Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kỹ Năng Thiên Phú Màu Vàng

Phiên bản Dịch · 1355 chữ

Nhưng thiên phú này lại giống như thiên phú kiểu phụ trợ vậy.

Nói là có thể làm người chơi may mắn hơn, nhưng cụ thể may mắn như thế nào lại không mô tả tỉ mỉ.

Nếu là trò chơi rút thẻ thì chắc chắn có thể nhận lấy mà không chút do dự, nhưng dù sao mục tiêu trong phó bản này cũng là ám sát hoàng đế, sau khi chọn kỹ năng này, độ khó của việc ám sát có hạ thấp hay không cũng không nói rõ ràng.

Đô Cương cảm thấy rất do dự, nhưng nghĩ lại, có kỹ năng cấp Nhâm màu Vàng mà không sử dụng không khỏi không nói nổi.

Tuy màu Vàng chỉ đại biểu cho độ hiếm, không nhìn thấy hiệu quả thực tế, nhưng nếu nó đã là kỹ năng cấp Nhâm màu Vàng thì chắc chắn có tác dụng riêng của mình.

Cuối cùng, Đỗ Cương vẫn quyết định thử một lần, nhẹ nhàng chạm vào lá bài.

Lá bài lại hoá thành tia sáng đi vào trong cơ thể Đỗ Cương, nhưng lần này, hắn hoàn toàn không có cảm giác gì cả.

Lúc trước khi hắn chọn [Hùng Hổ Doạ Người], hắn có thể cảm giác được mình đang ở trong trạng thái đầy khí thế. Khi lấy [Tinh Thông Kiếm Pháp], hắn có thể cảm nhận được ký ức cơ bắp tràn ngập cơ thể. Khi lấy [Mờ Nhạt Trong Biển Người] cũng có thể cảm nhận được cảm giác tồn tại của mình giảm xuống.

Nhưng lần này hiệu quả của [May Mắn] lại hoàn toàn không có bất cứ cảm giác gì.

“Không phải bị trò chơi này lừa rồi đấy chứ?”

Đỗ Cương cảm thấy hơi nghi ngờ, nhưng ảo cảnh đã bắt đầu chuyển động, thái giám đã cất bước đi về phía trước, hắn cũng chỉ có thể cúi đầu nhanh chóng đuổi theo như trong kế hoạch.

Vẫn giống như lúc trước, bước vào đại điện, áp lực của hai hàng thị vệ mặc giáp đỏ vẫn như cũ, nhưng với Đỗ Cương thì lúc này đã có thể coi như bọn họ không tồn tại.

Bởi vì tố chất tâm lý của hắn vốn là đứng đầu trong số các người chơi, cộng thêm đã trải qua trường hợp này vô số lần, cũng bị những thị vệ này giết không biết bao nhiêu lần, đã nhìn quen từ lâu.

Lần thứ hai bước vào đại điện.

“Thảo dân khấu kiến bệ hạ!”

Đỗ Cương quỳ xuống, hai tay nâng hộp gỗ lên cao.

Không giống với những người chơi khác, hắn trấn định tự nhiên, giọng nói cũng tự tin, đồng thời ngữ khí lại cực kỳ cung kính.

Mức độ này rất khó để nắm giữ, quá một chút có thể sẽ là bất kính, mà thiếu một chút thì có vẻ quá nhút nhát, trong lòng có quỷ.

Đỗ Cương cũng phải luyện tập rất nhiều lần, cuối cùng mới thăm dò ra mức độ tốt nhất.

Xung quanh vắng lặng không một tiếng động nhưng hắn không cảm thấy bất ngờ, hắn im lặng đếm đến năm trong lòng, đúng lúc nghe thấy Yến Linh Đế nói: “Đứng lên đi.”

Đỗ Cương cung kính đứng dậy.

Quả nhiên, lần này Yến Linh Đế không bắt bẻ hắn mà quan tâm: “Ngươi nói điềm lành ở đâu? Nhanh dóng dâng lên!”

Điều này chứng tỏ biểu hiện sau khi hắn bước vào đại điện không có vấn đề gì.

Đỗ Cương lập tức cúi đầu cung kính mở hộp gỗ ra: “Khởi bẩm bệ hạ, điềm lành Mặc Ngọc Kỳ Lân ở đây!”

Hộp gỗ vừa mở ra, đôi mắt Yến Linh Đế lập tức nhìn chằm chằm!

Chỉ thấy trong hộp gỗ đặt một con Mặc Ngọc Kỳ Lân đang giương nanh múa vuốt to hơn đầu người, dưới ánh nắng như còn phát ra ánh sáng màu đen, thật sự không giống vật bình thường.

Một khối ngọc to như vậy vốn đã hiếm thấy, huống hồ con kỳ lân này con sinh động như thật, giống như vật được tạo bởi trời, không giống thứ thợ thủ công nhân gian có thể điêu khắc thành.

Yến Linh Đế không khỏi mừng rỡ: “Điềm lành! Đúng là điềm lành!”

Đỗ Cương không khỏi thầm nói, quả nhiên giống y như trong kế hoạch!

Người xưa đúng là mê tín!

Nếu là người hiện đại thì chắc chắn mọi người sẽ cảm thấy con kỳ lần này do người điêu khắc, sao một khối ngọc to có thể trùng hợp có hình một con kỳ lần được?

Nhưng người xưa, đặc biệt là hoàng đế, thờ phụng thiên mệnh, rất nhiều lúc đều lừa mình dối người. Vậy nên các đời đều có quan viên vì hiến điềm lành làm cho dân chúng lầm than.

Nhưng dù nói thế nào thì kế hoạch đã thành công.

Cách hợp mưu hợp sức nghĩ ra quả nhiên có tác dụng!

Sau khi vấp phải vài lần trắc trở, Đỗ Cương đã thảo luận với đồng nghiệp và một số nhà nghiên cứu lịch sử, Yến Linh Đế trời sinh đa nghi, mình muốn tới gần hiến vật quý chắc chắn hắn sẽ không đồng ý.

Tuy trong lịch sử ghi lại rằng Nhiếp Nhượng dựa vào “vết xước” thành công tới gần Yến Linh Đế, nhưng hiển nhiên đã rút gọn quá nhiều chi tiết.

Đỗ Cương đã dùng những thất bại lúc trước của mình chứng minh rằng chỉ có lý do thì chưa đủ, còn phải làm đủ công tác chuẩn bị.

Giống như là ảo thuật vậy, ảo thuật thần kỳ như thế nào đi nữa, nhưng sau khi vạch trần đều sẽ cảm thấy vô vị, thường thường chỉ là những nguyên lý rất đơn giản. Mấu chốt không nằm ở nguyên lý, mà nằm trong quá trình ảo thuật và những động tác làm người ta hiểu nhầm.

Vậy nên sau khi bàn bạc với những người khác, Đỗ Cương quyết định hắn vào đại điện sẽ triển lãm Mặc Ngọc Kỳ Lân ra, không được cất giấu!

Bởi vì Mặc Ngọc Kỳ Lân có thể thu hút sự chú ý của Yến Linh Đế, không khác các động tác làm người ta hiểu nhầm trong ảo thuật là mấy, như vậy sẽ làm tỷ lệ thành công của mình tăng lên rất nhiều.

Mà phản ứng của Yến Linh Đế cũng đúng với dự đoán của Đỗ Cương.

Vị hoàng đế được gọi là đa nghi tàn bạo này hoàn toàn không để ý sự khác thường trong đó, toàn bộ lực chú ý đều bị Mặc Ngọc Kỳ Lân hút đi, ánh mắt vô cùng vội vàng.

“Nhanh, trình điềm lành lên đây cho Trẫm!”

“Còn ngươi, hiến điềm lành có công, lui xuống chờ thưởng!”

Yến Linh Đế nhìn sang thái giám bên cạnh, muốn hắn đi lấy Mặc Ngọc Kỳ Lân.

Nếu để thái giám lấy đi thì nhiệm vụ ám sát lần này cũng sẽ thất bại.

Đỗ Cương cũng hiểu rõ Yến Linh Đế đa nghi, muốn tới gần thì chắc chắn phải dùng lý do “vết xước” này.

Nhưng hắn không thể nói thẳng vì vậy rất dễ làm người nghi ngờ.

Phải dùng một phương thức khéo léo hơn.

Thái giám chưa đi tới thì Đỗ Cương đã “Bùm” một tiếng quỳ rạp xuống đất, trong giọng nói mang theo ba phần sợ hãi, không nhiều cũng không ít.

“Thảo dân tội đáng muốn chết, xin bệ hạ thứ tội!”

Yến Linh Đế sửng sốt.

Hiến điềm lành vốn là lập công lớn, sao lại tội đáng muôn chết?

Lúc này, cho dù là vị hoàng đế đa nghi nhất lịch sử cũng có hơi không hiểu: “Ngươi có tội gì?”

Đỗ Cương nâng Mặc Ngọc Kỳ Lân lên, cúi đầu cung kính nói: “Trên điềm lành này có một vết xước, lúc trước thảo dân chưa dám báo cáo với bệ hạ, phạm vào tội khi quân!”

Bạn đang đọc Người Chơi Của Ta Đều Là Phái Kỹ Thuật Diễn của Thanh Sam Thủ Túy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi EditorUU
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.