Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phủ Quân Áp Đề (1)

Phiên bản Dịch · 1484 chữ

Vương Nho đứng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, trong lòng không hiểu sao lại có chút ước ao, quan hệ của hắn với nhiều người ở đây cũng không tệ lắm, biết nhau đã nhiều năm, vậy mà không ai gọi tên mình hết, trái lại Hứa Thanh Tiêu mới biết họ quá lắm là được nửa canh giờ.

Vậy mà được hoan nghênh như thế.

Gã này, mặt đẹp thì ngon ăn hơn thật à?

Vương Nho có chút buồn rầu rồi đấy.

Nhưng mà đúng vào lúc này, Hứa Thanh Tiêu mở miệng.‎

‎"Đa tạ ý tốt của chư vị, nhưng mà ngu đệ đi theo Vương Nho huynh trưởng đến đây, lát nữa còn phải chờ sư huynh ta tới nữa, cũng không tiện quấy rầy chư vị."‎

Hứa Thanh Tiêu cất lời, uyển chuyển cự tuyệt mọi người.

Mọi người mời nhiệt tình, đây là chuyện tốt, nhưng mà, nếu xử lý không đúng chính là chuyện xấu, cho dù nhận lời ai thì cũng sẽ là lạnh nhạt với nhiệt tình của những người khác, ngược lại ngồi chung với Vương Nho, vừa không mất lễ cách, lại không khiến lòng người lạnh lẽo.‎

Dù sao mình đúng là theo Vương Nho tới đây dự tiệc, nếu muốn đi ngồi với người khác thật, chẳng phải là đang vả vào mặt Vương Nho sao?

Mà Hứa Thanh Tiêu vừa nói lời này xong, trong lòng Vương Nho thư thả hơn rất nhiều, không khỏi cảm thấy Hứa Thanh Tiêu biết lễ không vong ân.

Một xíu không thoải mái lúc trước không cánh mà bay, Vương Nho dẫn theo Hứa Thanh Tiêu ngồi xuống.

Vị trí thứ ba đằng trước, không tính là gần nhưng cũng không tính là quá xa.‎

Sau khi ngồi xuống, Hứa Thanh Tiêu lập tức làm lễ với mấy người xung quanh, sau khi tự giới thiệu gia môn một lát, lúc này mới từ tốn thở phào một hơi nhẹ nhõm.‎

Quá hiểu đạo lý đối nhân xử thế cũng không phải một chuyện tốt, muốn mọi việc đều thuận lợi, phải linh hoạt khéo léo để ý tới mọi chuyện, hơi mệt người, nhưng lợi ích cũng không ít.

Buổi yến hội ngày hôm nay kết thúc rồi, sau này ở phủ Nam Dự nếu mình gặp phải chút chuyện, chắc là đều có thể giải quyết trực tiếp được, không đến mức gây ra phiền phức cho sư huynh.

Keng.

Rất nhanh sau đó, tiếng đàn cầm thanh thúy vang lên, sóng cùng là từng vị ca cơ đi từ bên ngoài vào.

Những ca cơ này đều xinh đẹp, da dẻ mịn màng, mặc trang phục lụa mỏng, múa theo làn nhạc, ngẫu nhiên như ẩn như hiện, càng lay động ánh mắt mọi người ở đây.

Hứa Thanh Tiêu yên lặng thưởng thức, cũng không có ý đồ léng phéng gì cả.

‎Ca cơ cổ đại biểu diễn nhìn có đẹp đến thế nào đi nữa, cũng không so được với biểu diễn ở thời hiện đại, nhìn một hai lần còn có cảm giác mới mẻ, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện cũng chỉ vậy thôi.

‎Nếu không phải mấy nàng ca cơ rất đẹp thì chắc Hứa Thanh Tiêu không thể nào xem tiếp cho nổi.

‎ "Chán bỏ mịa!”

Hứa Thanh Tiêu nhấp một ngụm rượu trái cây, nói thầm trong bụng.

Đoạn biểu diễn đặc sắc của ca cơ kết thúc, mọi người vỗ nhẹ bàn hoan hô.

Mà lúc này, một bóng người cũng từ trong viện đi ra.

Tầm khoảng hai mươi, cẩm y phú quý hai màu bạch lục, eo đeo mỹ ngọc, quan cài tóc bằng ngọc mỡ dê, khuôn mặt tuấn tú.‎

‎Người vừa xuất hiện, Vương Nho hạ thấp giọng nói: "Đây chính là Lý Hâm, Lý công tử, con trai trưởng của phủ quân phủ Nam Dự.”‎

Vương Nho nói cho Hứa Thanh Tiêu biết thân phận của đối phương.

‎Có điều nhìn lướt qua, Hứa Thanh Tiêu phát hiện mọi người nhìn thấy Lý Hâm chỉ thoáng gật đầu đơn giản, cũng không có ai đứng dậy gọi một tiếng bái kiến Lý công tử.

Trái lại từng người một đều nhàn nhã an nhàn, ai muốn làm gì thì làm đi.

Chậc chậc.

Văn nhân cổ đại đúng là kiêu thật đấy, con của phủ quân, đây là khái niệm gì? Đời trước con cả của quan to thành phố, đừng nói là đồng lứa, cho dù là người ít nhất là hơn hắn đến mười tuổi, cũng phải cung kính chào câu Lý tổng khỏe không.‎

Cái đám văn nhân này không phải nói là không cho mặt mũi, nhưng căn bản là không có mấy loại khen ngợi nào, trái lại còn ra vẻ, ta tới dự tiệc là nể mặt ngươi rồi.

Được đấy.‎

Khá lắm đó.

Rất ngon đó.

Hứa Thanh Tiêu từ từ mò ra được ít đường hướng, nhìn Lý Hâm, trên mặt cũng không có vẻ gì không vui, trái lại còn bước nhanh tới chỗ chủ vị, bưng chén rượu trên bàn lên nói.

"Chư vị, bởi vì xảy ra một ít chuyện nhỏ, cho nên dẫn đến trễ giờ, mong chư vị chớ nên tức giận, Lý mỗ đây tự phạt ba ly."‎

Lý Hâm mở miệng, mau chóng uống cạn ba ly, xem như tự phạt.

"Lý công tử dù sao cũng là con trai phủ quân, công vụ ở trong phủ bận rộn, điều này chúng ta cũng biết cả, hôm nay được mời đến ‎bữa tiệc rượu đây đã hết sức vinh hạnh rồi, kính Lý công tử một ly."

Có người mở miệng, người thứ nhất nâng chén, mọi người cũng nâng chén theo, dù sao thì Lý Hâm cũng đã tự phạt ba chén rồi, cũng coi là cho mọi người đủ mặt mũi, mà mọi người tuy rằng thẳng thắn, nhưng cũng không phải kẻ ngu.

“Bọn ta kính Lý công tử một ly‎.”

Giờ khắc này, mọi người đua nhau giơ ly rượu lên, hướng về phía Lý Hâm mời rượu.‎

Người sau cũng sảng khoái uống vào.

Sau ba tuần rượu, một tiết mục biểu diễn khác lại xuất hiện.

Đại đa số cũng không thể thoát ra được phạm vi cầm kỳ thư họa, tấu nhạc nhảy múa, một vài xiếc ảo thuật, phân nửa thời gian trước đều là thưởng thức tiết mục.

Đợi đến giờ hợi.

Mọi người cũng đã uống ngà ngà say.

Nhiều nhạc công đã rời đi, khoảng sân yên tĩnh hơn nhiều.

"Chư vị, hôm nay mời đến, thật ra là có hai chuyện."

"Thứ nhất là, sắp đến kì thi phủ, Lý mỗ là trưởng tử của phủ quân, đương nhiên là muốn tổ chức tiệc rượu cho chư vị, đợi đến khi kì thi phủ qua đi, có thể Lý mỗ lại mở tiệc thiết đãi chư vị tiếp."

‎"Thứ hai là, lần thi phủ này vô cùng quan trọng, là kì thi phủ đầu tiên của tân triều, có thể nói là thu hút ánh mắt của vạn chúng, gia phụ mấy ngày nay trao đổi với không ít bậc thầy nho đạo, thử áp đề (1), hôm nay cũng vì chuyện này nên mới chậm trễ một lát."‎

Lý Hâm lên tiếng, nói ra mục đích của buổi yến tiệc này.

Nhưng mà lời này hắn vừa thốt ra, cả sảnh đường náo động.

‎"Phủ quân áp đề cho bọn ta?"‎

‎"Lần phủ thí đầu tiên của tân triều đúng thật là quan trọng, nhưng không ngờ phủ quân lại nguyện áp đề cho bọn ta."‎

‎"Lý phủ quân đúng thật là tấm gương của bọn ta."‎

Phản ứng của mọi người đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó là biến thành hưng phấn và kích động.

Áp đề.

Nói thông tục ra thì, chính là đoán đề mục thi.

Dân gian cho phép ápđề, cho dù là người ra đề đều là đại nho trong triều, sẽ không lộ đề, nếu muốn lộ đề, không cần triều đình phải phát động, thiên địa đương nhiên cũng sẽ có lúc cảm ứng được.‎

‎Có thể trở thành đại nho giả, cũng không thể là loại người như vậy.

Nhưng mà việc áp đề này có rất nhiều thứ cần chú trọng, người có địa vị càng cao, sẽ đoán càng chuẩn.

Suy cho cùng, đấy cũng là một mối quan hệ logic rất đơn giản.‎

Lý giải được người ra đề là ai, lại có tính cách ra sao, đào bới từ chỗ này đúng thật là có thể đoán được vài phần.

Cho nên phủ quân đặt đề, đúng là hoàn toàn không thể không khiến người ta kích động mà.

‎"Vậy xin hỏi Lý công tử, phủ quân đại nhân đặt đề gì?"‎

Bạn đang đọc Người Đọc Sách Đại Ngụy (Bản dịch) của Thất Nguyệt Vị Thì
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 319

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.