Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đập vại (2)

Phiên bản Dịch · 1465 chữ

Chương 69: Đập vại (2)

Mạng sống chỉ có một, không thể không cẩn thận một chút, muốn công lao là chuyện tốt, nhưng cũng đến phải còn mạng để dùng.

Mấy câu nói của Hứa Thanh Tiêu, làm hai huynh đệ Dương Báo Dương Hổ tỉnh ngộ.

“Thanh Tiêu lão đệ suy nghĩ chu toàn, là ta lỗ mãng.”

Dương Báo gật gật đầu, có vẻ hơi hổ thẹn.

“Không sao, đây là việc nhỏ, đợi lát nữa chúng ta đi xe như bình thường, không cần nhanh cũng không cần gấp, hai vị lão ca cứ như mọi khi, nên cười thì cười, nên lớn tiếng thì lớn tiếng, tất cả cứ theo lẽ thường là được.”

Hứa Thanh Tiêu không cảm thấy bản thân thông minh, chỉ là cẩn thận một tí mà thôi.

“Được.”

Hai người gật đầu.

“À, đúng rồi, còn có một việc, trong túi nước của ra có chứa trà lạnh có vấn đề, chút nữa đi nộp lên quan phủ, tiền đập vại cũng phải đòi lại, công là công, tư là tư.”

“Nhưng bất kể như thế nào, quan sai làm việc, đừng để bá tánh phải trả giá.”

Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh nói.

Lời này vừa nói ra, Trần Tinh Hà bên trong xe hơi sửng sốt, hai huynh đệ Dương Báo Dương Hổ ở bên ngoài cũng không khỏi sửng sốt.

Nhưng không có ai nói gì.

Dương Báo trực tiếp móc ra bạc vụn, còn đưa cho Hứa Thanh Tiêu.

“Thanh Tiêu huynh đệ nhắc nhở rất đúng.”

Dương Báo cảm tạ từ thâm tâm, đồng thời nảy sinh sự khâm phục rất lớn với Hứa Thanh Tiêu.

Hai huynh đệ Dương Báo Dương Hổ thấy khâm phục Hứa Thanh Tiêu không thôi.

Nguyên nhân của việc này cũng đơn giản.

Từ xưa đến nay quan sai phá án, đều là làm theo đặc quyền, ăn uống một chút, cho dù là phá hủy vài món đồ vật, chủ quán cũng sẽ không phàn nàn gì, dù sao thứ được quan sai bảo vệ chính là thái bình.

Cũng có quyền coi như đây là một loại phí bảo kê.

Trừ phi là phá hoại có chút nghiêm trọng, bằng không làm gì phải đền tiền cho bá tánh?

Câu nói này của Hứa Thanh Tiêu, thứ nhất là phẩm chất tính cách cao thượng, thứ hai là cảnh tỉnh hai người.

Triều đình mới đã được thành lập, các chính sách cải cách chèn ép đều nhắm vào quan viên, việc nhỏ không làm tốt, có thể sau này sẽ gặp xui xẻo vì chút việc nhỏ này.

Đương nhiên quan trọng nhất chính là phẩm chất.

Quả nhiên, người từng đọc sách chính là không tầm thường.

Xe ngựa vẫn di chuyển đều bước, ở bên ngoài Dương Báo cùng Dương Hổ nói cười, trong lòng lại âm thầm cảnh giác xung quanh, nếu có bất kỳ tình huống nào xảy ra đột ngột, hai người sẽ trực tiếp rút đao.

Hứa Thanh Tiêu bên trong xe cũng có một chút cảnh giác.

Cũng không ai dám bảo đảm rốt cuộc có thể gặp phải nguy hiểm hay không, nếu như thực sự có nguy hiểm, chính là một trận ác chiến.

Cũng may mà dọc đường đi tuy có lo sợ nhưng không hề xảy ra nguy hiểm gì.

Gần đến thời gian ba canh giờ.

Xe ngựa rốt cuộc cũng đi đến bên ngoài phủ Nam Dự.

Điểm khác với trước đó chính là lượng người qua lại trên quan đạo càng ngày càng nhiều, từng chiếc xe ngựa chạy qua, lái buôn, người bán rong, thư sinh, muôn hình muôn vẻ.

Bên trong xe ngựa.

Hứa Thanh Tiêu vén rèm lên, ánh mắt chăm chú nhìn vào cổ thành phía trước.

Phủ thành Nam Dự, nhìn bằng mắt thường khoảng mười ba mười bốn trượng, hiện lên màu than chì, cổ thành loang lổ, còn về phần có vết tích của đao kiếm hay không thì Hứa Thanh Tiêu không nhìn thấy, cách xa vài trăm thước căn bản không thể nhìn rõ, nhưng dấu vết tu bổ lại rất rõ ràng.

Là do vũ khí công thành gây ra, vết tích va chạm với đá đánh lửa, mặc dù trải qua tu bổ cũng không thể nào che lấp.

“Thanh Tiêu lão đệ, đã tới phủ Nam Dự rồi, ngươi nhìn thử xem có khí phái không?”

Dương Báo chỉ vào phủ Nam Dự lớn tiếng cười nói, không biết còn tưởng rằng phủ Nam Dự là nhà hắn.

“Khí phái.”

Hứa Thanh Tiêu làm trái lương tâm gật gật đầu, tuy nói kiến trúc cổ đại tràn ngập trí tuệ, nhưng từng nhìn thấy cao ốc hiện đại, Hứa Thanh Tiêu thật sự không thể nào cảm nhận khí thế của cổ thành này, trừ phi có hiệu ứng đặc biệt gì đó, tỷ như thánh quang, long ảnh vân vân.

Bằng không Hứa Thanh Tiêu thật sự không dám gật bừa.

“Thanh Tiêu lão đệ, không phải ca ca ta khoác loác, phủ Nam Dự chính là cổ phủ to nhất quận Trường Bình, trải qua mười triều Đại Ngụy, là cổ thành kiến quốc của Đại Ngụy .”

“Hơn nữa bên trong còn có thứ mà quận Trường Bình không có.”

Nhìn phủ Nam Dự, Dương Báo tràn đầy tự tin.

“Thứ mà quận Trường Bình không có? Là cái gì?”

Hứa Thanh Tiêu tò mò.

Quận là gì nào? Dùng từ hiện đại hoá để nói thì chính là tỉnh lị, tỉnh lị trên cơ bản đều là thành thị phát đạt nhất, cái gì cũng được ưu tiên.

Làm sao không khiến Hứa Thanh Tiêu tò mò.

“Văn Võ Lâu.”

Dương Báo tự tin nói.

“Văn Võ Lâu?”

Hứa Thanh Tiêu còn tưởng là Câu Lan Xuân Lâu gì chứ, không ngờ là Văn Võ Lâu.

Đây là thứ gì a?

Hứa Thanh Tiêu quả thực nảy sinh hứng thú.

“Báo ca, Văn Võ Lâu là thứ gì vậy?”

Hứa Thanh Tiêu hiếu kỳ nói.

“Thanh Tiêu lão đệ kiến thức hạn hẹp rồi.”

“Văn Võ Lâu này là nơi độc nhất vô nhị ở phủ Nam Dự chúng ta, gọi là văn lâu, chính là nơi người đọc sách các ngươi hay tới, cô nương trong đó, người nào người nấy thanh tú hoạt bát, tài mạo song toàn, nhưng mà cần phải nhìn trúng lẫn nhau mới có thể sung sướng, phiền toái lắm.”

“Võ lâu thì đơn giản hơn nhiều, không có nhiều chuyện râu ria như vây, năm trăm tám mươi tám đồng sẽ có thể được sung sướng một chút, cao hơn còn có tám trăm tám mươi tám, một ngàn hai trăm tám mươi tám, đắt nhất cũng không quá ba ngàn tám trăm tám mươi tám.”

“Các cô nương nơi đó, tuy so ra kém văn lâu thanh quan nhân, nhưng thắng ở võ kỹ cao siêu, làm người muốn ngừng mà không được, lão ca ta tuy rằng không nhiều bạc, nhưng nếu huynh đệ không chê, mời ngươi hưởng thụ cái quý nhất, như thế nào?”

Lúc Dương Báo nói tới đây, thần sắc kích động, Dương Hổ kế bên cũng háo hức theo.

Mà Hứa Thanh Tiêu ngơ luôn.

Vãi, cái này còn không phải câu lan sao?

Còn tưởng rằng là cái gì, đơn giản chỉ là lầu xanh với nhà chứa mà thôi.

Có chút đau đầu, không phải Hứa Thanh Tiêu tự nhận thanh cao, cũng không phải nói không thích nữ sắc, chủ yếu là thích sạch sẽ.

Không phải ghét bỏ người làm nghề này, chỉ sợ nhiễm phải bệnh tật gì đó, cổ đại không có ba con sói, lỡ trúng chiêu phải làm sao bây giờ?

Ờ, không đúng, đúng rồi, cổ đại không có ba con sói, mình có thể chế tạo ra không nhỉ? Sau đó bán đi kiếm tiền thì sao nhỉ?

Một ý tưởng lớn mật xuất hiện.

Chỉ là tiếng ho khan của Trần Tinh Hà vang lên.

“Khụ khụ.”

“Ý tốt của hai vị, ta thay mặt Thanh Tiêu cảm tạ, nhưng mà lần này đến đây chủ yếu vẫn là để thi phủ, không thể phân tâm.”

Trần Tinh Hà lên tiếng, hắn là người đứng đắn, không uống rượu hoa và cũng xem thường thứ này, nghe được hai người muốn mang Hứa Thanh Tiêu đi sung sướng một phen, tất nhiên hắn phải lên tiếng ngăn lại, lo lắng Hứa Thanh Tiêu vui đến quên cả trời đất, sa đọa vào nữ sắc.

“Đa tạ ý tốt của hai vị lão ca, việc này thôi vậy, nhưng nếu uống chút rượu thì vẫn có thể.”

Bạn đang đọc Người Đọc Sách Đại Ngụy (Bản dịch) của Thất Nguyệt Vị Thì
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 321

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.