Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1400 chữ

Ai ngờ Nghê Cảnh Hề lại liếc nhìn cô ấy một cái, không nhanh không chậm nói: “Cũng không đến mức nâng đỡ cô ấy, dù sao thì bản thân cô ấy cũng có chống lưng.”

Đường Mịch sững sờ, nhìn chăm chăm Nghê Cảnh Hề hồi lâu mới hỏi một cách cẩn thận: “Hai người họ thật sự biết nhau sao?”

Suy cho cùng hai người không phải cùng giới, bình thường không ai liên hệ họ lại với nhau. Vì vậy, ban đầu khi nghe tin đồn này, trong lòng Đường Mịch rất hồi hộp.

Dù sao thì cũng có câu: “không có lửa làm sao có khói”.

Câu chuyện không thể không nói giữa nữ minh tinh và hào môn, mọi người đã thấy nhiều trong suốt mấy năm qua.

“Thanh mai trúc mã.”

Giọng điệu Nghê Cảnh Hề nhàn nhạt, nhưng không có nghĩa câu nói này của cô không khiến người khác kinh ngạc, đôi mắt Đường Mịch trừng to nhìn chăm chăm cô.

Một tiếng sét đánh giữa trời cũng không sốc như thế này đâu nhỉ.

Đường Mịch mở miệng, nhưng lại lắp bắp: “Cậu nói họ là... thanh mai trúc mã sao?”

Tin tức này quá sốc, dù sao thì cũng chưa ai biết, thậm chí ngay cả Đường Mịch cũng chưa từng nghe Nghê Cảnh Hề nhắc tới.

Đường Mịch tặc lưỡi, không nhịn được hỏi: “Vậy họ...”

Cô ấy cũng không nhiều chuyện, dù sao thì Tô Nghi Hoành xinh đẹp như thế, bây giờ lại là đại minh tinh tỏa sáng khắp nơi, một thanh mai xinh đẹp như vậy ở bên cạnh, lẽ nào Hoắc Cẩn Ngôn không hề động lòng một chút nào sao?

Nghê Cảnh Hề hất đầu: “Nếu anh ấy có ý với Tô Nghi Hoành thì sẽ kết hôn với tớ sao?”

Hoắc Cẩn Ngôn và Tô Nghi Hoành quả thật là thanh mai trúc mã, nhà họ Hoắc và nhà họ Tô thân nhau mấy đời, từ nhỏ hai người đã lớn lên ở trong cùng một môi trường. Chỉ là còn có điều Nghê Cảnh Hề chưa nói, đó chính là tuy Hoắc Cẩn Ngôn không có ý với Tô Nghi Hoành, nhưng không có nghĩa là Tô Nghi Hoành không có ý với Hoắc Cẩn Ngôn.

Ban đầu, lần đầu tiên cô tham gia buổi gặp gỡ trong vòng tròn xã giao của họ với tư cách là vợ của Hoắc Cẩn Ngôn, cô nhìn thấy ánh mắt Tô Nghi Hoành nhìn Hoắc Cẩn Ngôn thì đã hiểu rõ.

Cô ấy yêu Hoắc Cẩn Ngôn.

Đáng tiếc tình yêu là điều phi lý nhất trên thế giới này, cho dù là người đến trước, nhưng chỉ cần không đúng người thì sẽ chẳng có cơ hội nào cả.

Đường Mịch gật đầu, cô ấy tin câu nói này.

Tuy cô ấy tiếp xúc với Hoắc Cẩn Ngôn không nhiều, nhưng những người đàn ông giỏi làm việc lớn đều không phải kiểu tính cách hồ đồ đó.

Sau đó mắt cô ấy sáng lên, hưng phấn nói: “Vậy chẳng phải cô giáng trần để đánh bại thanh mai sao?”

Nghê Cảnh Hề: “...”

Đường Mịch đột nhiên biết được một quả dưa động trời, đưa tay nắm lấy tay của Nghê Cảnh Hề, cười nói: “Nói thật đi, cậu cảm thấy thế nào khi có một đại minh tinh là bại tướng dưới tay mình?”

Nghê Cảnh Hề nhìn cô ấy, cuối cùng cũng lạnh lùng thốt ra mấy chữ: “Cậu thật nhàm chán.”

Tuy Đường Mịch sống chết muốn kéo Nghê Cảnh Hề lại để nói chuyện ba ngày ba đêm, nhưng Nghê Cảnh Hề vẫn còn bản thảo phải viết, đương nhiên không để ý tới cô ấy. Buổi tối tan làm, mọi người đều lần lượt rời khỏi công ty.

Bản thảo của Nghê Cảnh Hề vẫn chưa sửa xong, tối nay Hoắc Cẩn Ngôn lại có tiệc xã giao, cô dứt khoát ở lại công ty làm xong việc trước.

Lúc gần 7 giờ, điện thoại cô đột nhiên vang lên.

Tiếng chuông vang lên trong phòng làm việc yên tĩnh, vốn dĩ Nghê Cảnh Hề hơi giật mình, nhưng khi nhìn rõ người gọi tới, thì trong lòng dâng lên một sự bất đắc dĩ.

Sau khi cô nhận cuộc gọi, thì nói trước một câu: “Chào mẹ.”

Câu chào vừa khách sáo vừa lễ phép thật sự khiến đối phương sững sờ.

Sau khi bình tĩnh lại, đối phương lập tức nói: “Con đang ở đâu?”

Nghê Cảnh Hề: “Đang tăng ca ở công ty ạ.”

Chung Lam nói: “Bây giờ con lập tức về nhà một chuyến.”

Giọng điệu của bà khi nói câu này hơi nặng, có một sự nghiêm túc khiến người ta không thể phản kháng.

Nghê Cảnh Hề hiếm khi nghe thấy Chung Lam nói chuyện với mình như vậy, nói ra thì người mẹ chồng như bà rất biết kềm chế, cho dù ban đầu cô và Hoắc Cẩn Ngôn không ai thông báo tiếng nào mà đã trực tiếp nhận giấy chứng nhận kết hôn, có thể nhìn ra được bà rất tức giận, nhưng cuối cùng chỉ tranh cãi với Hoắc Cẩn Ngôn, chứ không oán trách cô một câu nào.

Nhưng Nghê Cảnh Hề cũng không biết Chung Lam bất mãn với cô, là kiểu bất mãn từ đầu đến cuối.

Không chỉ vì gia thế của cô và Hoắc Cẩn Ngôn khác biệt quá lớn, mà còn vì ban đầu cuộc hôn nhân của họ là một cuộc hôn nhân chớp nhoáng mà bề trên ghét nhất. Chung Lam từng nói thẳng với cô, Hoắc Cẩn Ngôn đã vì cô mà làm điều trái nghịch chưa từng làm trong suốt 30 năm qua.

Về hôn nhân đại sự, cháu trai trưởng nhà họ Hoắc khiến mọi người yên tâm nhất lại làm ra chuyện mà ngay cả người trái nghịch nhất trong gia tộc cũng không dám làm.

7 giờ rưỡi, Nghê Cảnh Hề chạy đến nhà họ Hoắc, vừa vào cửa thì nhìn thấy Chung Lam ngồi ngay ngắn trên sô pha phòng khách, cho dù chỉ diện trang phục ở nhà thoải mái, nhưng bà vẫn toát lên khí chất đoan trang sang trọng.

Cộng thêm vài phần cảm giác xa cách, kiêu ngạo.

Nghê Cảnh Hề vừa bước qua đó, Chung Lam ngẩng đầu, tầm mắt rơi lên người cô, đáy mắt là sự tức giận nhàn nhạt.

“Hai con dọn đến biệt thự đường Võ Định ở đi.”

Nghê Cảnh Hề sững sờ, về chuyện họ ở đâu, Chung Lam không phải không có ý kiến. Nếu cô ở một mình thì Chung Lam không nói gì, nhưng dẫn theo Hoắc Cẩn Ngôn ở cùng, Chung Lam không đành lòng.

Nhưng trước đây bà chưa từng có thái độ chắc như đinh đóng cột như vậy.

Mấy giây sau, Nghê Cảnh Hề khẽ nói: “Xin lỗi, con không thể qua đó ở được.”

Chung Lam tức giận ngẩng đầu, nổi nóng nhìn cô: “Vậy con có biết mấy ngày nay Cẩn Ngôn bị bệnh chỉ vì ở trong nhà của con không?”

Nghê Cảnh Hề hoàn toàn sững sờ.

Cho đến khi phía sau truyền đến động tĩnh, lúc Chung Lam ngẩng đầu, Hoắc Cẩn Ngôn đã vào nhà, chỉ là giày da trên chân chưa cởi ra, rõ ràng là vội vã chạy vào.

Nhưng khi vừa tới nơi nhìn thấy tình huống không tệ lắm, ngược lại anh không vội vàng, mà mím môi liếc nhìn Cảnh Hề đang đứng, rồi quay đầu nhìn Chung Lam.

Khóe miệng bà hơi nhếch lên, lộ ra một tiếng cười khẽ.

Sau đó anh không nhanh không chậm nói với Chung Lam: “Mẹ xem em ấy có giống chiến sĩ không sợ cường quyền hay không?”

Câu này khiến Nghê Cảnh Hề và Chung Lam đều sững sờ, đều cảm thấy có chút không giống với lời Hoắc Cẩn Ngôn sẽ nói.

Cho đến khi anh nhìn Nghê Cảnh Hề, mới ung dung thốt ra vài chữ: “Đáng yêu biết mấy.”

Chung Lam nhìn anh, điên rồi, điên rồi, điên hết rồi.

Tác giả có lời muốn nói: Có một kiểu điên gọi là “mẹ bạn cảm thấy bạn điên rồi”.

Anh Thần Nhan: Nhưng Tinh Tinh thật sự rất đáng yêu.

Bạn đang đọc NGƯỜI ĐÀN ÔNG CẢ THẾ GIỚI ĐỀU MUỐN CÓ, ANH ẤY THUỘC VỀ TÔI của Tưởng Mục Đồng

Truyện NGƯỜI ĐÀN ÔNG CẢ THẾ GIỚI ĐỀU MUỐN CÓ, ANH ẤY THUỘC VỀ TÔI tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiaoenen
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.