Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trong ngục

Phiên bản Dịch · 1684 chữ

Sở Ca không nghĩ nhiều mà lập tức lựa chọn [Ý Chí Sắt Thép].

Khi mới vào phó bản này, hắn vốn nghĩ rằng đây là thiên phú vô dụng nhất. Cuối cùng sau này hắn mới biết, đây mới là lựa chọn chính xác duy nhất của phó bản này.

Đương nhiên, đây chỉ là theo hiểu biết của hắn về phó bản này, cũng không loại trừ có một vài người chơi có thể thông quan mà không cần thiên phú này. Có điều Sở Ca rất khó tưởng tượng đó là người tàn nhẫn thế nào.

Trong chớp mắt khi hắn chọn kỹ năng thiên phú, thời gian trong thí luyện cũng bắt đầu chảy.

Sở Ca cảm giác được đôi mắt của mình đang khép lại, ý thức rơi vào hôn mê.

Không biết bao lâu sau, hắn mới dần dần tỉnh lại trong tiếng gọi của người khác.

“Đình Kế, Đình Kế!”

Trong xoang mũi là mùi tanh tưởi thối rữa, nửa người dưới cũng truyền đến từng cơn đau nhói.

Cảm giác đau này rất đặc biệt và khó có thể hình dung, nó không phải là đau đớn như ruột gan đứt thành từng khúc, nhưng lại để lộ ra một loại tín hiệu cực kỳ nguy hiểm.

Khi ý thức dần dần tỉnh táo lại, Sở Ca cũng nhanh chóng nhớ ra mình đang ở trong phó bản thí luyện học giả.

Đình Kế là tên chữ của Dương Ngạn, người bây giờ hắn đang sắm vai.

Sở Ca ngẩng đầu lên một cách khó nhọc, hắn nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy nước mắt và đau lòng ở bên ngoài hàng rào ngục giam.

“Đình Kế, Đình Kế, sao chuyện này lại đi tới bước đường này chứ?”

Quan viên có mái tóc hoa râm, nhìn qua đã hơn năm mươi tuổi đang nắm lấy hàng rào lã chã rơi lệ.

Sở Ca đã tìm hiểu rất nhiều thông tin về phó bản học gia nên tất nhiên cũng biết được thân phận của người này.

Người này họ Miêu, là người bạn tri kỷ nhiều năm của Dương Ngạn.

Trước khi dâng tấu chương, Dương Ngạn đã chuẩn bị sẵn quan tài cho mình và nhờ bạn tốt chăm sóc già trẻ trong nhà giúp mình.

Hiển nhiên thời gian này là khi hắn đã dâng tấu và bị nhốt vào trong ngục.

Trước đó, Dương Ngạn chưa từng nói chuyện dâng tấu cho bất cứ ai biết, nếu không dù là ai thì chắc chắn cũng sẽ tìm mọi cách để ngăn cản.

Huống hồ hắn cũng không muốn làm liên luỵ đến người vô tội, càng không muốn vì vậy mà người khác có thể lấy lý do vu khống hắn.

“Thứ này có thể giảm đau, Đình Kế, ngươi hãy cất cẩn thận, đừng để bị lao đầu thấy.”

Bạn tốt vươn tay vào hàng rào rồi đưa cho hắn một thứ máu me be bét.

Tuy trong nhà giam vô cùng tối tăm, không nhìn thấy rõ là gì, nhưng trong lòng Sở Ca lại biết rõ thứ này là gan của rắn.

Từ sau khi Dương Ngạn bị đánh một trăm gậy và bị nhốt vào nhà giam, người nhà và bạn tốt cũng từng thử đưa thuốc vào trong, nhưng tất cả đều bị lao đầu thu lại.

Hiển nhiên lần này vị bạn tốt họ Miêu này đã trải qua vô số trắc trở mới đưa được gan rắn vào trong nhà giam.

Sở Ca miễn cưỡng nở một nụ cười rồi khẽ lắc đầu: “Ta tự có gan, không cần thứ này.”

“Ngươi cũng rời khỏi đây nhanh lên, đừng để liên luỵ đến ngươi.”

Sau khi tiễn vị bạn tốt họ Miêu đi, Sở Ca yên lặng thở dài rồi lật người một cách khó nhọc.

Đương nhiên không phải hắn cố ý tỏ ra ngầu không cần gan rắn, bởi mấy lần trước hắn đã nhận lấy rồi.

Chỉ là sau khi ăn thử mới phát hiện ra còn không bằng không lấy.

Một mặt là bởi vì thứ này không ngon, hiệu quả giảm đau không quá lý tưởng. Điều quan trọng nhất là nó chỉ có thể có tác dụng trong một khoảng thời gian ngắn, mà cơn đau trong phó bản thì vẫn luôn kéo dài, sau này nên đau vẫn sẽ đau.

Mặt khác là bởi vì một khi nhận lấy gan rắn, dù giấu thế nào cũng sẽ bị lao đầu ẩn nấp trong bóng tối phát hiện ra. Đến lúc đó, chuyện này sẽ trở thành một trong những chứng cứ để những người khác nói hắn là “có đồng đảng”, ngay cả bạn tốt cũng có thể sẽ bị kéo vào vũng bùn.

Thế nên, Sở Ca tình nguyện lấy thiên phú [Ý Chí Sắt Thép] để chịu đựng.

Trong nhà giam tràn đầy rơm rạ rách nát và rắn chuột bò khắp nơi, Sở Ca miễn cưỡng tìm một tư thế tương đối thoải mái dùng lực cánh tay nghiêng người, sau đó, hắn nhìn về phía hai chân của mình.

Lần đầu tiên nhìn thấy, hắn hoảng sợ.

Bây giờ nhìn nhiều nhưng cũng vẫn có cảm giác kinh tâm động phách.

Dưới bộ trang phục tù nhân loang lổ vết máu là đôi chân sưng phù, hoàn toàn chen chúc với nhau căn bản không thể nhúc nhích được. Dùng tay ấn nhẹ giống như đang ấn vào một thân cây vậy, gần như đã hoàn toàn mất đi cảm giác.

Sở Ca nhớ đoạn này được ghi lại trong sách sử: Hai chân sưng cứng như gỗ, không thể co duỗi.

Đây là hậu quả sau khi bị đánh một trăm gậy.

Trên thực tế, nếu không phải nhà giam quá tối, nếu Sở Ca có thể nhìn thấy phía sau hai chân của mình thì chắc chắn sẽ càng sợ hãi hơn.

Gậy đánh cũng không phải được làm từ gỗ bình thường mà được chế tạo từ một loại gỗ đặc biệt, đánh người không ai có thể chịu đựng được, đánh mười gậy đã đủ làm da tróc thịt bong, máu me vẩy khắp nơi.

Ba mươi gậy, dù người hành hình nương tay cũng đủ làm máu me be bét, ít nhất phải nằm liệt mấy năm.

Năm mươi đến sáu mươi gậy đủ để đánh chết người, dù không chết cũng sẽ bị tàn phế.

Số gậy cao nhất là một trăm, nhưng nói chung, đây là một con số không có ý nghĩa thực tế. Bởi vì đánh tới bảy mươi, tám mươi gậy thì hầu hết người cũng đã chết ròi. Trong toàn bộ dòng lịch sử, người thật sự chịu đựng được một trăm gậy vô cùng ít ỏi.

Dương Ngạn bị đánh suốt một trăm gậy.

Đương nhiên, có hai nguyên nhân làm hắn có thể sống sót, một là vì hắn thật sự là một con người rắn rỏi, hai là lại bởi vì Hoàng Đế không muốn hắn chết sớm như vậy. Hoàng Đế vẫn nghi ngờ sau lưng hắn có người sai khiến, muốn giữ hắn lại để tiếp tục thẩm vấn.

Nhưng dù thế nào thì một trăm gậy này cũng đủ để đánh hắn tàn tật đến cuối đời, chỉ còn nửa cái mạng.

“Thẩm vấn phạm nhân!”

Hai gã lính canh đi vào trong nhà giam khiêng Sở Ca đi ra bên ngoài.

Hai chân của Sở Ca đã hoàn toàn không còn cảm giác gì nữa, không thể co duỗi, vậy nên tất nhiên hắn cũng không thể đi được. Hai gã lính canh này một người bên trái một người bên phải đỡ hắn tới trong hình phòng chuyên dùng để thẩm vấn phạm nhân rồi trói hắn lên trên giá gỗ.

Thứ gọi là hình phòng cũng chính là phòng thẩm vấn, bên trong có đủ loại dụng cụ dùng để tra tấn. Trong một khoảng thời gian rất dài trong tương lai, Sở Ca đều sẽ là khách quen của nơi này.

Lần đầu tiên tới đây, Sở Ca vẫn chưa biết được thân phận thật sự của mình, hoàn toàn rơi vào trạng thái ngây dại.

Ta là ai? Ta đang ở đâu? Ta phải làm gì?

Nhưng bây giờ, sau khi trải qua rất nhiều lần, hắn đã hiểu rõ tình trạng hiện giờ của mình, có thể giữ bình tĩnh.

Trong phó bản thí luyện học giả, người chơi cần phải sắm vai Dương Ngạn bác bỏ ba lượt thẩm vấn, hơn nữa còn phải tìm mọi cách sống sót trong nhà giam mới xem như vượt qua.

Nghe có vẻ rất dễ, nhưng trên thực tế, sau khi thử mới phát hiện ra độ khó của phó bản này không hề thấp hơn phó bản chiến binh chút nào.

“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa hình phòng mở ra.

Sở Ca nhìn thấy có hai người lần lượt đi tới, bọn họ ngồi xuống phía sau bàn thẩm vấn, một người mặc quan phục, người còn lại là thái giám.

Đương nhiên, Sở Ca cũng đã biết được thân phận của hai người này thông qua những tài liệu lịch sử.

Người mặc quan phục là Hà Học Ích, trọng thần trong Nội Các. Còn về tên thái giám đó thì là Thạch công công, người rất được Hoàng Đế tin tưởng.

Đây là cửa ải khó khăn thứ nhất mà Dương Ngạn, cũng chính là Sở Ca phải vượt qua.

Hà Học Ích và Thạch công công ngồi xuống phía sau bàn.

Thạch công công không có ý định mở miệng, hiển nhiên lần này Hà Học Ích là quan chủ thẩm, mà nhiệm vụ chủ yếu của Thạch công công là bẩm báo những chuyện xảy ra ở đây với Hoàng Đế.

Ánh mắt hai người đó nhìn về phía Dương Ngạn tràn đầy địch ý.

Nguyên nhân rất đơn giản, Dương Ngạn làm Hoàng Đế vô cùng tức giận, gây ra phiền phức rất lớn cho bọn họ!

Bạn đang đọc Người Chơi Của Ta Đều Là Phái Kỹ Thuật Diễn của Thanh Sam Thủ Túy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi EditorUU
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.