Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1305 chữ

Lúc xuống lầu, Nghê Cảnh Hề thấy Hoa Tranh vẫn đi theo mình, cô nhàn nhạt nói: “Đi ăn trưa đi, tự tôi có thể làm được.”

Thấy Hoa Tranh vẫn chưa muốn đi, cô cố ý nói: “Cách xa tôi một chút thì hơn, bây giờ tôi là ôn thần, đụng vào tôi không có lợi gì đâu.”

“Cô nói gì thế này, từ khi tôi vào tòa soạn thì đã quen biết cô, ai không đứng về phía cô chứ tôi thì luôn đứng về phía cô mà.” Hoa Tranh suýt chút nữa đã nhảy lên, là một cô gái nghĩa khí, cô ấy hận không thể xé bọn Ôn Đường ra.

Nhưng đối phương bày mưu giày vò Nghê Cảnh Hề, cô ấy muốn giúp đỡ cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm.

Hoa Tranh giậm chân nói: “Nhưng tôi nghe nói bố Ôn Đường cũng là nhân vật lão làng trong giới tin tức, nếu không thì những người chủ biên, tổng biên trong tòa soạn chúng ta làm gì nể mặt cô ta như vậy chứ.”

Hoa Tranh thật sự lo nghĩ cho Nghê Cảnh Hề, không thích Ôn Đường là một chuyện, đắc tội với cô ta là một chuyện khác.

Nghê Cảnh Hề thấy dáng vẻ chau mày sầu muộn của cô ấy, gương mặt bình tĩnh khẽ nở nụ cười: “Đi ăn trưa đi, đừng lo lắng. Chút chuyện này tôi không để trong lòng đâu.”

Chẳng phải chỉ là sai cô chạy thêm vài chuyến sao, chút khó khăn này Nghê Cảnh Hề thật sự không để tâm.

Cô không phải tính cách âm thầm chịu đựng, nếu thật sự xảy ra mâu thuẫn, cô không ngại để nhóm Ôn Đường biết rằng trên thế giới vẫn chưa đến lượt để họ làm chủ.

Ai ngờ ông trời không để con người được toại nguyện, Nghê Cảnh Hề đến nơi nhưng đối phương lại vắng mặt.

Cô đợi tròn một tiếng mới nhận được tài liệu, lúc cô chuẩn bị về tòa soạn thì bên ngoài đột nhiên trời mưa.

Nơi này trông có vẻ hoang vu không có người ở, không có tàu điện ngầm, chỉ có xe buýt.

Nghê Cảnh Hề đứng ở trạm xe buýt, trời hôm nay không chỉ mưa mà còn nổi gió nữa. Chiếc áo sơ mi voan cô đang mặc trên người chẳng mấy chốc đã bị nước mưa làm ướt sũng, dán sát lên cơ thể để lộ ra làn da.

Mắt thấy xe buýt vẫn chưa tới, Nghê Cảnh Hề lấy điện thoại ra định gọi xe.

Cô vừa lấy điện thoại ra, tiếng chuông đã vang lên, cô nhìn trên màn hình hiện lên hai chữ “Anh Hoắc” thì sững sờ một lúc, dẫu sao thì hiếm khi Hoắc Cẩn Ngôn gọi điện thoại cho cô vào giờ này.

Nghê Cảnh Hề nhận điện thoại, vừa “a lô” một tiếng thì đã hắt xì một cái.

Thời tiết Thượng Hải cuối tháng 9, vốn dĩ mặc áo sơ mi và quần dài rất phù hợp, dù sao thì phòng làm việc rất lạnh. Nhưng cô lại gặp phải trận mưa lớn này, quần áo bị nước mưa làm ướt một nửa, còn có thêm một trận gió đi kèm, lạnh đến mức hai hàm răng không chịu được mà run cầm cập.

Hoắc Cẩn Ngôn híp mắt lại, hỏi: “Bị cảm rồi?”

Nghê Cảnh Hề: “Không có.”

Anh ngẩng đầu nhìn cơn mưa lớn như trút nước ở ngoài cửa sổ xe: “Em đang ở bên ngoài à?”

Nghê Cảnh Hề liếc nhìn, khẽ nói: “Đúng vậy, chạy tin tức thì đâu thể ngày nào cũng ngồi trong phòng làm việc.”

“Em mang theo ô chưa? Bây giờ trời đang mưa.” Hoắc Cẩn Ngôn hỏi bằng giọng hơi trầm.

Nghê Cảnh Hề chợt cắn răng, để tránh tiếng hai hàm răng run cầm cập của mình truyền đến đầu dây bên kia. Cơn mưa lớn đột ngột này dường như đã khiến nhiệt độ xung quanh hạ xuống 10 độ.

Sau khi lấy lại sức, cô mới nói: “Lát nữa em sẽ bắt xe về công ty.”

Sau khi nói xong câu này, hai bên đều hơi dừng lại, hai người đều không giỏi việc hỏi han. Nhưng suy cho cùng cũng là người ta chủ động gọi điện, Nghê Cảnh Hề chủ động hỏi: “Bây giờ anh định làm gì?”

“Về công ty.”

À, là đang trên đường về công ty.

Xung quanh càng lúc càng lạnh, cô không nhịn được giậm chân, vừa cúi đầu nhìn điện thoại vừa đang nghĩ xem có cần nạp tiền để gọi xe hay không. Cho đến khi cô cảm thấy có một chiếc xe dừng ở bảng trạm, cô ngẩng đầu, sau đó sững sờ.

Xe nhỏ màu đen với đường nét tinh xảo vừa dừng ở cạnh sân ga, cửa xe phía sau lập tức được đẩy ra, vừa đúng phía trên sân ga là nơi đọng nước nghiêm trọng nhất, một chiếc giày da màu đen bóng loáng thò ra ngoài, vừa đặt xuống đất thì đã dính nước bùn trong nháy mắt.

Hoắc Cẩn Ngôn bước xuống xe, mặc sơ mi sọc trắng, áo vest đen không cài cúc.

Lúc này, tài xế lão Hứa cũng mở cửa ra, lấy ra một chiếc ô vừa mở ra định che cho anh, Hoắc Cẩn Ngôn lại nhận lấy từ tay ông ấy, bước dài lên sân ga, gần như thoáng chốc đã đến trước mặt Nghê Cảnh Hề.

Nghê Cảnh Hề vừa mở miệng định nói gì đó, áo vest mang theo nhiệt độ cơ thể đã choàng lên người cô.

Anh thật sự giống như từ trên trời rơi xuống.

Sau đó cô được Hoắc Cẩn Ngôn ôm vai, trực tiếp dẫn lên xe, nghênh ngang rời đi, bỏ lại quần chúng vây xem ở sân ga chưa kịp phản ứng lại. Chiếc xe xuất hiện vừa rồi là hãng Bentley thì phải.

“Sao anh biết em ở đây?” Sau khi lên xe một lúc lâu, Nghê Cảnh Hề vẫn đắm chìm trong sự kinh ngạc.

Hiếm khi thấy biểu cảm của cô thú vị như vậy, Hoắc Cẩn Ngôn hạ thấp giọng: “App mà em cài giúp anh em quên rồi sao?”

Nghê Cảnh Hề lại sững sờ, app gì?

Cho đến khi Nghê Cảnh Hề tỉnh táo trở lại, là app tình nhân mà Hoa Tranh giới thiệu cho cô, nghe nói là do bạn cô ấy sáng nghiệp tạo ra, có thể chia sẻ vị trí của hai người ở thời điểm hiện tại.

Ban đầu, lúc Hoa Tranh giới thiệu cho Nghê Cảnh Hề tải, cô còn hỏi cái app này thật sự không phải app chia tay à?

Suy cho cùng người mà lúc nào cũng có thể chia sẻ vị trí của mình thì cần có sự trung thành tuyệt đối với người yêu. Nghê Cảnh Hề tải cho Hoắc Cẩn Ngôn, hoàn toàn với tâm thế chơi đùa.

Chỉ là cô sắp quên sạch sẽ cái app này rồi, không ngờ anh vẫn đang dùng nó.

Nghê Cảnh Hề mở điện thoại của mình ra, nhìn thấy chấm tròn nhỏ tượng trưng cho hai người dán chặt vào nhau, cô buồn cười nói: “Thật sự hiệu quả, dán chặt đến vậy.”

Cô nói xong, đột nhiên cảm thấy tay trái của mình bị cầm lấy, sau đó ngón tay thon dài của Hoắc Cẩn Ngôn luồn qua kẽ tay cô.

Mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Cô nghiêng đầu nhìn anh, thì nghe anh vểnh môi hạ thấp giọng: “Đây mới gọi là chặt.”

Tác giả có lời muốn nói: “Nếu nói tới tán gái, Hoắc thần nhan thật sự không thua bất kỳ ai.”

Bạn đang đọc NGƯỜI ĐÀN ÔNG CẢ THẾ GIỚI ĐỀU MUỐN CÓ, ANH ẤY THUỘC VỀ TÔI của Tưởng Mục Đồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiaoenen
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.