Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thầy đồ Trương

Phiên bản Dịch · 1546 chữ

"Thằng oắt kia đâu?"

Một âm thanh nổi giận đùng đùng vang lên trong trạch viện nhà họ Phong.

"Thầy đồ Trương, thầy tới đây làm gì thế?"

Phong Thanh An ở trong phòng nghe được tiếng kinh ngạc của Ân thị, sau đó là tiếng cung khiêm lễ độ của đại ca cậu, Phong Thanh Bình:

"Ân sư!"

"Thừa Văn à! Đệ của con, Phong Thanh An đâu rồi?"

Âm thanh già nua hơi hòa dịu hơn nhưng vẫn nổi giận đùng đùng, chẳng qua là đang kiềm chế mà thôi.

"Đệ ấy vẫn còn đang ngủ ở trong phòng!"

"Lúc này đã là lúc nào rồi mà còn mê ngủ nữa. Vậy thầy hỏi con, hôm qua thằng nhóc này tuyên bố nó muốn làm Nha nội, có đúng hay không?"

"Đúng là có chuyện như thế, nhưng chẳng qua An đệ chỉ là đùa giỡn nhất thời mà thôi. Xin ân sư đừng xem chuyện này là thật."

Phong Thanh Bình nhìn ông lão râu tóc dài trước mặt mình. Đây là thầy dạy học ở trường làng, cũng là ân sư mà hắn vỡ lòng và thụ nghiệp. Đồng thời cũng là thầy vỡ lòng của em hai hiện tại.

"Dẫn thầy đi trước, thầy muốn hỏi tận mặt thằng nhóc này một câu!"

"Vâng!"

Phong Thanh Bình lại lo lắng nhìn cây roi trúc bóng loáng ân sư đang cầm. Lại nhìn về Ân thị, trong mắt lộ ra chút bất đắc dĩ, chỉ có thể xoay người dẫn đường.

Kẽo kẹt~

Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, thầy giáo già cầm cây roi trúc đi theo một thiếu niên choai choai. Ở trong phòng thì một thằng nhóc đang ngồi trên bệ cửa sổ, đó chính là Phong Thanh An cảm thấy tình hình không ổn nên muốn nhảy cửa sổ đi trốn. Nhưng tiếc là hôm qua mới bị đánh một trận, hành động có hơi chậm nên chậm một bước.

"Con chào thầy!"

Sáu con mắt nhìn nhau, Phong Thanh An ngồi trên bệ cửa sổ, trên mặt là nụ cười khôn khéo, chào hỏi thầy đồ trường làng này.

"Con đang làm gì thế?"

Thầy đồ Trương vô vảm nhìn thằng nhãi tuyên bố muốn làm Nha nội này.

"Bẩm thầy, xưa nay con thích nhảy cửa sổ!"

Phong Thanh An mở miệng nói dối, cũng không, cũng không thể nói cậu là thấy tình thế không ổn chuẩn bị đường chạy. Mặc dù người sáng suốt như cậu là có thể nhìn ra rồi, nhưng nói ra thì có hơi ngại.

"Vậy là con đang nói với lão phu là con không đi đường chính à?"

Lực cầm cây roi trúc của thầy đồ Trương chặt hơn.

"Không không không, thầy hiểu lầm rồi. Thỉnh thoảng con mới nhảy cửa sổ thôi, bình thường con vẫn thích đi cửa chính, đi đường chính."

Phong Thanh An vội vàng nhảy từ cửa sổ xuống, chạy cũng chạy không thoát nên cứ thành thật đối mặt thì hơn.

"Thật chứ? Nhưng lão phu nghe nói là con muốn làm Nha nội à?"

"Thầy à, nếu như con nói đây chẳng là chỉ là lời nói đùa nhất thời của con. Thầy có tin không?"

Phong Thanh An nhìn gương mặt vô cùng uy nghiêm như cũ, cẩn thận dò hổi.

Thầy đồ Trương là một trong những hộ khác họ trong Thập Lý Phong Gia Cương. Dù thế, ở Phong Gia Cương này, thầy đồ Trương vẫn được tôn kính như thường bởi vì sự tồn tại của ông đã kéo trình độ văn hóa của làng lên một tầng mới.

Người có học mà, huống chi là Tú tài đã chừng ấy tuổi, tiếc danh dự và tiết tháo nhất, càng thích sĩ diện hơn.

Phong Thanh An biết, từ khi đại ca cậu thi đậu Cử nhân, thầy giáo già có thêm một sở thích mới. Xưa nay không có gì chỉ thích ra ngoài thăm bạn, cũng không có chuyện gì khác là trong lúc lơ đãng lại đắc ý khoe khoang học trò của mình.

"Nó đùa? Hôm qua lão phu ở Trình Gia Câu cũng nghe được tin đồn tiếng tăm lừng lẫy con muốn làm Nha nội!"

Thầy đồ Trương nhìn thằng ranh trước mặt cười lạnh nói.

"Trình Gia Câu? Vậy cũng tới hai mươi dặm lận đó!"

Phong Thanh An trợn mắt há mồm. Một là vì khoe khoang môn sinh của mình mà thầy đồ này lại chạy xa như thế. Mặt khác là:

"Thầy ơi là vì nghe được tin đồn này nên mới tới vào sáng sớm ạ?"

"Nửa đêm hôm qua lão phu nghĩ, trằn trọc trở mình, khó mà ngủ yên. Phong Thanh An, thầy dạy con ba năm, sao con lại có suy nghĩ làm Nha nội? Con học thuộc học sách thánh hiền, chỉ là lừa bịp lão phu lấy lệ phải không?"

Thầy đồ Trương chất vấn, trong nháy mắt, vẻ lạnh lùng trên mặt ông cụ tản đi, có thêm vài phần mệt mỏi và khó hiểu. Ông thật sự nghĩ không ra, học sinh ông dạy sao lại có ý nghĩ thế này.

"Đương nhiên không phải, thầy à, con không nên nói như thế. Là con sai, chỉ là con..."

Nhìn bộ dạng của thầy giáo già trước mắt, trong phòng của Phong Thanh An nảy ra vài phần áy náy.

"Thôi, con không cần tạ tội với thầy, là lão phu nên tạ tội với cha mẹ con mới đúng. Thầy không có dạy con đàng hoàng!"

Dứt lời, thầy đồ Trương lắc đầu than thở, quay người đi khỏi phòng ngủ của Phong Thanh An. Cây roi trúc trong tay ông từ đầu tới cuối cũng không cũng không có tác dụng.

"Thầy ơi!"

Phong Thanh An căng thẳng, nếu thầy đồ này tạ tội với cha mẹ cậu thì có chắc là cha mẹ không có đánh chết mình không?

"Được rồi, đệ cứ ở đây đi đừng có dây vào. Huynh đi giải thích giúp đệ!"

Thấy bộ dạng này của em trai, Phong Thanh Bình không nhịn được cười nói.

Chiêu này của ân sư hay thật, sau này sợ rằng đệ đệ của hắn không dám nói ra những lời nói đùa như thế nữa. Chuyện này còn có ích hơn là dùng roi trúc quất vài roi nữa.

"Đa tạ đại ca, dựa hết vào huynh đó!"

Phong Thanh Bình nhìn đại ca, trong ánh mắt tràn đầy kỳ vọng. Thầy đồ Trương chơi chiêu này làm cho cậu không kịp trở tay, ngoài dự đoán. Nếu là tạ tội thật, cho dù cậu không quan tâm danh tiếng thì cũng không thể lăn lộn được nữa.

"Ân sư!"

Phong Thanh Bình không để ý tới Phong Thanh An, bước chân vội vả đuổi theo thầy đồ Trương.

"Vẫn xin dừng bước nghe học sinh nói một lời!"

"Thừa Văn, con có lời gì muốn nói?"

Nhìn môn sinh trước mắt này đủ để ông kiêu ngạo cả đời, thầy đồ kêu tự của hắn, thái độ hòa nhã hơn nhiều, nhưng cũng thương xót cho người em trai này.

"Ân sư hiểu lầm đệ đệ của con. Hôm qua đệ ấy nói muốn làm Nha nội trước mặt mọi người chỉ là nói đùa thôi..."

Phong Thanh Bình nói nguyên nhân của Phong Thanh An ra, có điều vừa dứt lời thì thầy đồ Trường càng giận hơn:

"Đại trượng phu, nên có chí hiên ngang, há lại ưỡn ẹo vì chuyện này, tự chịu thụt lùi! Cử nhân? Thằng nhóc này là thông minh từ bé, mặc dù không bằng con nhưng có thể xưng là thần đồng đó mà chỉ có mục tiêu như thế thôi. Nếu chuyện này mà truyền đi, Sĩ Lâm (giới làm quan) Đại Tấn nhìn thầy thế nào đây? Dạy một khối ngọc thô chưa mài dũa thành một cục đá ngu!"

"Ân sư!"

Lúc này Phong Thanh Bình cũng không nên trả lời như thế, hắn tôn trọng lựa chọn của em ruột nhưng khôn có nghĩa là trong mắt người khác cũng như thế.

"Đại ca cũng quân tử thật đó!"

Phong Thanh An lén đi theo sau, nghe được cuộc đối thoại của đại ca và thầy đồ Trương, bùi ngùi không biết làm thế nào nói.

"Đi, lão phu phải nói chuyện đàng hoàng với cha mẹ con!"

"Chuyện tạ tội này à?"

Trên mặt Phong Thanh Bình lộ ra vài phần chần chừ.

"Thử phản ứng của thằng nhóc kia một chút thôi, cũng không tệ. Dù gì cũng biết tôn sư trọng đạo, nếu lão phu tạ tội với cha mẹ hai đứa có chắc là cái thằng nhóc đó còn ngẩng đầu được không? Lão phu cũng không thể chỉ lo cho danh tiếng của mình không được!"

Thầy đồ Trương chầm chậm nói, trong mắt trải qua bể dâu chứa một loại tầm nhìn hiểu rõ.

"Thừa Văn thay mặt ngu đệ cảm ơn ân sư!"

"Khỏi cần cảm ơn lão phu, đây là vì bổn phận làm thầy của con. Thầy chắc chắn phải để thằng nhóc đi đường chính, không sống uổng thời gian."

Bạn đang đọc Ngự Thú Sư Duy Nhất Tu Tiên Giới của Thụy Huyết Phong Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi takenoko
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.