Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trận chiến Ải Chi Lăng (phần 2)

Tiểu thuyết gốc · 2447 chữ

Thấy đội kỵ binh thiệt hại nặng mà không chiếm được cứ điểm, gã Trang Thân Vương cùng Vương Bài cho trọng binh tiến lên. Bọn chúng tuy không cơ động bằng kỵ binh nhưng lại mạnh vô cùng.

Hơn năm vạn trọng binh bày thành đội hình vuông chừng bốn năm mươi người một đội, đội ngũ chỉnh tề tiến lên. Thuẫn bài hình thoi màu trắng dưới ánh nắng tỏa sáng chói mắt nhưng mũi trường mâu đen ngòm không có một chút sáng nào, cứ như muốn ngưng tụ tất cả ánh sáng lại.

Trọng bộ binh chính là lực lượng mạnh nhất của bộ binh địch. Chúng thường được trang bị khá tốt cùng kinh nghiệm chiến tranh phong phú.

Phía sau đám này, ước chừng hai vạn súng hỏa mai, phân nửa là lính Triều Tiên, tay cầm súng chĩa lên trời. Song một khi tiến vào tầm bắn, những tay súng lập tức để súng ngang vai khai hỏa động tác hết sức thuần thục. Đó còn chưa kể tới hai vạn cung thủ tinh nhuệ của Đại Thanh. Ngoài ra, hwacha cũng lên tới số lượng cả ngàn cái.

Nếu là chiến tranh bình thường, đây là lực lượng có mối đe dọa cực lớn. Tuy nhiên, đời không như mơ.

Do pháo, súng cối và súng máy bắn liên tục bị đỏ nòng lên phải tạm dừng để đổ nước làm mát, tiếp đón bộ binh là súng trường.

- Bắn!!! – Lão Tuyết hạ lệnh. Hàng đầu tiên nổ súng, gần trăm viên đạn bay ra, bắn gục một đám quân địch.

- Bắn!!! – Hàng thứ 2 nổ súng. Lại là một đám quân nhà Thanh nữa nữa ngã xuống

- Hàng thứ 3!!! BẮN!!! – Hàng thứ 3 bóp cò.

- Bắn tự do!!! – Lão Tuyết thét lên, ngón tay giữ chặt cò súng khẩu tiểu liên Lạc Điểu 2, từng loạt đạn bay ra thu gặt vô số tính mạng kẻ thù

Tiếng súng trường Lạc Điểu lập tức vang lên loạn xạ, bắt đầu nổ súng từ khoảng cách trên ba bốn trăm mét, liên tục có địch nhân ngã xuống nhưng về cơ bản, trận hình vẫn không bị phá vỡ. Với khoảng cách này, thuẫn bài hình thoi cản được phần lớn đạn.

Song sau khi tiến vào khoảng cách hai trăm mét, địch nhân bị hạ càng lúc càng nhiều, mưa đạn dày đặc xuyên qua khe hở giữa các thuẫn bài, thậm chí xuyên thẳng qua thuẫn, trận hình tức khắc bắt đầu rối loạn.

Các chỉ huy đội bộ binh hạng nặng liều mạng phất cờ, mưu tính lập lại trật tự cho đội ngũ. Đáng tiếc, chẳng những không có hiệu quả, bọn họ còn vạch trần thân phận cho các tay súng bắn tỉa, kết quả bị bắn gục ngã xuống rào rào.

Khó khăn lắm mới đạt đến khoảng cách một trăm mét, trận hình rối loạn không khống chế nổi. Sau cùng chỉ còn sót một số quan binh chiến đấu đơn lẻ, một vài người trong số đó còn dũng cảm giơ thuẫn bài và trường mâu tiến lên, số còn lại đành nằm rạp xuống đất tránh đạn.

Dù vậy, dưới sự yểm trợ của bộ binh còn sót lại đại khái khoảng một vạn tay súng hỏa mai, bắt đầu tiến vào tầm bắn. Bọn họ tà tà giương súng lên đạn như trấu vãi, tức thì một số quân Tây Sơn trúng đạn, đau đớn rên rỉ. Đội cung thủ cùng bắn hàng ngàn mũi tên. Số lượng nhiều như mây đen che kín cả bầu trời. Những cổ máy Hwacha cũng thêm chiến.

Chỉ trong một đợt tấn công này đã có gần trăm chiến sĩ Đại Việt ngã xuống. Có người ôm chân, có người thủng vai, càng có nhiều người tên hay đạn bay trúng vị trí hiểm khiến họ không thể nào đứng lên được nữa. Cung thủ Mãn Thanh cùng súng hỏa mai của Triều Tiên thật sự là một lực lượng đáng sợ. Tuy nhiên, quân đội Tây Sơn vẫn giữ vững vị trí, quyết không lùi bước.

Quân Thanh tiếp tục ào ào xông lên. Dù bị bắn chết thì số lượng vẫn còn khoảng hai vạn.

- Lựu đạn!

Đô đốc Tuyết gào lên, vung tay ném một quả lựu đạn vào giữa đám trọng binh, nổ tan tành. Binh sĩ liên tiếp quăng lựu đạn, mặt đất trống trơn bốc đầy khói bụi.

Đến khi thuốc súng tan đi, mặt đất chi chít mảnh thịt, tứ chi vương vãi trên đất. Một số tên còn chưa đoạn khí ra sức bò về phía trước song cuối cùng cũng bị ngã gục dưới rừng mưa bom bão đạn. Không khí nồng nặc mùi thuốc súng, xen lẫn mùi máu tanh nồng.

Tuy nhiên, quân số của kẻ địch vẫn còn hơn một vạn liều chết xông tới.

- Cạch!!!

Tiếng kêu khô khốc vang lên, báo hiệu súng đã hết đạn. Băng đạn cuối cùng cũng đã không còn. Ném khẩu tiểu liên xuống đất, lão Tuyết rút kiếm cùng khẩu súng lục ổ quay mà hô lớn

- Giết sạch quân thù, bảo vệ Đại Việt!

- Giết sạch quân thù!

- Bảo vệ Đại Việt!

Các chiến sỹ Đại Việt hét lớn, rút vũ khí lao lên chém giết quân Mãnh Thanh. Những chiến sỹ dũng cảm thi nhau ngã xuống dưới lá cờ đỏ vòng tròn vàng, nhưng vẫn không hề sợ hãi hướng về quân giặc mà xông tới.

Tên này vật tên khác té, chưa kịp giơ đao bổ xuống lại bị kẻ khác dùng giáo xuyên thủng ngực. Đầu rơi máu chảy nơi nào cũng có, mặt đất bị dẫm đạp đến độ mềm hẳn ra, tay chân lăn lộn chẳng còn phân biệt được của quân Nam hay quân Thanh nữa.

Nhiều người lính Đại Việt lao vào vật quân Thanh ngã xuống trước khí dùng vũ khí chặt đứt cổ quân xâm lăng. Nhiều người bị giặc đâm đến máu chảy lê láng vẫn không hề bận tâm, ánh mắt đỏ lòm chừng chực cắn xé kẻ địch phía trước.

Quân Mãnh Thanh nhanh chóng sợ hãi, quay đầu bỏ chạy. Tiêu cực cảm xúc theo nhau lan truyền, quân Mãnh Thanh một tên tiếp một tên vứt vũ khí quay đầu chạy thoát thân.

Trong ánh sáng chói loá của bầu trời, một lá cờ đỏ vòng tròn vàng rưới ám đen màu khói súng và máu tươi đã khô tung bay phất phới. Hình ảnh ấy đang dần hiện lên một cách tuyệt đẹp trước mắt những người lính Đại Việt.

Bọn họ nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, nước mắt tràn trề, phía trước là hình ảnh người anh hùng đồ sộ cầm lá cờ to đỏ vòng tròn vàng viền vàng, chân đạp trên đám xác người, cả người ngập ngụa máu, thậm chí còn có mấy cái cuống mũi tên gãy hướng ra phía ngoài rỉ máu nhưng vẫn kiên cường không ngã, vẫn đứng sừng sững như bức thành đồng ngăn chặn bước chân kẻ thù. Chết mà mắt không hề nhắm lại, vẫn cứ mở trừng trừng nhìn về phía trước với khí thế quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh.

Những chiến sĩ khác lợi dụng thời gian ngắn ngủi giúp thương binh băng bó vết thương, đưa bọn họ rời khỏi tiền tuyến. Chiến thuật biển người của quân Thanh không kháng cự nổi uy lực của đạn và pháo.

Quân Tây Sơn sớm đã an bài phương sách nhắm vào sự công kích điên cuồng của bọn họ, đào sẵn cạm bẫy tử vọng đợi bọn tới, lợi dùng súng máy Maxim làm điểm tựa của hỏa lực, phối hợp với lượng lớn lựu đạn cầm tay đối phó với đợt xung kích của quân Thanh. Pháo thì xếp đặt trên pháo đài, từ trên nhìn xuống có thể giám thị mọi thứ trên chiến trường tùy thời cung cấp sự chi viện tử vong.

Trải qua vô số chiến đấu, Trần Quang Diệu và các tướng dần nắm được phép tắc chiến tranh hiện đại, bọn họ biết tĩnh tâm lợi dụng vũ khí trong tay làm địch nhân lưu lại giọt máu cuối cùng.

- Báo cáo! Lực lượng tiếp theo của quân địch cũng đã tới!

Một người lính tới nói với Trần Quang Diệu.

Bọn chúng nhân lúc quân Tây Sơn còn đang chú ý tới quân số đông đảo của đám tiên phong, lũ này, quân tinh nhuệ của nhà Thanh cũng nhanh chóng lao tới. So với đạo đầu tiên, quân số này chỉ có một vạn nhưng đây là lực lượng cực kỳ tinh nhuệ.

Lúc lượt đầu tiên phát động công kích, đạo phòng ngự thứ nhất của quân Tây Sơn trong nháy mắt bị quân Thanh đông nghìn nghìn bao chùm, súng trường Lạc Việt và súng máy hạng Cao Lổ thậm chí thời gian thay đạn cũng không có quân Tây Sơn chỉ có thể dùng lựu đạn đã giật sẵn chốt phủ lên kẻ địch, nhưng kẻ địch như thủy triều vẫn thành công xông qua trận địa phòng ngự của quân Tây Sơn.

- Vì Đại Việt!!!

Quân Tây Sơn ào ạt nhảy ra khỏi chiến hào cầm lưỡi lê hoặc xẻng của công binh cùng kẻ địch cứng chọi cứng .Máu tươi rất nhanh trùm lấp lấy bọn họ. Dù vậy, không một ai sợ hãi mà giữ chắc lá cờ Tây Sơn, quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh.

Có người lính Đại Việt nhận thấy đồng đội đang bị ép thì quên cả mọi thứ xung quanh, nhảy vào ôm tên lính Đại Thanh vật ra đất bằng sức lực của mình đâm thanh kiếm xuyên tim tên giặc, nhưng lại bị ba bốn thanh trường thương tạc xuyên.

Lại có tên tiểu đội trưởng bị đối thủ chém đến bê bết máu, nhận thấy sức lực của mình đang từ từ trôi đi, thì hét to lên lao vào tên giặc Thanh, miệng lại liên tục gọi to "Đâm tôi đâm tôi!" làm nhiều tên đồng bạn ứa cả nước mắt. Gã trung đội trưởng gần đó phải đành nhẫn tâm đâm xuyên hắn cùng tên trọng bộ binh của nhà Thanh, miệng đã cắn nát môi đến máu tươi dầm dề.

Dù đã chiến đấu tới ngoan cường như vậy, quân Thanh vẫn quá đông. Cuối cùng, toàn bộ các chiến sĩ Tây Sơn đã hi sinh anh hùng cho Tổ quốc Đại Việt anh hùng.

Tuy nhiên, các lô cốt ở phòng tuyến thứ nhất vẫn đứng vững, quân Tây Sơn thả lựu đạn qua các lỗ thiết kế trước làm quân Thanh không dám đến gần.

Nhưng mưa đạn ào ạt tới tới đạo phòng tuyến thứ hai của quân Tây Sơn đem tàn dư của quân Thanh bắn chết toàn bộ. Hỏa lực dồn dập tới từ trên pháo đài cũng đem những đám quân Thanh phía sau bao trùm, súng máy Maxim của đạo phòng tuyến thứ hai càng rít gào như điên, tới tận khi nóng súng đỏ rực phải ngừng để tiếp nước mới thôi.

- Giết!!!

Quân Tây Sơn thừa cơ phát động phản kích, lại đem đạo phòng tuyến thứ nhất giành lại.

- Yên nghĩ đi, huynh đệ!

Một gã đội trưởng lên tiếng.

Khi mọi thứ yên tĩnh trở lại, binh lính bố trí ở tuyến đầu tiên của quân Tây Sơn hi sinh toàn bộ, nhưng hơn ba vạn quân Thanh xông tới cũng toàn bộ nằm ở bên cạnh bọn họ.

Lượt thứ hai, lượt thứ ba, lượt thứ tư… quân Thanh không cam lòng chịu thua, bọn họ tiếp tục phát động những đợt tấn công mang tính tự sát, đáng thương mấy khẩu đại pháo của bọn họ rất mau bị pháo của quân Tây Sơn phá hủy, không có hỏa pháo yểm hộ, bọn họ chỉ có thể dựa vào thân thể huyết nhục của mình chống lại mưa bom bão đạn của quân Tây Sơn.

Chỉ huy mù quáng dựa vào sự kiêu dũng của mình mà chiến đấu, bọn họ không hấp thu kinh nghiệp từ sự giáo huấn của quân đội khác, mặc dù dùng phương thúc đào hào, nhưng ở thời khắc mấu chốt cuối cùng, bọn họ vẫn lựa chọn phương thức kết đội xung phong dày đặc, loại xung kích nhìn qua rất có uy lực này giống như thủy triều bị bóp nghẹt trước phòng tuyến sâu dày của quân Tây Sơn.

Trận chiến vẫn cứ tiếp diễn nhiều ngày sau đó. Vô số đợt tấn công diễn ra.

Qua mấy ngày chiến đấu quân Tây Sơn tổn thất một vạn quân, quân Thanh thương vong khoảng hơn mười vạn. Xác chết và các mảnh tử thi chôn không kịp nhiều khi phải vùi lấp tạm, mùi tử khí bốc lên nồng nặc. Trần Quang Diệu gửi thư về báo cáo tình hình và xin tiếp viện thêm đạn dược và quân.

……………………………..

Trung Đô.

Phải thừa nhận một chuyện, nếu không có hệ thống xe lửa cùng xe đạp thì có lẽ phải rất lâu lá thư này mới tới. Lúc đó thì mọi thứ đã muộn. Đọc thư của Diệu, Cảnh Thịnh suy nghĩ hồi lâu rồi nói với bộ trưởng quốc phòng.

- Ngươi điều động năm nghìn quân lên tiếp viện, nhớ dặn bộ Hộ ngoài súng đạn gửi thêm các bao vôi sống để khử độc. Dặn tướng Diệu phải dùng nguồn nước ở xa Chi Lăng để tránh ô nhiễm.

Cảnh Thịnh quay sang nói với Trần Văn Kỷ.

- Ngươi theo dõi kỹ tình hình ở Chi Lăng với tình hình này ta sợ chưa đến một tháng nữa phải rút quân vì ô nhiễm quân ta có thể bị dịch bệnh.

So với quân xâm lược thì dịch bệnh đáng sợ hơn nhiều. Hắn tuy cũng có chút kiến thức về y học nhưng để chặn đứng dịch bệnh thì hắn bó tay. Thời hiện đại mà còn bị covid hành ra bã thì thời này gần như bất lực. Dù vậy, nó cũng có thể xem là món quà khá tốt giành cho quân Thanh.

- Thần lĩnh mệnh!

Lão Kỷ tuy không có kiến thức về dịch tể học nhưng mấy thứ căn bản như xác chết quá nhiều mà không chôn cất dẫn đến bệnh dịch thì kẻ đọc nhiều sách như lão cũng biết. Đó còn chưa kể quân Tây Sơn đã tham gia vô số trận chiến.

Bạn đang đọc Ngược Về Thời Tây Sơn. sáng tác bởi tacgiathientai2020
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tacgiathientai2020
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 207

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.