Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhớ...mong

Phiên bản Dịch · 1155 chữ

Bước từng bước chân lên cầu thang mà anh nghe tiếng tim trong lồng ngực đập rõ mồn một, càng ngày càng gấp gáp… Cho tới lúc anh đứng trước cửa phòng em thì tiếng nó đập càng gấp, càng rõ hơn, giây phút anh quyết định đưa tay mở cửa phòng em, mọi thứ như ngừng trôi vậy…

Nhưng cái gì đến rồi cũng phải đến, anh thu hết mọi can đảm dồn nén trong lòng bao lâu nay để đẩy cửa sang một bên rồi bước vào.

Phòng em từ trước đến giờ anh cũng chỉ bước vào trên dưới chục lần, nhưng lần nào khung cảnh đó cũng im đậm trong anh, nếu nói là không thể phai nhòa cũng không quá, em ạ…

Mọi thứ bên trong phòng em vẫn vậy, vẫn là mùi hương mà em quen dùng, vẫn là mọi thứ được xếp ngăn nắp, gọn gàng.

Vẫn còn con gấu anh tặng em năm nào, chỉ có điều là nhìn nó anh không còn thấy sự vui vẻ hiện ra nữa. Nhưng điều anh quan tâm nhất hiện giờ lại chẳng phải là con gấu đang nằm kia…

Mà anh vẫn biết rằng có một chỗ em để tất cả những vật dụng, những thứ mà em coi là quan trọng, tất cả chỉ ở trong một ngăn tủ đã được em khóa kín lại. Nhưng anh lại chẳng dám chắc rằng em có thay đổi chỗ cất chìa khóa kia không, nên anh cứ lần nữa không dám mở ngăn kéo đó ra… Suy đi, nghĩ lại, đã lên đến đây rồi thì nhất định anh phải mở ra xem thử… mở ngăn kéo ra, lật qua vài quyển sách thì cuối cùng anh cũng thấy chìa khóa.

Hóa ra là mọi thứ, mọi đồ vật xưa cũ vẫn chẳng hề thay đổi, có chăng chỉ là tình cảm của em thay đổi từ người này sang người khác mà thôi…

Lấy chìa khóa, rồi mở được ngăn tủ đó ra… đúng là em vẫn giữ nguyên mọi thứ như cũ… tất cả đồ anh trả lại cho em hôm đó đều nằm ở đây cả.

Tận tay anh lấy ra từng thứ một rồi xem lại, từng thứ của cả hai đứa hồi còn yêu nhau, em đều gom lại rồi để hết trong đây: Nhẫn đôi, vòng đôi, lắc đôi, album… và hai quyển sổ của anh và em hôm đó… còn cả bình hạc giấy, sao giấy mà em khoe anh còn đang gấp dở…

Mở quyển sổ ghi chép của anh mà em đưa cho ra đọc lại, anh thấy giấy hơi nhàu đi, sắc giấy cũng ngả màu nhiều, có lẽ là em cũng đã đọc qua cả rồi… vậy cũng tốt, ít ra em cũng biết ở bên này anh đã làm gì khi không có em bên cạnh, và anh đã nhớ em như nào. Cuối trang giấy, em còn ghi 3 từ “Em xin lỗi”.

Lúc cầm quyển sổ ghi chép của em ở bên đó lên, anh còn lưỡng lự xem có nên đọc hay không, nhưng rồi anh vẫn quyết định mở ra và đọc, tính anh tò mò em cũng biết rồi mà… với lại mình cũng đã từng có giao kèo rồi, em đã đọc quyển sổ của anh rồi, thì bây giờ cũng đến lúc cho anh đọc quyển sổ của em chứ, hì…

Mỗi một ngày em đều ghi rõ, ngày… tháng… năm của hôm đó.

Những ngày đầu em cũng chẳng có ghi chép gì đặc biệt cả, nhưng em vẫn viết vào trong đó rất nhiều, rất nhiều thứ, rằng những ngày đầu em nhớ anh nhiều như nào, những thứ mà lần đầu tiên em trông thấy, rồi những điều mới mà em biết được, hay những bạn mới mà em gặp… rất rất nhiều thứ em đều viết vào trong quyển sổ đó, em viết chi tiết về cuộc sống của mình ở bên đó, cuộc sống khi không có anh bên cạnh…

Rồi cái gì đến cũng phải đến, càng ngày em càng viết thưa dần, có khi phải đến 2 – 3 ngày em mới viết một trang giấy, hoặc nửa trang giấy (mà anh cũng chỉ viết được có thế). Đó là từ khi em gặp được người bạn mới, người mà hiện tại là người yêu của em…

Em cũng viết về người đó, những lần mà người đó giúp đỡ em, quan tâm em, lo lắng cho em… rất nhiều thứ mà người đó làm cho em. Những khi em muốn nói về người đó, em đều viết to hai từ BẠN ẤY, còn khi muốn nói về anh, em đều viết to chữ ANH. Như thể em muốn tự nhắc nhở mình rằng, anh mới là người yêu của em, còn người đó chỉ là bạn.

Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó em nhỉ, anh thấy có một khoảng thời gian 2 tuần em bỏ lửng không viết gì trong quyển sổ ấy… Và rồi 2 tuần sau em lại viết tiếp, lần này em chỉ viết đúng 3 từ: “EM XIN LỖI” thật to rồi bỏ đó.

Em lại bỏ lửng một khoảng trống trong quyển sổ đó mất 1 tuần nữa…

1 tuần sau em lại viết tiếp… lần này em viết thật nhiều, thật nhiều, em viết như thể em đã dồn nén tất cả những từ ngữ, câu chữ đó trong liền 1 tuần trời vậy… trong những trang giấy em viết đó lan đầy những khoảng ố, những vết mực. Những màu chữ loang lổ, hoen ố… phải rồi. Chắc lúc em viết ra những dòng chữ đó, em đã khóc nhiều lắm…

Liên tục những ngày sau, đều đặn ngày nào em cũng chỉ viết 3 từ “em xin lỗi”… mỗi ngày em đều viết thật rõ, thật to 3 từ đó rồi thôi…

Gập quyển sổ lại mà sống mũi cay cay, mắt anh dưng dưng nước mắt trực trào ra lúc nào không hay…

Cất mọi thứ lại như cũ rồi anh khép cửa phòng đi xuống dưới nhà, thấy cái Mai đang ngồi xem TV nên anh kêu nó:

– Mai ơi, lần tới nếu em có gọi điện cho Trang thì đừng bảo là anh lên phòng Trang nhớ!

– Ư, sao lại thế hả anh?

– Thì… con trai mà vào phòng người yêu để người yêu biết được… ngại lắm.

– Hahaa, thế thì anh phải hối lộ em cái gì đi chứuu!

– Oke, chỉ cần em hứa là không mách Trang thôi, hehe.

– Okiii, đã nhận.

Nếu em đọc được những dòng này… anh biết là thật trơ trẽn khi anh tự nhận em là người yêu của anh, nhưng xin em cho anh nói em là người yêu của anh… nốt lần này thôi…

Bạn đang đọc Người Con Gái Ấy của -prince.ih-
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Neva
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.