Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quay Ngược Thời Đại

Tiểu thuyết gốc · 3093 chữ

Cơn bão số 4 vừa đi qua để lại cho vùng đồng bằng sông Hồng những tàn phá bừa bãi vô cùng to lớn. Nhất là người dân nuôi cá lồng bên bờ sông Kinh Thầy. Những lồng cá hàng trăm triệu bị cơn bão cuốn trôi, hàng chục gia đình ra bờ sông kêu khóc, chỉ mới hôm qua hôm kia thôi, họ vẫn còn là những người có tài sản, thế nhưng hôm nay thì đã mất trắng hết cả, thậm chí còn nợ rất nhiều tiền.

Tuy vậy! người khóc thì cứ khóc người vui thì vẫn cứ vui, nhất là Lê Mạnh.

Thằng này hiện đang là thiếu úy quân đội. Đúng dịp về nghỉ nghỉ phép thì gặp cơn bão nãy. Cơn bão đúng ra thì chẳng có gì hay ho cả, thế nhưng những Lồng cá của dân bị cơn bão cuốn trôi, đập vào chân Cầu Bình (là cây cầu bắc qua sông Kinh Thầy) rồi bị vỡ tung thì lại là câu chuyện vô cùng hay ho đó nha. Hàng chục tấn cá Lăng, cá Chép giòn thất thoát ra ngoài. Những con cá được dân nuôi giờ cứ ngu ngốc quanh quẩn nơi đó, chỉ cần đứng trên cầu quăng móc chùm hay tung mồi câu thôi là bắt được, vô cùng hưng phấn.

Lê Mạnh cũng gia nhập vào đội ngũ ấy.

Kể về hắn thì câu chuyện cũng dài, gia đình hắn thì cũng thuộc hàng có cơ cánh trong quân đội, những tưởng một tương lai có dự báo sẽ đến với hắn. Nhưng không, hắn có bạn gái học đại học hàng hải, nên cũng theo bạn gái, bất chấp gia đình can ngăn, bố đánh cho thừa sống thiếu chết thậm chí là cắt viện trợ khi đi học thế nhưng hắn vẫn nhất quyết muốn học cùng bạn gái. Năm 2 thì vì có thằng dám trêu trọc người yêu mà hắn đánh nhau thế nên bị đuổi học. Ông bô liền qua Hải Phòng xích về bắt đi nghĩa vụ, rồi cơ cánh đi học tiếp và rồi thành sĩ quan.

Hôm nay hắn cùng vs thằng bạn qua cầu Bình câu cá, nói đến số hắn cũng max hên, hôm qua hắn đã câu được con cá Lăng 5,7kg nên hôm nay hắn định qua đây thử vận may lần nữa.

Đầu óc đang nghĩ xem nay câu đc con chép giòn thì sẽ làm món gì, hôm qua Cá Lăng xào măng rồi, có vẻ không ngon như lời đồn.

Thì bất chợt hắn nhìn thấy hình bóng ấy.

Người con gái mà hắn yêu bao nhiêu năm giờ đang trên con xe Sh với một thằng trai lạ.

Thằng bạn hắn phát hiện đầu tiên liền thúc vào vai hắn nói:

-Con Giang đang đi với thằng nào kia, sao thế đau lòng không con trai.

Hắn nhìn muốn rớt con mắt rồi gào lên

-Sơn Bắc, mày tin tao ném cmm xuống sông không hả. Bố mày nhìn thấy rồi huých cái con c** đấy.

Hắn nghiến răng nghiến lợi. Thế nhưng có thể làm gì được hay sao. Bị đuổi học nhập ngũ thì mọc sừng thôi chứ biết làm sao giờ. Có trách thì cũng chỉ trách hắn quá sốc nổi thôi.

Đúng lúc này một con cá to mắc câu kéo cực mạnh, lôi hắn ra khỏi những than thở hồi ức.

-Sơn Bắc giúp tao, có cá lớn.

Thằng Sơn Bắc bên cạnh ngán ngẩm

-Đúng là đen bạc thì đỏ tình mà.

Đúng lúc này chiếc lồng cá đang vướng ở chân cầu bị trôi đi, dây câu bị mắc kẹt vào chiếc lồng, lực căng khủng khiếp của sợi dây kéo khiến cho hắn cảm giác như là cánh tay bị đứt lìa.

Để chắc cú khi câu cá hắn liền quấn dây câu quanh người và quanh cánh tay cú lôi quá mạnh và bất ngờ khiến hắn không kịp phản ứng liền bị lôi bay xuống sông.

Vòng xoáy do chiếc lồng trôi đi khiến hắn bị cuốn vào trong cùng với dây câu quấn quanh người khiến hắn không cựa quậy được.

-Chó chết thật

Đó là suy nghĩ cuối cùng của hắn trước khi bị chìm xuống. Quá nhanh, quá mạnh và quá bất ngờ khiến bao kĩ năng trong quân đội của hắn không thể nào phát huy được.

Chiều tối hôm ấy trên bản tin thời sự VTC14 có đưa tin một sĩ quan quân đội do bất cẩn bị rớt xuống sông mất tích, khuyến cáo mọi người cẩn thận trong ngày mưa bão.


Cơn sóng nhẹ nhẹ đẩy hắn vào bờ lau sậy bên sông. Mồm nhổ một mả cát rêu tảo ra, hắn lồm cồm bò dậy, thầm nghĩ số mình hên. Bao thằng thất tình tự tử trên cây cầu đó có thằng nào còn sống mà tìm thấy đâu, mình vẫn còn nguyên đai nguyên kiện như vậy đúng là các cụ gánh cho nhiều quá hâhaa

Khi vừa đứng dậy hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng kì lạ, mình chẳng phải là tay không sao, sao giờ lại như đang cầm thứ gì đó, mà còn là một vật rất nặng, nhấc lên xem thì là một cái côn sắt, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?

Sự kinh ngạc này cũng làm cho đầu óc hắn tỉnh táo hơn, Lê Mạnh sửng sốt phát hiện ra cái bộ quần áo hắn mặc cũng không thấy đâu nữa, hiện giờ trên người hắn đang mặc một bộ quần áo vải vải thô rách rưới quện nhiều vết máu, không những thế còn trông rất cổ quái, bộ não vừa được tỉnh táo của hắn lại trở nên mơ hồ …

Đột nhiên, Lê Mạnh cảm thấy trong đầu “Uỳnh” một tiếng, như có một thứ gì đó vừa nổ tung, tiếp theo đó là một sự trống rỗng, thân người đang đứng trên bãi biển của hắn lại một lần nữa đổ ập xuống, trong sự mê man, Lê Mạnh cảm thấy trong đầu hắn như đang bị tư tưởng và kí ức của người khác xâm chiếm, vô số những hình ảnh và kí ức lướt qua não bộ của hắn …

Nằm tê liệt trên mặt đất một lúc, Lê Mạnh vụt cái bật người dậy, ném cái côn sắt trong tay về phía trước, ngẩn mặt nhìn trời chửi lớn: “Ông trời chó má, CMN ông muốn chơi tôi hả?”

Ông trời đương nhiên là không có phản ứng, thậm chí còn ló ra khỏi đám mây như đang cười nhẹ hắn một chút. Lê Mạnh chửi bới vài câu liền dừng lại không hiểu tại sao hắn lại quay lại triều Lê Trung Hưng, trở thành một tên quân hộ, điều càng trùng hợp là, vị trí hiện nay của hắn cũng là khu vực Nam Sách Hải Dương, tất nhiên thời này nơi đây có tên là Huyện Thanh Lâm, người mà hắn kí gửi thân xác này cũng tên là Lê Mạnh.

Hôm nay hắn đang bảo kê mấy người trong làng mang gạo sang đổi với dân Chí Linh lấy khoai sắn, vì đầu óc của hắn tuy ngu si thế nhưng vũ lực thì không tồi cho nên được mọi người thuê để bảo vệ hàng hóa. Hắn cũng ngơ ngác đang trao đổi tự nhiên lao ra một đám người, rồi không hiểu thấu bị một đám người đó đuổi đánh, đồng đột tan vỡ chạy cả, hắn bị đuổi đến bờ sông, rồi bị một tên to con cầm cái chày sắt đập cho một cú vào gáy ngất đi, ngã lăn xuống sông, có trời mới biết đã xảy ra chuyện gì mà Lê Mạnh lại đến được thời đại này.

Lúc này đây phải nói là kí ức của hai người hòa nhập vào với nhau, nhưng điều làm Lê Mạnh tức tối là, chủ nhân của cái cơ thể này trước đây quả thực chẳng có gì đáng để hồi nhớ cả.

Lúc năm tuổi, cha mẹ hắn bị chết trong lúc loạn Nam Bắc triều, sau đó hắn vì quá sợ hãi mà đầu óc có chút không bình thường, hoàn toàn nhờ vào sự giúp đỡ của người của trấn Thanh Lâm mới có thể sống được đến giờ, sau khi lớn lên, ruộng đất hầu hết đều bị cường hào cướp đi, chỉ còn 2 mẫu ruộng xấu, trồng trọt không đủ ăn, hắn cùng với mấy người bạn lớn lên từ nhỏ cùng nhau làm chân phu phen bảo hộ đội hàng buôn muối cùng lương thực bán sức bán mạng lấy thêm tiền ăn cơm.

Lê Mạnh trước đây cũng đọc một số tiểu thuyết trên mạng, thấy người ta quay ngược thời đại đều là vào nhà có vương công thế tộc, vung tay một cái có thể thay đổi tiến trình lịch sử phát triển. Mình sao lại đen đủi thế này, luân hồi vào một tên đần độn lại còn nghèo nữa?

Lắc lắc cái đầu, hắn cảm thấy đầu vẫn đau như búa bổ, Lê Mạnh loạng choạng bước đến bờ sông soi xuống mặt nước, khuôn mặt hắn không có sự thay đổi gì, chỉ là hơi đen một chút, xoáy vặn người mấy cái, hắn cảm thấy cơ thể này hình như vẫn là của hắn, những tố chất cơ thể mà hắn rèn luyện được hồi còn ở bộ đội là vẫn còn tồn tại.

Đây cũng xem như là điều may mắn trong sự bất hạnh, Lê Mạnh cười khổ một tiếng, bật nhảy mấy cái bên bờ biển, theo thói quen từ ngày xưa, hắn tạo dáng đấm đá mấy cái, vận động cơ thể, nhưng lại nghe thấy phía sau có người đang gọi hắn: “Lê Mạnh, còn ở đó nhảy nhót cái gì vậy , nhanh quay về thôi, nếu không Mạc Phỉ đến đây không chặt cái đầu cậu mới là lạ đấy”.

Bên trong kí ức của Lê Mạnh, hắn biết người vừa gọi hắn tên là Nguyễn Quỳnh, cũng là quân hộ bên trong Vệ Hưng Quốc, nhiều hơn hắn 3 tuổi, tuy ăn nói thường có chút chua chat, nhưng hắn đối tốt với mình, là một người vô cùng nhiệt tình và tốt bụng.

Nghĩ đến đây, Lê Mạnh lắc mạnh đầu, được, bây giờ phải biến mình thành thằng đần độn rồi đây.

“Còn ở đó mà lắc đầu cái gì thế, nhanh đi thôi”.

Lê Mạnh vừa cười vừa quay người lại, nhìn mấy người ở trên bãi biển phía đó, mấy người này đều là ăn mặc cổ trang giống như trên mấy bộ phim truyền hình, áo ngắn trên người dùng dây chuối buộc lại, bên dưới cũng là xắn ống quần lên, so sánh với những đạo cụ phục trang trong mấy bộ phim truyền hình đó thì rõ ràng là bẩn, cũ và rách nát hơn một rất nhiều.

Điều này cũng khó trách, cuộc sống của dân đen thời cổ đại, ăn đủ no đã là không dễ dàng gì, sao còn để ý được đến chuyện ăn mặc. Nhìn tên Nguyễn Quỳnh đó, tuy trong kí ức hắn chỉ không đến 27, 28 tuổi, nhưng nhìn mặt hắn, toàn là râu ria, ở thời hiện đại nói hắn 40 tưổi cũng có người tin.

“Đừng có ngơ ngẩn nữa, nhanh nhẹn lên chút”.

Mấy người bên đó sốt ruột mà thúc giục, Lê Mạnh than thở một hơi, cúi người xuống nhặt cái côn sắt lên, vừa cười vừa xin lỗi nói: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi đến ngay đây”.

Nếu đã đến cái thời dại này, vậy thì cũng chỉ biết thích ứng với nó thôi, tiếp tục sinh tồn, xem xem có thể càng sống tốt hơn không…

“Lê Mạnh, cậu không ngốc nữa àh?”

Vệ Hưng Quốc là toàn binh lính của Hải Dương, vệ có 16000 binh đinh, cũng tức là nói co 16000 hộ, đương nhiên, đấy là mấy chục năm trước, còn bây giờ nhiều hơn rồi thế nhưng đây vẫn được coi là con số chính thức để bắt lính và nộp thuế. Giờ nhiều người như vậy sẽ không cùng sống với nhau, đều là chiếu theo sự phân chia của thiên hộ sở và bách hộ sở, và các khu vực phòng vệ của Vệ Hưng Quốc. Dựa vào phán đoán của Lê Mạnh, vị trí của hắn huyện Thanh Lâm, chính là vị trí của thị trấn Thanh Quang và huyện Nam Sách của tỉnh Hải Dương thời hiện đại, chỗ mà Lê Mạnh đang ở hiện nay là Thanh Lâm thiên hộ sở , ước chừng có hơn ngàn hộ sống ở đây.

Nói là quân hộ, nhưng Lê Mạnh căn bản không nhìn thấy có ai cầm đao cầm thương cả, vì đơn giản có thể đi lính đều là những người khỏe mạnh hoặc con trai trưởng, còn lại đều là những người nông dân cầm cuốc cầm xẻng làm việc đồng áng, hắn cũng không phải là người nhút nhát, ít nhất không có ai hoài nghi khuôn mặt và thân người của hắn, xem ra tuy cách nhau mấy trăm năm, khuôn mặt và thân người của cả hai tên Lê Mạnh này đều không có sự khác biệt gì, không biết chừng đó là nguyên nhân dịch chuyển lần này của hắn.

Sau khi kí ức hai người được hòa nhập vào nhau, những người nào quen biết trước đây hắn đều biết, chỗ hắn ở hắn cũng biết, nói chuyện vài câu trên đường về, Lê Mạnh liền đóng cửa tự nhốt mình trong căn nhà rách nát của hắn mà thẫn thờ.

Sự việc về hắn làm cho cả Thanh Lâm thiên hộ sở đều thi nhau bàn tán, người này truyền tai người kia.

“Thằng ngốc nhà họ Lê bị người ta đánh một gậy ngoài bãi sông, giờ biến thành thông minh rồi hầy”

Trên đường về hắn có nói với họ mấy câu, ít nhiều là để tìm hiểu tình hình hiện tại của thời đại này, có điều, câu nói người vui vẻ nhất là người đần độn quả thật không sai chút nào, Lê Mạnh lúc này vô cùng sầu não, hắn nằm vật trên cái giường rách nát đó, tất nhiên nếu như mấy tấm gỗ mục ghép lại với nhau cũng được gọi là giường, hắn nhìn cái trần nhà đen sì sì mà thẫn thờ, cuộc sống của người nghèo a, lần này đúng là có được sự nhận thức trực quan nhất rồi đây, nguồn ánh sang ban đêm chỉ có ánh trang và sao ở bên ngoài chiếu vào, trong bếp không có lửa, còn đèn dầu và đèn cầy thì càng không cần phải nghĩ.

Là triều Lê Trung Hưng, không sai, hoặc có thể nói là những ngày cuối của triều Mạc. Đại khái là năm 1592 theo lịch Tây, thiên hạ loạn lạc chiến tranh liên miên mấy chục năm, người chết vô số, mình mới hơn 20 tuổi, há chẳng phải nữa đời sau không được sống yên thân sao.

Than thở một hơi, Lê Mạnh lăn lộn một vòng trên giường, động tác quá mạnh, làm cho mấy tấm gỗ mục suýt chút nữa bục xuống, hắn thầm nghĩ, biết nhiều quá đúng là cũng không phải chuyện hay ho, nếu như là tên ngốc trước đây, chưa biết chừng đã lăn ra ngủ khò khò rồi cũng nên.

Nghĩ rồi hắn bỗng thấy cảm giác đói bụng truyền đến từng hồi, chỉ là Lê Mạnh không hề có bất kì ý nghĩ muốn đi ăn cái gì cả, buổi tối nay thứ mà hắn ăn vẫn là cháo rau mà lão mẫu của Quỳnh mang đến cho, món cháo rau đó được nấu bằng cám gạo và lá rau, chỉ có một tí ti gạo thật, dầu mỡ thì càng là đừng hòng có.

Lê Mạnh ở thời hiện đại tuy không phải là người có thu nhập cao, dù gì thì cũng là người ăn cơm nhà nước, tuy không phải xịn sò gì thế nhưng bữa nào cũng có cá thịt thì vẫn dám đảm bảo, ăn kiểu cháo rau như này quả thực là hắn nuốt không trôi, nhìn cái nét mặt và ngữ khí của lão mẫu Nguyễn Quỳnh, bát cháo rau đó còn là thứ đồ tốt có tác dụng tẩm bổ cơ thể, cháo không đáng tiền, nhưng sự quan tâm và ý tốt của lão thái thái thì hắn có thể cảm nhận được, do đó hắn nói không ít lời cảm tạ nhiệt tình.

Diều đó không ngờ làm lão mẫu kích động đến không đỡ được, lão thái thái vừa lau nước mắt vừa ra về, nói là tổ tong của nhà lão Lê cũng xem là có mắt, thằng nhóc này không còn ngốc nữa rồi.

Bát cháo rau phải nói là cực kì khó nuốt, cám mà, thời hiện đại thứ đó đem chỉ đem cho lợn ăn thôi, nhưng trong kí ức của Lê Mạnh thì hắn biết, bát cháo rau này không phải nói muốn ăn là có mà ăn, phải là lúc nào trong tay sung túc lắm thì mới có thể “hưởng thụ” được.

Năm cuối cùng của triều Mạc , chiến tranh liên miên kéo dài đã vắt kiệt hết toàn bộ sức lực của nhân dân, loạn lạc bao nhiêu năm trời, phu phen bắt lính khiến cho năng suất lao động giảm xuống, cùng với đó là sưu thuế vô cùng nặng nề, hắn đang tự hỏi mình biết đi về đâu, biết đầu quân cho bên nào, hay là tự mình dựng nghiệp, mấy tiểu thuyết kiểu xuyên việt đó chẳng phải đều đi bước này sao? Lê Mạnh trăn trở nằm nghĩ, đột nhiên ục ục hai tiếng, trong bụng hắn phát ra tiếng động dạ dày gào thét.

Cái tiếng động này làm cho ý chí của hắn bỗng chốc tan thành mây khói, trong cái nhà rách nát này ngoài mấy củ cải khô ra thì không còn tìm thấy gì cả.

Lê Mạnh cười khổ một tiếng, lồm ngồm ngồi dậy, lầm bầm nói: “Cứ giải quyết xong vấn đề cuộc sống đã, làm sao cho no bụng đã, những cái khác nói sau!!!”

Bạn đang đọc Ngược Về Thời Lê Trung Hưng sáng tác bởi nguyenphongj1998
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenphongj1998
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 131

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.