Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quang Toản diễn thuyết.

Tiểu thuyết gốc · 1603 chữ

Sáng hôm sau Nguyễn Văn Thành sai con trai là Văn Dũng dẫn ba nghìn quân lên đánh thăm dò. Thịnh sai tướng Phong mang năm nghìn quân chặn đánh ở phía Nam quân của Lê Văn Duyệt còn mình đích thân cùng các tướng và một vạn quân chặn đánh phía Bắc.

Chưa bao giờ đánh nhau thật nhìn cảnh mấy vạn quân hò reo Cảnh Thịnh cũng thấy run, chẳng trách vua Cảnh Thịnh hàng thiệt lại bỏ chạy. Dù vậy, lờ làm rồi nên giờ đâm lao phải theo lao.

Thấy Quang Toản lại có vẻ sợ, Đào Xuân Phong tới nhắc khẽ.

- Bệ hạ cứ giao các tướng theo lệnh là được. Người thân đáng giá ngàn vàng không cần phải đích thân ra trận – Lão nói.

“Chắc lão này sợ lát nữa mình bỏ chạy quân ta lại mất nhuệ khí thua trận đây” – Hắn nghĩ thầm.

- Đa tạ hảo ý của ngài nhưng có những việc đích thân trẫm phải làm. Dù thể nào, trẫm cũng phải khôi phục quang vinh mà quân đội Tây Sơn đã từng có được.

Về phần mình, lão Phong có hơi ngớ người. Thằng nhóc Quang Toản mà lão biết nay dường như đã biến thành một người khác. Dù đã biết hắn thay đổi nhưng ở mức này thì đúng là quá nhiều. Nói vậy cũng không đúng, tác phong đế vương, thói quen căn bản đều giống như Cảnh Thịnh lúc trước nhưng Cảnh Thịnh này trưởng thành hơn, chính chắn hơn và mưu kế thâm sâu tới mức mà lão tướng sa trường như lão cũng không xác định được.

Trong khi đó, Toản hắng giọng hét lên

“Hỡi các chiến binh tinh nhuệ của quân đoàn Tây Sơn anh hùng”

“Hôm nay, trẫm cùng các khanh đang ở thế vô cùng nguy hiểm. Thân là thống lĩnh toàn quân, trẫm sẽ không nói dối mọi người. Chúng ta là năm ngàn người đánh với ba vạn có thủy quân hỗ trợ. Chúng ta ở đây là để tạo thêm thời gian cho Trung Đô củng cố lực lượng, bảo toàn long mạch của vương triều Tây Sơn. Lúc này, tên Việt gian Nguyễn Phúc Ánh đang tới. Hắn đang muốn đem tính mạng ông bà cha mẹ người thân của toàn Đại Việt cho ngoại bang để đoạt lấy ngai vàng mà hắn cho là của mình”

Nói đến đây, Quang Toản hơi dừng lại, bình tĩnh quan sát phản ứng của binh sĩ bên dưới. Ngạc nhiên thay, dù cho cậu có nói rõ tình thế quân Tây Sơn hiểm nghèo đến như vậy, đám binh lính vẫn lạnh lùng bất biến. Một kiểu kiêu ngạo như cũ. Hàng ngũ vẫn không có mảy may bao nhiêu lộn xộn, hốt hoảng. Nếu không phải trên ánh mắt từng người còn không giấu nỗi nét lo lắng, bồn chồn cùng một chút cam chịu khó thấy. Cảnh Thịnh thậm chí phải hoài nghi những người này có phải chẳng còn quan tâm đến sống chết của mình thế nào.

“Quân đội Tây Sơn trong truyền thuyết là đây sao…” – Quang Toản nghĩ thầm.

Dù vậy, thái độ của họ có hơi bất cần đời như thể rằng cả đám đang đi du lịch chứ không phải là đánh trận. Đây là một cỗ khí thế vô cùng tự tin hay thậm chí là kiêu ngạo.

“Tính cách này tuy nhiên đáng nể, nhưng thái độ mặc kệ vẫn không chấp nhận được. Như vầy…”

“Trẫm nói cho tất cả các anh chị em biết: ngày hôm nay, chúng ta sẽ lấy năm ngàn người, mặt đối mặt, đao đấu đao với hơn năm vạn quân xâm lược. Ngày hôm nay, có thể toàn thể chúng ta đều phải chết ở đây. Đứng trước tình huống này, mọi người có sợ chết không?”

Rồi chẳng để quân lính trả lời, Toản nhẹ giọng nói:

“Thú thật, bản thân trẫm, rất sợ.”

Một số binh lính lúc này bắt đầu tỏ thái độ khinh thường. Nếu không phải hắn là hoàng đế thì đã bị chửi thẳng vào mặt rồi.

“Đến con kiến còn ham sống, đương nhiên, tôi cũng không ngoại lệ, các bạn cũng vậy. Hơn nữa, mỗi người trong số chúng ta đều không sống một mình. Chúng ta có họ hàng, có bè bạn, có những người đợi chờ chúng ta trở về, có những người dựa dẫm cần lấy chúng ta chăm sóc.”

Giọng cậu đều đều, thật chậm rãi, rất truyền cảm khiến quân lính đang cười cợt chợt chậm rãi dừng lại. Bọn họ không tự chủ được bị cậu dẫn dắt vào trong mạch suy nghĩ, nhiều người thở dài, ánh mắt mất dần sự lãnh tĩnh, thêm vào nhiều sự ưu thương. Thậm chí có một số ít người bắt đầu cúi đầu nghiền ngẫm

Cậu nhìn đám binh lính đã chú tâm hơn, gật đầu nói tiếp:

“Để thoát khỏi nỗi sợ thì chúng ta có hai phương pháp. Một là đầu hàng, cầu xin kẻ bán nước như Nguyễn Ánh thương xót. Nhưng nếu làm vậy, chúng ta sẽ trực tiếp cầm lưỡi gươm của mình trao vào tay quân thù, để mong mỏi chúng khoan dung, hi vọng chúng rộng lượng, sống chết tùy theo tâm trạng chúng vui hay buồn. Quan trọng nhất, quân thù là kẻ sẵn sàn bán đứng tổ quốc, quên đi dòng máu rồng tiên, rước Xiêm La, Pháp quốc để đạt được mục đích. Rồi may này, liệu Đại Việt sẽ thành một tỉnh của nhà Thanh, Xiêm La hay bọn Tây Dương mà cũng có thể là chúng sẽ đánh nhau trên đất nước ta để giành thuộc địa. Đầu hàng trước kẻ như vậy để đem tới một tương lai đen tối cho dân tộc Việt, liệu mọi người có chấp nhận không?”

“Không!” – Tất cả mọi người đồng thanh trả lời.

“Như vậy, còn cách thứ hai! Đó là dùng hết sức lực, đập tan nó! Đánh bại bọn Ngụy quyền Gia Định. Đánh tan tên bán đứng đất nước ta ngoại bang”

“Đập tan nó!” Tất cả mọi người đều hò hét.

“Hỡi ba quân tướng sĩ!” Quang Toản vận lực quát:

“Ngày hôm nay, tiên đế Quang Trung đã cho chúng ta một cơ hội như vậy. Ngày hôm nay, tổ tiên Lạc Long Quân và Âu Cơ đã cho chúng ta một con đường như thế. Con đường để triệt để thoát khỏi sợ hãi, để cho toàn cõi thiên hạ, toàn thể đất Nam dõi theo mà nhìn. Cơ hội để tên tuổi mỗi một chiến binh có mặt ở đây được lưu vào trong sử sách, được con cháu nhớ đến muôn đời: NHƯ NHỮNG NGƯỜI HÙNG! Vì tổ quốc Đại Việt anh hùng. Vì lý tưởng còn giang dở của hoàng đế Quang Trung vĩ đại. Sẵn sàn!”

“Sẵn sàn!”

“HÔ! HÔ! HÔ!”

“CHIẾN! CHIẾN! CHIẾN!”

Bị Quang Toản kích động, quân sĩ ánh mắt như đốt lửa, toàn thân khí thế lạnh lẽo lười nhác bị xua đi sạch. Bọn họ dường như quên mất bản thân mình vừa mới bỏ chạy khỏi Phú Xuân. Tiếng la hét của họ vang vọng dữ dội đến nỗi cách xa mấy dặm.

Cái này thì Cảnh Thịnh cố tình biến cuộc nội chiến Tây Sơn – Nguyễn trở thành cuộc chiến tranh vệ quốc để kích động lòng yêu nước của người Việt. Mà bản thân Quang Toản cũng đâu có nói dối. Nguyễn Ánh dẫn quân Xiêm La về là thật, ký hiệp ước với Pháp là thật, đem gạo cho quân Thanh cũng có thật luôn. Sự hiện đại cũng xem Nguyễn Ánh là bán nước rõ ràng.

“Thật lợi hại!”

Sau lưng Cảnh Thịnh, hơi thở của Đào Xuân Phong cũng trở nên dồn dập hơn hẳn. Ánh mắt lão không sao dời đi khỏi bóng lưng nhỏ bé đằng trước, trong lòng lại không tài nào kìm hãm được lòng khâm phục đang không ngừng nẩy mầm. Thậm chí còn chế ra được cụm từ “Ngụy quyền Gia Định”. Dù vậy, lão cần phải xác minh vài chuyện.

- Nói thật cho ta biết, trong số đám quan văn các người, ai dạy bệ hạ nói vậy? – Đào Xuân Phong hỏi. Khả năng diễn thuyết kiểu này thì Quang Toản trước kia không thể nào có được. Có lẽ ai đó đã giúp hắn.

- Không phải tôi – Một quan viên lên tiếng.

- Cũng không phải tôi. – Một viên quan khác nói.

“Không lẽ bệ hạ tự nghĩ ra thật sao?” – Lão nghĩ thầm.

Lúc này, một viên tiểu tướng bất ngờ chạy tới thông báo việc quân Nguyễn áp sát.

Trong khi đó, quân Nguyễn đang từ từ áp lại cũng nghe thấy tiếng la hét. Bọn chúng bần thần không hiểu vì sao bọn Tây Sơn trở lên hung ác đến vậy.

“Phụ thân….tình hình không ổn lắm” – Nguyễn Văn Dũng hỏi.

“Đúng. Nó giống như lúc Quang Trung còn sống vậy” – Nguyễn Văn Thành nói.

“Vậy giờ tính sao….”

“Còn tính sao nữa? Lỡ xung phong rồi thì đánh thôi”

Nguyễn Văn Thành nói. Giờ mà bỏ về Nguyễn Ánh không chặt đầu lão mới lạ.

“Vậy cứ theo kế hoạch để con đi thăm dò trước” – Nguyễn Văn Dũng nói – “Dù sao thì quân ta cũng đã đánh nhau với quân Tây Sơn nhiều rồi mà. Người không cần phải lo lắng”

“Con nói đúng”

Bạn đang đọc Ngược Về Thời Tây Sơn. sáng tác bởi tacgiathientai2020
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tacgiathientai2020
Thời gian
Lượt thích 12
Lượt đọc 385

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.