Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chu Lăng Ban Chữ (1)

Phiên bản Dịch · 1414 chữ

“Chờ hắn đến phủ Nam Dự rồi, có tu luyện dị thuật hay không thì cứ mời một vị Nho giả đến kiểm tra thì sẽ biết được thật giả.”

“Những người tu dị thuật, bên trong cơ thể sẽ có tâm ma. Chúng ta không nhìn ra được nhưng Nho giả tu luyện sẽ có được chính khí, trời sinh khắc chế loại tà ma này, chỉ một lát thôi là bọn họ có thể phát hiện.”

“Chỉ cần hắn đi đến phủ Nam Dự, đối với chúng ta mà nói đây giống như là bắt ba ba trong lu.”

Trình Lập Đông giảng giải.

Không bắt Hứa Thanh Tiêu, nói tới nói lui cũng là vì lo lắng sẽ gây phiền phức với phủ quân. Nhưng chỉ cần để Hứa Thanh Tiêu rời khỏi tầm mắt của người này thì sẽ không còn vấn đề gì nữa.

Đơn giản chỉ là xem sớm hay muộn mà thôi.

“Vâng thưa đại nhân.”

Mũi Ưng nhẹ nhàng gật đầu.

Cũng đúng vào lúc này có một bóng dáng đột nhiên xuất hiện.

“Báo! Trình đại nhân, chúng ta phát hiện ra tung tích của đào phạm.”

Mấy lời này vừa vang lên, sắc mặt của Trình Lập Đông ngồi trong đình viện thay đổi.

“Dẫn đường đi.”

Y lạnh lùng thốt lên một câu này, sau đó cả đám người nhanh chóng rời đi.

Cùng lúc này.

Bên trong nhà của Chu Lăng.

Đã là giờ Tuất hai khắc.

Sắc trời đã chuyển sang màu đen từ lâu.

Bên trong nội đường, Ngô thị đã bày hết đồ ăn lên trên bàn. Thức ăn nóng hổi toả ra mùi thơm ngào ngạt. Chu Lăng, Trần Tinh Hà, Hứa Thanh Tiêu, ba người đồng thời ngồi xuống.

“Đồ ăn đã xong, mọi người mau ăn đi.”

Ngô thị chào hỏi một tiếng rồi sau đó đi ra ngoài cửa.

Ngay lúc này, bên trong gian phòng chỉ còn lại ba người.

Chẳng qua là Chu Lăng có vẻ hơi im lặng, Trần Tinh Hà cũng giống như đang suy nghĩ gì đó, chỉ có Hứa Thanh Tiêu là lộ ra vẻ mặt bình tĩnh.

Hai canh giờ trước hắn đã đi đến nhà Chu Lăng, sau đó nói ra toàn bộ mọi chuyện xảy ra trong thời gian gần đây, đương nhiên hắn sẽ không nói ra chuyện mình tu luyện dị thuật.

Sơ sơ thì là, mình trúng phải độc Âm Minh, ngay lúc độc dược phát tác thì gặp phải đào phạm. Đối phương đã đánh cắp mất dị thuật của huyện Bình An, sau đó tu luyện sơ sơ rồi cho mình một chưởng. Không ngờ chuyện này lại đúng là lấy độc trị độc, mình đã khôi phục lại như kỳ tích.

Mặc dù có nhiều chi tiết không thể tưởng tượng nổi nhưng ít ra mạch kết cấu vẫn khá thuyết phục.

Chẳng qua là sau khi kể xong chuyện này thì cả Chu Lăng và Trần Tinh Hà đều không lên tiếng, khiến cho Hứa Thanh Tiêu có chút trầm mặc.

“Tiên sinh, sư huynh.”

“Học sinh có liên quan rất lớn đến chuyện dị thuật, có lẽ sẽ gây ảnh hưởng cho hai người. Nếu như tiên sinh lo lắng, Thanh Tiêu tuyệt đối sẽ không hại tiên sinh, cũng sẽ không dính dáng gì đến sư huynh cả.”

Hứa Thanh Tiêu mở miệng. Lúc hắn nói chuyện thì rất bình tĩnh, dù sao thì chuyện này cũng ảnh hưởng rất nhiều, hơn nữa quan trọng nhất là, bản thân hắn quả thật đã tu luyện dị thuật.

Nếu như sau này điều tra ra được, cả Trần Tinh Hà và Chu Lăng đều sẽ phải chịu thẩm vấn. Vậy nên Hứa Thanh Tiêu nói ra những lời này không phải là để lấy lùi làm tiến, mà thật sự là xuất phát từ chân tâm.

“Đừng có nói bậy.”

Chu Lăng phất tay áo, ông ấy thẳng thừng gạt bỏ suy nghĩ này của Hứa Thanh Tiêu.

“Lão sư, chuyện dị thuật liên luỵ quá nhiều, học sinh không hề giả vờ mà chỉ nói những lời thật lòng. Nhất là đối với Tinh Hà sư huynh, nếu như thật sự dính dáng đến chuyện này thì có khả năng sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan. Thanh Tiêu thật lòng không đảm đương nổi.”

Hứa Thanh Tiêu nói rất chân thành. Hắn thật sự lo lắng sẽ liên luỵ mọi người. Chi bằng bây giờ rũ sạch mọi quan hệ, cứ vậy thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến người khác.

Về chuyện con đường sau này, cùng lắm thì hắn bước đi một mình cũng được.

Dù sao thì trời đất bao la, sợ gì không có cơm ăn chứ.

“Thanh Tiêu, đừng nói bậy.”

“Ngươi yên tâm đi. Vốn dĩ vi sư không lo lắng chuyện này. Ngươi có tu luyện dị thuật hay không, ta và Tinh Hà chỉ cần một thoáng là nhận ra.”

“Vi sư chủ yếu lo lắng cái tên Trình Lập Đông này sẽ gây bất lợi cho ngươi.”

Chu Lăng lắc đầu. Ông ấy im lặng không phải vì Hứa Thanh Tiêu gây ra chuyện phiền phức, mà ngược lại là lo lắng Trình Lập Đông gây bất lợi chu Hứa Thanh Tiêu, ông đang nghĩ cách đối phó.

Đồng thời, giọng điệu của Chu Lăng rất kiên định, ông tin tưởng Hứa Thanh Tiêu không tu luyện dị thuật.

“Có gì phải sợ chứ? Kỳ thi phủ lần này học sinh nhất định có thể đỗ cao trung, đến lúc đó trên người đã có công danh, nếu như hắn ta dám gây bất lợi cho sư đệ thì ta đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.”

Trần Tinh Hà lên tiếng, chỉ một câu đã lộ ra mười phần khí thế.

“Không.”

Chu Lăng lắc đầu.

“Tinh Hà, ngươi còn quá trẻ.”

“Tội liên quan đến dị thuật, không thể đơn giản như vậy đâu.”

“Từ xưa đến nay, dị thuật là thứ cấm kỵ bao đời, đừng nói là triều đình, mà toàn bộ tiên đạo cũng đều nghiêm lệnh cấm.”

“Giấu giếm dị thuật thì chém đầu cả nhà. Tu luyện dị thuật thì liên luỵ cửu tộc. Từ xưa đến nay, những người bị chém đầu bởi dị thuật nhiều vô số.”

“Cũng may là, tân triều đang tại vị, sau khi bệ hạ lên ngôi đã trấn áp các phương, quyền lực bị suy yếu, triều đình lũng đoạn. Bằng không, so sánh với thời kỳ Võ Đế trị vì, chỉ cần Thanh Tiêu bị nghi ngờ thôi thì ít nhất cũng bị giam vào trong ngục.”

“Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.”

Chu Lăng nghiêm túc giải thích mối họa dị thuật, những lời này của ông ấy khiến cho Hứa Thanh Tiêu cảm thấy may mắn vì được sinh ở thời đại này.

“Vậy phải hoá giải chuyện này như thế nào? Không thể nào chịu oan cả đời được đúng không ạ?”

Trần Tinh Hà hỏi thay Hứa Thanh Tiêu.

“Vi sư cũng đang nghĩ xem phải hóa giải như thế nào.”

“Chẳng qua là vừa rồi ta vừa nghĩ được một cách hóa giải.”

Chu Lăng nói vậy đã hút được sự chú ý của Hứa Thanh Tiêu.

“Muốn hoá giải, thật ra có hai cách rất đơn giản.”

“Một, lần này tham gia thi Phủ, Thanh Tiêu phải trúng bảng, trên người có công danh. Vậy thì trừ khi Phủ quân ra tay, bằng không thì mặc kệ Trình Lập Đông có nghi ngờ ra sao, nếu không có chứng cứ xác thực thì cũng không dám động vào Thanh Tiêu.”

“Thứ hai là mời một vị Lục phẩm chính Nho, ngưng tụ Hạo nhiên chính khí, mở pháp nhãn của nhà Nho để phân biệt ma tính. Nếu như không có ma tính thì coi như là Phủ quan có ra tay cũng không làm được gì. Chỉ là việc mời một vị Lục phẩm chính Nho đến giúp sẽ rất khó.”

Toàn bộ phủ Nam Dự chỉ có một vị chính Nho, hơn nữa, trước mắt ông ấy lại không ở phủ Nam Dự. Nhưng mà nếu thật sự phải dùng đến cách kia thì vi sư nhất định sẽ ra mặt nghĩ mọi cách để mời được vị chính Nho này. Mời ông ấy chứng minh trong sạch cho Thanh Tiêu.”

Bạn đang đọc Người Đọc Sách Đại Ngụy (Bản dịch) của Thất Nguyệt Vị Thì
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 355

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.