàn toàn xóa bỏ. Từ nay về sau nàng và hai con đã có thể thoải mái sống cùng Dược Nham mà không phải lo sợ bất cứ chuyện gì xảy ra.

Nghĩ đến đây, Vân Chi liền nhẹ nhàng tựa đầu vào bộ ngực săn chắc của Tiêu Viêm, khẽ gật đầu, ánh mắt thư thái từ từ nhắm lại, cảm xúc trong lòng trở nên tĩnh lặng và yên bình như mặt hồ mùa thu không chút gợn sóng.

Thấy đã thuyết phục được Vân Chi, Dược Nham cũng nhẹ nhàng thở phào. Sau đó hắn gọi Dược Minh và Dược Lam đến trước mặt hắn rồi ôn nhu nói:

“Bây giờ ta sẽ dùng đan dược để thay đổi dung mạo của mình, nàng và hai con hãy chú ý nhé” khuôn mặt có chút nghiêm trọng nhìn ba mẹ con Vân Chi.

Nghe vậy, Vân Chi cùng Dược Minh và Dược Lam đều chăm chú nhìn về phía Dược Nham, thấy hắn lấy ra một hộp đan dược từ trong nạp giới, sau đó lấy ra một đan dược màu đỏ thẫm rồi đưa vào miệng.

Dược Nham liền ngồi xuống kết ấn tiến vào trạng thái tu luyện để hấp thu đan dược.

Sau khoảng 10 phút, khuôn mặt Dược Nham bắt đầu có sự thay đổi. Khuôn mặt trở nên rắn rỏi hơn, làn da có chút đen hơn, chân mày cũng đậm hơn, xương quai hàm nhô ra tạo cảm giác cương trực, mạnh mẽ. Sau cùng đôi mắt từ từ mở ra, hiện rõ một dung mạo khí phái lẫm liệt, ánh mắt cương nghị, tự tin, thần thái đầy uy phong, so với Tiêu Viêm trước kia có phần khí thế và nghiêm nghị hơn. Đây chính là khuôn mặt mới của Dược Nham!

Nhìn thấy ba mẹ con Vân Chi đang há mồm trợn mắt vì kinh ngạc, Dược Nham cũng không nhịn được bèn hỏi:

“Thế nào, trông ta xa lạ lắm hay sao mà mẹ con nàng lại kinh ngạc như vậy?”

Nghe được giọng nói có chút xa lạ, nhưng giọng điệu vẫn rất quen thuộc, thẫn thờ một hồi, Vân Chi nhìn vào dung mạo mới này của Dược Nham mỉm cười nói:

“Đúng là có chút không quen mắt, nhưng thật lòng mà nói thì…” Vân Chi bỗng đưa tay lên che miệng cười khúc khích.

“Cha, khuôn mặt người rất oai phong!” Dược Minh bên cạnh thích thú hét lên.

“Con thấy khuôn mặt cha hơi hung dữ…” Dược Lam thì ôm lấy tay Vân Chi, bẽn lẽn nhìn về phía Dược Nham lí nhí nói.

Dược Nham nghe vậy cũng đành lắc đầu cười khổ. Phản ứng của ba mẹ con nàng không ai giống ai, thật khiến cho hắn tò mò muốn xem khuôn mặt hắn giờ đã biến đổi như thế nào rồi.

Thấy bộ dạng khổ sở đó của Dược Nham, Vân Chi mỉm cười dịu dàng rồi nhìn vào đôi mắt có chút khác lạ kia của Dược Nham, âu yếm nói:

“Chàng yên tâm, dù chàng có trở thành bộ dạng như thế nào đi nữa, thiếp và các con đều yêu thương chàng vì chàng chính là phu quân của thiếp và là phụ thân của Dược Minh và Dược Lam”

“Thật lòng thì dung mạo này của chàng… cũng rất tuấn tú, thiếp cũng rất thích!” đôi mắt hơi híp lại, đôi môi đỏ mọng cong khẽ nâng lên để lộ ra một nụ cười đầy quyến rũ động lòng người nhìn Dược Nham, khiến cho Dược Nham cũng mê mẩn.

Bất chợt Dược Nham ôm Vân Chi vào trong lòng, đôi môi hắn mạnh mẽ, quyết liệt tiếp xúc với đôi môi đỏ mọng quyến rũ của Vân Chi làm cho nàng cũng kinh ngạc chỉ kịp thốt lên một tiếng rồi sau đó lập tức bị áp chế xuống.

Dược Minh và Dược Lam đứng hai bên cũng ngẩn người ra, đôi mắt ngây thơ nhìn cha mẹ chúng đang ôm hôn nhau say đắm. Chúng thật sự chưa biết được hành động này có ý nghĩa gì, nhưng ngày đầu tiên bọn chúng gặp cha chúng thì cha chúng cũng làm như vậy với mẹ của chúng. Đối với suy nghĩ non nớt của chúng, đây là một hành động thể hiện tình cảm của cha dành cho mẹ của chúng.

Chợt nhớ đến sự hiện diện của hai nhi tử này, Vân Chi liền đẩy Dược Nham ra, sau đó giơ nắm tay lên đánh nhẹ vào ngực hắn trách móc:

“Chàng thật là… trước mặt con trẻ không nên làm như vậy!” khuôn mặt ửng đỏ lên vì xấu hổ của Vân Chi càng khiến cho nàng thêm sức hấp dẫn khó cưỡng.

“Ha ha, ta thật sơ ý, cũng vì nàng khiến ta không cầm lòng được” Dược Nham gãi đầu cười trêu chọc nói.

“Chàng chỉ giỏi biện minh thôi!” Vân Chi thẹn thùng nói.

“Hai con nói xem, mẫu thân hai con có xinh đẹp không?” quay sang nhìn hai đứa trẻ đang ngẩn ngơ đứng nhìn hắn, Dược Nham vội hỏi khéo.

“Đương nhiên là rất xinh đẹp rồi ạ” Dược Lam ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn về dung mạo tuyệt sắc của Vân Chi đôi má phúng phính cười nói.

“Mẫu thân tất nhiên là xinh đẹp rồi” Dược Minh cũng gật đầu đồng ý.

Nghe ba cha con bàn tán về nàng, Vân Chi lại càng cảm thấy ngại ngùng, nàng thật chỉ muốn mau chóng thoát khỏi tình huống khó xử hiện tại.

“Cũng đã trễ rồi, mau về ăn cơm đi thôi” Vân Chi giọng hơi lúng túng, nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.

“Cũng được, ta cũng thấy đói bụng rồi, cùng về ăn cơm thôi” Dược Nham liếc nhìn ba mẹ con rồi lên tiếng hưởng ứng.

Bốn thân ảnh từ từ đi về phía trong tộc, không gian xung quanh thỉnh thoảng vang lên tiếng cười đùa vui vẻ, không khí trở nên ấm áp và yên bình.

Về phần Tiêu Viêm, sau khi chia tay Dược Lão và Dược Nham đã trở về Tiêu Tộc, giờ đây hắn đang ngồi trong một mái đình, ngắm nhìn ba thân ảnh một già hai trẻ đang chơi đùa trong sân, tiếng cười vang vọng ra không gian xung quanh khiến cảnh vật nơi đây tràn đầy sinh khí.

Bóng dáng già nua đó chính là Tiêu Chiến, bên cạnh là một nữ nhi dáng vẻ có chút cao hơn lúc trước, chính là Tiêu Tiêu, cuối cùng là một cậu nhóc khoảng chừng ba bốn tuổi đang chạy theo Tiêu Tiêu, cậu bé này chính là con của Tiêu Viêm và Huân Nhi, tên là Tiêu Lâm.

Lúc trước, sau khi chia tay với Vân Chi ở Vân Lam Sơn, Tiêu Viêm quay trở về gặp Thải Lân và Huân Nhi thì lúc đó Huân Nhi đã sắp sanh. Một tuần sau đó, Huân Nhi đã thành công hạ sinh được một tiểu nam nhi và được Tiêu Viêm đặt tên là Tiêu Lâm, đặc biệt hơn là khi Huân Nhi hạ sanh Tiêu Lâm, không gian xung quanh cũng xuất hiện dị tượng có phần kinh khủng hơn lúc Vân Chi hạ sinh Dược Minh và Dược Lam. Sau khi Tiêu Lâm chào đời, thực lực đã đạt Tam Tinh Đấu Thánh do kết hợp hai huyết mạch của hai viễn cổ tộc nên tư chất cao hơn hai đứa con của Vân Chi.

Sau đó, Tiêu Viêm đã giữ lời hứa với Thải Lân là ở lại Tiêu Tộc chăm sóc cho Huân Nhi cùng Tiêu Lâm, bên cạnh đó cũng dành thời gian chơi đùa cùng Tiêu Tiêu và trò chuyện với Tiêu Chiến cùng hai vị huynh trưởng là Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ.

Chớp mắt đã qua 2 năm, lúc này Tiêu Lâm đã lớn được một chút, mọi việc trong gia tộc cũng ổn định, lúc đó Tiêu Viêm mới thông báo với mọi người là hắn sẽ đi tu luyện một thời gian.

Nghe vậy mọi người cũng không có ý kiến, chỉ có Thải Lân là và tỏ ra khó chịu mỗi khi nghe Tiêu Viêm thông báo muốn đi ra ngoài. Trong lòng mỹ nhân này vẫn còn nhiều nghi ngờ chưa giải đáp được nhưng thấy trong 2 năm qua Tiêu Viêm cũng đã toàn tâm toàn ý chăm sóc cho gia đình nên Thải Lân cũng bớt đi cảm giác khó chịu và nghi ngờ trong lòng.

Trong thời gian 1 năm sau đó, Tiêu Viêm tiến vào Ma Thú sơn mạch để tu luyện, một phần cũng là để suy nghĩ cách giải quyết chuyện của hắn với ba nàng Thải Lân, Huân Nhi và Vân Chi. Tuy nhiên hắn vẫn bế tắc trong việc tìm ra câu trả lời.

Bỗng một hôm, trong lúc hắn đang trầm tư suy nghĩ, một trận cuồng phong kéo đến, rồi chợt một luồng sấm sét kinh khủng giáng xuống khu rừng phía dưới.

Dưới ánh sáng chói lóa cùng nguồn lôi lực khủng bố tỏa ra từ tia sét đó, cơ thể Tiêu Viêm chợt có cảm ứng, vài tia sét li ti khẽ thoát ra từ cơ thể hắn, chong nháy mắt làm cho không gian xung quanh sáng bừng lên.

Mà theo sự thẩm thấu ra của những tia sét đó, đã làm hắn lóe lên một tia hy vọng. Hắn vẫn còn một cách để giải quyết chuyện này, chính là tạo ra một phân thân ảnh giống hắn và thay hắn đảm nhận vai trò của Dược Nham, chăm sóc cho Vân Chi và con của hắn.

Để làm được điều này, không gì khác hơn ngoài bí kĩ Tam Thiên Lôi Huyễn Thân mà hắn lúc trước tình cờ học được từ Phong Lôi Các!

Thầm mừng trong lòng, Tiêu Viêm liền nhắm mắt ngưng thần, sau đó hai tay kết ấn, quát lớn:

“Tam Thiên Lôi Huyễn Thân, hiện!”

Ngay sau tiếng quát, một thân ảnh từ từ tách ra đứng bên cạnh Tiêu Viêm, ngoại hình hoàn toàn tương đồng với bản thể, tuy nhiên thực lực có lẽ chỉ ở Tứ Tinh Đấu Thánh.

Nhìn thấy phân thân ảnh, Tiêu Viêm khẽ thở dài, lúc trước khi linh hồn lực đạt tới cảnh giới Thiên Cảnh Đại Viên Mãn, đã cố gắng tu luyện Tam Thiên Lôi Huyễn Thân lên tầng thứ hai: Đăng Đường!

Tuy nhiên như vậy vẫn chưa đủ, với cảnh giới hiện tại, khí tức so với bản thể sẽ có chênh lệch rất dễ bị phát hiện. Ngoài ra ở cấp bậc này, linh hồn lực lượng không thể khống chế cơ thể phân thân một cách hoàn hảo, đó là điều Tiêu Viêm chưa hài lòng.

Sau một hồi suy tư, Tiêu Viêm quyết định sẽ tu luyện đấu kĩ này lên tầng cao nhất: Đại Thành. Chỉ có như vậy, phân thân mới có thể dễ dàng điều khiển cơ thể theo ý mình và quan trọng nhất sẽ không ai phát hiện ra đâu là phân thân và đâu là bản thể. Đó chính xác là thứ Tiêu Viêm đang cần lúc này.

Đã hạ quyết tâm, Tiêu Viêm nhanh chóng tu luyện. May mắn là hiện giờ linh hồn của hắn đã đạt tới cảnh giới tối cao là Đế Cảnh, nếu không dù cố gắng cả đời cũng sẽ uổng công vô ích!

Phần quan trọng nhất trong tu luyện đấu kĩ này chính là ngưng tụ linh hồn lực sao cho cân bằng cả hai bên bản thể và phân thân, có như vậy phân thân được tạo ra mới có năng lực và ý thức giống y như bản thể.

Mặc dù nói là linh hồn Tiêu Viêm đã đạt cảnh giới thích hợp để tu luyện tầng cao nhất của Tam Thiên Lôi Huyễn Thân, tuy nhiên độ khó trong việc tập trung phóng thích linh hồn và ngưng tụ lại để hai bên hoàn toàn cân bằng lại là một chuyện đau đầu khác.

Thời gian đầu tu luyện, Tiêu Viêm vẫn chưa thể hoàn hảo phân bố đều linh hồn lực lượng vào phân thân được. Vì vậy tiến trình này diễn ra hết sức chậm chạp.

“Không biết Vân Chi bây giờ ra sao rồi, đứa con của ta nàng trông như thế nào? Không biết là trai hay gái?” trong lúc mệt mỏi dừng lại nghỉ ngơi phục hồi đấu khí, trong tâm trí Tiêu Viêm hiện lên khuôn mặt nhu mì, dịu dàng và tuyệt mỹ của Vân Chi và những câu hỏi về nàng và đứa con trong bụng nàng.

Tiêu Viêm đã xa Vân Chi hơn hai năm, nỗi day dứt trong lòng vì không thể ở bên cạnh nàng lúc nàng cần hắn nhất. Một cảm giác tội lỗi, ăn năn bao trùm tâm trí hắn.

“Phải nhanh chóng tu luyện thành công bí kĩ này, có như vậy thì chuyện phức tạp và khó xử này mới mau chóng được giải quyết” Tiêu Viêm thầm nhủ, sau đó tập trung ngưng thần phục hồi đấu khí rồi nhanh chóng quay lại tu luyện.

Cứ như vậy, thời gian thấm thoát trôi qua, mới đó đã một năm trôi qua.

Một ngày kia, trên một vách núi cao trong khu rừng Ma Thú, có một thân ảnh mặc hắc y đang đứng ngưng thần, hai tai kết ấn, đột nhiên hét lớn:

“Tam Thiên Lôi Huyễn Thân, hiện!”

Sau tiếng hét chói tai, một thân ảnh bỗng vặn vẹo trong không gian, một lúc sau ngưng tụ thành một bóng người mặc hắc y, nhìn qua thì thấy hai thân ảnh này như hai giọt nước!

Liếc mắt nhìn thân ảnh bên cạnh mình, cảm nhận được linh hồn hai người là như nhau, đấu khí cũng không sai biệt, Tiêu Viêm nở một nụ cười mãn nguyện.

“Cuối cùng cũng thành công, vậy ta liền lập tức lên đường giải quyết dứt điểm sự tình phức tạp này đi thôi!” nhẹ nhàng thở một hơi dài, Tiêu Viêm thầm nhủ trong lòng.

“Tam Thiên Lôi Huyễn Thân, giải!” Tiêu Viêm hét lên một tiếng nữa, thân ảnh phân thân bên cạnh bỗng từ từ tiêu tán vào không khí, một luồng linh hồn lực nhanh chóng bay về phía giữa trán của Tiêu Viêm rồi nhẹ nhàng chui vào. Sau đó thân hình hắn chợt động, một khắc sau đó cả thân hình Tiêu Viêm đã hoàn toàn biến mất!

“Chàng đang nhớ đến ai vậy?” bỗng một thanh âm êm ái vang lên bên tai Tiêu Viêm, kéo hắn trở về với thực tại. Xoay đầu nhìn qua thì thấy một thân hình mềm mại quyến rũ trong bộ y phục màu lam, đôi mắt xinh đẹp đang vui vẻ nhìn vào hắn, đôi môi đưa lên làm lộ ra một nụ cười khiến bao nam nhân ngây ngất. Chính là Huân Nhi, nữ nhân mà hắn yêu quý nhất.

“Ta đang nghĩ xem có nên kiếm cho Tiêu Tiêu và Tiêu Lâm một đứa em hay không” ánh mắt trêu đùa nhìn về phía Huân Nhi, Tiêu Viêm cười nói.

“Chàng đó, lúc nào cũng thích nói đùa như vậy” khuôn mặt thoáng có chút e thẹn, gò má hơi ửng hồng, cau mày lại hờn dỗi nhìn Tiêu Viêm khẽ trách.

“Ta thật nghĩ như vậy mà, chỉ là đang suy nghĩ không biết nàng có đồng ý giúp ta một tay hay không đây?” thấy biểu hiện ngại ngùng đáng yêu đó của Huân Nhi, Tiêu Viêm càng cố thêm dầu vào lửa.

“Ta thấy ngươi thay vì suốt ngày chọc ghẹo Huân Nhi muội muội thì tốt nhất là nên dành thời gian chăm sóc cho hai tiểu nhi tử kia thật tốt là được!” bỗng một giọng nói có phần lạnh lẽo vang lên, làm Tiêu Viêm giật mình.

“Ha ha, nàng cũng thật thích nói đùa, ta bây giờ chẳng phải là đang toàn tâm toàn ý lo lắng, chăm sóc cho đại gia đình chúng ta đó sao?” giọng nói có chút tự hào, Tiêu Viêm nói.

“Hừ, ta cũng đang chờ xem ngươi sẽ ở đây được bao lâu, sớm muộn cũng sẽ tìm cớ mà trốn đi ra ngoài nữa thôi” Thải Lân liếc nhìn Tiêu Viêm, hừ lạnh một cái rồi nói.

Bỗng nàng cảm thấy chiếc eo mềm mại quyến rũ của nàng bị một bàn tay chạm lên rồi chưa kịp phản ứng liền bị bàn tay đó kéo mạnh một cái, xoay người lại thì thấy lúc này Tiêu Viêm đã kéo nàng và Huân Nhi vào trong lòng hắn rồi khẽ nói:

“Cám ơn hai nàng đã thay ta chăm sóc cho Tiêu Tộc và hai tiểu nhi tử trong suốt thời gian ta không có ở đây”

Nghe thanh âm nhẹ nhàng, ấm áp này, cơ thể Thải Lân chợt mềm ra, cơ thể khẽ run lên, đôi má xinh đẹp chợt nổi lên một đợt ửng đỏ say đắm lòng người. Bên cạnh nàng, Huân Nhi cũng đỏ hết cả khuôn mặt từ nãy đến giờ.

“Đừng tưởng như vậy là đã xong chuyện, nếu ngươi thật sự muốn cám ơn tỷ muội ta thì liệu mà làm cho tốt trách nhiệm của mình đi” giọng nói có phần nhẹ nhàng hơn rất nhiều phát ra từ đôi môi đỏ mọng đầy mê hoặc của Thải Lân. Đã lâu rồi nàng chưa được hưởng thụ cái cảm giác ấm áp, yên bình và hạnh phúc này.

“Đúng vậy đó, chàng chỉ cần ở bên cạnh hai tỷ muội thiếp và cùng chăm sóc cho các con của chúng ta là đã tốt lắm rồi” Huân Nhi bên cạnh cũng dịu dàng nói.

“Điều này là đương nhiên, ta sẽ không rời xa hai nàng cùng hai tiểu nhi tử nữa, sẽ tận lực bù đắp cho hai nàng cùng các con” giọng nói âm trầm chứa đựng sự tự tin và kiên quyết được Tiêu Viêm chậm rãi nói ra.

Nghe vậy, Thải Lân và Huân Nhi đều nhẹ nhàng gật đầu, cảm giác ấm áp bao trùm thân thể của ba người, một cảm xúc hạnh phúc lan tỏa ra khắp không khí xung quanh.

Ba người sau đó cùng ra chơi đùa cùng ba ông cháu trên sân, cảnh vật xung quanh trở nên thật tươi vui và sống động.

Bạn đang đọc Ngoại Truyện Tiêu Viêm - Vân Vận sáng tác bởi PhamDinhTay
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamDinhTay
Thời gian
Lượt đọc 824

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.