Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ám Sát Thành Công!

Phiên bản Dịch · 1077 chữ

Nhưng hiển nhiên trong đầu Yến Linh Đế chỉ nghĩ muốn biết vết xước trên Mặc Ngọc Kỳ Lân ở đâu, nên lần này hắn không nghĩ nhiều bèn gật đầu nói: “Chuẩn.”

Đỗ Cương vội vàng cung kính dứng đậy, tay nâng Mặc Ngọc Kỳ Lân chậm rãi bước tới.

Cho tới lúc này, tiến triển thuận lợi một cách quá sức tưởng tượng!

Cuối cùng, Đỗ Cương đã lướt qua văn võ bá quan, sắp bước tới bậc thang.

Khi thấy chỉ còn một bước nữa là thành công, nhưng điều làm hắn không ngờ là vừa bước lên bậc thang thì lại trượt chân, cơ thể đổ về phía trước!

Nơi Yến Linh Đế đang ngồi là ở trên cao, có vài bậc thang, vậy nên cho dù sau khi ngã vẫn còn cách một khoảng.

May mà Đỗ Cương phản ứng nhanh, bàn tay nắm lấy hộp gỗ mới không làm Mặc Ngọc Kỳ Lân rơi ra ngoài.

Nhưng dù vậy, biến cố thình lình xảy ra vẫn làm hắn vô cùng ảo não.

Tiếc thật!

Lúc trước đều thực hiện theo kế hoạch, kết quả ban đầu rất thuận lợi, sao tới bước cuối cùng này lại ngã chứ?

Thật sự hắn không nên phạm phải sai lầm cấp thấp này!

Yến Linh Đế giận tím mặt: “Đồ hỗn trướng! Quăng ngã điềm lành của Trẫm, Trẫm tru di cửu tộc nhà ngươi!”

“Điềm lành đã hỏng chưa? Mau mang tới cho Trẫm nhìn xem!”

Dưới tình thế cấp bách, Yến Linh Đế cũng không ngồi yên được nữa. Hắn trực tiếp đứng dậy rồi duỗi tay muốn lấy Mặc Ngọc Kỳ Lân trong tay Đỗ Cương.

Đôi mắt Đỗ Cương không khỏi sáng ngời.

Cơ hội!

Lúc trước hắn đã diễn luyện qua vô số lần, vô cùng quen thuộc với vị trí cất giấu bảo kiếm trong Mặc Ngọc Kỳ Lân, không cần nhìn, chỉ cần duỗi tay là có thể rút chuôi kiếm màu đen ra!

Ngay sau đó, hắn lao người về phía trước, bảo kiếm đâm thẳng vào ngực của Yến Linh Đế!

Cảnh tượng có hơi chướng tai gai mắt, rất không có phong phạm của một kiếm khách, nhưng ngã thì cũng ngã rồi, tận dụng thời cơ, Đỗ Cương cũng không rảnh để nghĩ nhiều như vậy.

Phản ứng của Yến Linh Đế cũng rất nhanh, hắn xoay người né tránh, sau đó quát to: “Có thích khác! Hộ giá! Hộ giá!”

Trên đại điện lập tức trở nên hỗn loạn!

Tuy trong đại điện có cả quan văn và quan võ nhưng lúc này trong tay cũng không có vũ khí, thị vệ bên dưới muốn xông lên cũng mất một thời gian nhất định.

Đỗ Cương biết rõ thời gian quý giá, một giây cũng không được lãng phí. Bây giờ hắn không có thiên phú [Tinh Thông Kiếm Pháp], dưới tình huống không phải đánh lén muốn giết hai thị vệ cũng cực kỳ khó khăn.

Dưới tình thế cấp bách, hắn cắn răng lao về phía trước, ôm chặt lấy chân Yến Linh Đế!

Lúc này, Yến Linh Đế đã rút kiếm ra, một kiếm đâm vào lưng Đỗ Cương.

Đỗ Cương đã chết rất nhiều lần nên chút cảm giác đau này không là gì với hắn, hắn chịu đựng cơn đau đâm thẳng bảo kiếm vào trên chân Yến Linh Đế.

Hết cách rồi, tư thế lúc này của hắn căn bản không thể đâm vào vị trí nào khác.

Yến Linh Đế đau đớn rên lên một tiếng, cảm giác đau đớn truyền đến từ trên chân làm hắn suýt nữa ngã xuống. Nhưng hắn cũng là người tập võ, cuối cùng không ngã xuống mà đâm Đỗ Cương thêm mấy kiếm.

Đỗ Cương cảm thấy ý thức của mình đang dần dần trôi đi, biết mình không chịu được bao lâu nữa, hắn muốn bò dậy đâm vào những bộ phận quan trọng khác, nhưng cuối cùng vẫn không thể làm được.

Sau khi bị Yến Linh Đế đâm thành con nhím, lại bị thị vệ giáp đỏ chém chết.

“Đáng tiếc, suýt nữa thì thành công rồi!”

“Sao lúc lên cầu thang lại bị ngã chứ? Thiên phú [May Mắn] này thật sự không phải là [Đen Đủi] à?”

Quay về điểm bắt đầu lần hai, Đỗ Cương không khỏi bóp cổ tay thở dài.

Nếu một kiếm kia của hắn cao thêm một xíu nữa thôi, đâm vào thận, cho dù đâm vào động mạch chủ của chân, không chừng đã thành công rồi.

Nhưng khi hắn đang ảo não thì trong góc nhìn lại không xuất hiện thẻ kỹ năng thiên phú mới nữa, mà xuất hiện một giao diện hắn chưa từng nhìn thấy.

[Thí luyện sát thủ: Thứ vương sát giá.]

[Đã vượt qua!]

[Đánh giá vượt qua phó bản: Tin rằng sau khi vượt qua thí luyện đơn giản này, ngươi sẽ hiểu thứ “sát thủ” cần không chỉ là dũng khí mà còn rất nhiều thứ quan trọng khác.]

[Đã mở khoá lựa chọn nghề nghiệp “Sát thủ”.]

[Thiên phú chuyên dùng của nghề nghiệp sát thủ: Thất Phu Giận Dữ: Sau khi chuẩn bị chu đáo chặt chẽ, tìm được thời cơ thích hợp, có thể phát ra một kích trí mạng. Trong lúc phát động công kích, ngươi có thể bỏ qua tất cả đau đớn và quấy nhiễu cho đến khi công kích kết thúc.]

[Ghi chú: Sau khi lựa chọn nghề nghiệp, thiên phú chuyên dùng sẽ có hiệu lực vĩnh cửu. Khi nghề nghiệp tăng lên, thiên phú đặc biệt có thể nhận được hiệu quả cường hoá. Hãy tiến hành phối hợp với thiên phú có thể chọn để phát huy tác dụng lớn nhất.]

Đỗ Cương ngây người.

“Ta thông quan rồi à?”

“Không đúng, ta không giết chết Yến Linh Đế mà, chỉ đâm vào chân hắn một kiếm mà thôi, sao lại chết được?”

“Đợi đã, hay là…”

“Trên thân kiếm có độc!”

Đỗ Cương bừng tỉnh đại ngộ.

Nếu là hành thích vua thì sao trên thân kiếm lại không bôi độc chứ?

Trên thực tế, trong lịch sử cũng từng ghi chép lại, nhưng bởi vì cuối cùng Nhiếp Nhượng dùng ném kiếm trúng cổ, làm mọi người đều khen ngợi kiếm thuật của hắn cao siêu, nên mới quên mất chuyện trên thân kiếm có độc.

Bạn đang đọc Người Chơi Của Ta Đều Là Phái Kỹ Thuật Diễn của Thanh Sam Thủ Túy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi EditorUU
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.