Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thuộc Hạ Chắc Chắn Chín Phần Mười (2)

Phiên bản Dịch · 1500 chữ

Nói đến đây, Lý Quảng Tân không nhiều lời nữa.

"Hài nhi đã hiểu."

Lý Hâm cũng biết tội dị thuật này có mức độ liên quan lớn ra sao, cho nên hắn không nói thêm gì.

"Còn nữa, Trình Lập Đông con người này dã tâm rất lớn, vi phụ cảm thấy y nhất định đang giấu diếm điều gì."

"Ngươi có thể báo với Hứa Thanh Tiêu chuyện hôm nay y tới đây, lấy lòng cũng tốt, hỏi ra chút gì cũng được, tự ngươi xử lý.”

"Đi đi."

Sau khi nói đến đây, Lý Quảng Tân để Lý Hâm rời đi.

"Dạ, phụ thân."

Lý Hâm cũng không nói thêm điều gì, hiện tại hắn thực sự đang muốn gặp đến Hứa Thanh Tiêu, báo chuyện này cho Hứa Thanh Tiêu biết, cũng không phải muốn lấy lòng gì, chỉ là hắn không tin Hứa Thanh Tiêu lại tu luyện dị thuật.

Nguyên nhân chủ yếu rất đơn giản, biểu hiện ngày hôm qua của Hứa Thanh Tiêu tại yến hội đã khiến toàn trường tin phục, Lý Hâm cũng không ngoại lệ.

Thành mê đệ của Hứa Thanh Tiêu.

Đợi Lý Hâm đi rồi.

Bên trong gian phòng.

Lý Quảng Tân có vẻ hơi trầm mặc không nói.

Ánh mắt ông tập trung bên trên trang giấy trắng viết lại Mãn Giang Hồng.

Hứa Thanh Tiêu có tu luyện dị thuật hay không, hiện tại ông thật sự không biết.

Nếu đổi lại là bất cứ người nào khác, ông hoàn toàn có thể phán định.

Nhưng lại là Hứa Thanh Tiêu.

Người có thể viết ra bài từ như thế này, sao có thể tâm thuật bất chính.

Từ xưa đến nay, cũng chưa từng nghe nói có nho sinh tu luyện dị thuật.

Nhưng… từ xưa đến nay, cũng chưa nghe nói nho sinh không thể tu luyện dị thuật.

"Hy vọng là ta đoán sai."

Lý Quảng Tân tự nói trong lòng.

Mà giờ này khắc này đã là giờ Tỵ hai khắc.

Toàn bộ phủ Nam Dự đang sôi trào.

Tửu lâu mà Hứa Thanh Tiêu ở đã có rất đông người vây quanh, rất nhiều người đọc sách hẹn nhau mà tới, chính là muốn gặp Hứa Thanh Tiêu.

Nhưng lúc này, lại có giọng nói vang lên.

"Thanh Tiêu huynh không có ở tửu lâu, đã đi thư viện Bách Lư, chư vị, đừng chờ đợi vô ích nữa.

"Phu tử, phu tử, Hứa Thanh Tiêu ở thư viện Bách Lư, không có ở đây.”

"Đi đi đi, thư viện Bách Lư, mau đi đến thư viện Bách Lư."

Mọi người bàn tán xôn xao, đồng thời có những bóng người trong số đó đi về hướng thư viện Bách Lư.

Buổi trưa.

Thư viện Bách Lư.

Đây là một trong những thư viện nổi tiếng nhất phủ Nam Dự.

Từng có một vị đại nho Ngũ phẩm, vang danh gần trăm năm.

Thường được khen ngợi là thư viện số một Nam Dự.

Thường ngày cũng có không ít người tới thư viện mượn sách, ngoài ra còn có người tới hẹn bằng hữu, uống trà trò chuyện với nhau.

Nhưng hôm nay, số người đến thư viên Bách Lư quả thật đông bất thương.

Từ trong ra ngoài thư viện có ba tầng, hơn một nửa văn nhân của phủ Nam Dự đều tới đây.

Mãn Giang Hồng - Nộ phát xung quan.

Chỉ trong vòng nửa ngày thôi, bài từ này đã trở thành bản danh từ được giới văn nhân trong toàn thành tận lực theo đuổi.

Hơn nữa tốc độ lan truyền cực kì nhanh, chỉ sợ chưa hết ngày hôm nay Mãn Giang Hồng đã được truyền đi khắp phủ đô.

“Tề phu tử tới rồi, Tề phu tử tới rồi, mau tránh ra, mau tránh ra.”

“Trần phu tử cũng tới rồi, mau nhường đường.”

“Lưu phu tử của thư viện Ứng Thiên cũng tới rồi, vị đại nhân danh tiếng lẫy lừng này cũng tới rồi, tên Hứa Thanh Tiêu quả nhiên là đại tài mà.”

Cùng với sự xuất hiện của các vị bô lão, đám người xung quay trở nên sôi động, những giọng nói bàn tán không ngừng vang lên, đặc biệt là lúc vị Lưu phu tử của thư viện Ứng Thiên kia tới, càng khiến mọi chuyện trở nên náo động.

Vương triều Đại Nguỵ có bốn thư viện lớn, là những thư viện mà văn nhân của Đại Nguỵ giành nhau vỡ đầu để có cơ hội bước vào.

Thư viện Nhạc Lộc, thư viện Tung Dương, thư viện Bạch Lộc, thư viện Ứng Thiên.

Tất cả bốn thư viện này đều từng sinh ra bán thánh, đặc biệt là thư viện Bạch Lộc còn có một vị thánh nhân, Chu thánh.

Bởi vậy thư viện Bạch Lộc còn được gọi là thiên hạ đệ nhất thư viện, mặc dù vẫn còn nhiều tranh cãi, nhưng đa số mọi người đều tâm phục khẩu phục chuyện này, có thể sinh ra một thánh nhân đã đủ để chứng minh tất cả rồi.

Phủ đô Nam Phủ, trong những nho sĩ có tiếng tăm, người có địa vị cao nhất chính là Lưu phu tử của thư viện Ứng Thiên.

Nhưng Tề phu tử và Trần phu tử cũng tuyệt đối không phải dạng vô danh tiểu tốt.

Phu tử, là một loại tôn xưng, chỉ có người có đức hạnh mới có thể được gọi là phu tử, dạy học cũng vậy.

Ba vị này đều đã thuộc hàng bát phẩm Tu thân, về mặt phẩm cấp thì cao hơn Hứa Thanh Tiêu một phẩm, nhưng địa vị của họ tuyệt đối không giống nhau.

Võ đạo mỗi phẩm cách nhau một tầng trời, là sự thay đổi về mặt võ lực, có điều Đại Nguỵ trị quốc cũng không phải hoàn toàn nhìn vào võ lực, Thất phẩm võ giả làm việc cho Bát phẩm võ giả cũng chẳng phải chuyện gì lạ lẫm.

Nhưng Nho đạo mỗi phẩm cách nhau một tầng trời là sự thay đổi về mặt địa vị, được sự sắc phong của thiên địa đất trời, không được phép nghi ngờ, phẩm vị trên dưới đều được phân chia hết sức nghiêm ngặt.

Ba vị phu tử xuất hiện, hàng ngàn văn nhân Nho giả dường như đều đồng thời hướng về phía ba người bái một bái.

“Tham kiến ba vị phu tử.”

Chúng học sinh hành lễ bái.

Ba vị phu tử cũng đáp lại tiểu lễ, đây là vấn đề về mặt đức hạnh.

“Không ngờ Lưu phu tử cũng tới, xem ra một chút nữa nơi đây sẽ trở thành một trận khổ chiến rồi.”

Tề phu tử đi phía bên phải lên tiếng, ông ta mặc nho bào màu xanh da trời, nhìn về phía Lưu phu tử đứng ở chính giữa cười nói.

Lưu phu tử mặc tố y, tóc trắng dùng dây xanh buộc lại, trông rất giản dị.

“Nào có, nào có, tại hạ cũng chỉ nghe thấy phủ Nam Dư xuất hiện một đại tài, muốn tới gặp một chút, không có ý tranh giành gì hết.”

Lưu phu tử nói rõ mục đích tới đây, ý của ông ta không phải tới giành người, mà là muốn tới xem đại tài này rốt cuộc là ai.

Ông ta đến từ thư viện Ứng Thiên, dù cho có lòng yêu thích với nhân tài, nhưng cũng không có cách nào giúp Hứa Thanh Tiêu tới thư viện Ứng Thiên được.

Dù sao tứ đại thư viện, không phải cứ được tiến cử là có thể tiến vào, phẩm cấp, phẩm đức, rèn luyện hàng ngày, lập trường, còn cần phải kiểm tra rất nhiều rất nhiều thứ, cho dù có là nhi tử của hoàng đế cũng chỉ có thể dựa vào thân phận dự thính để tới thư viện học tập.

Muốn trở thành học sinh chính thức của thư viện, thì vẫn phải theo lệ cũ thông qua rất nhiều cuộc tuyển chọn nghiêm khắc.

Lưu phu tử không tới giành người, trong mắt Tề phu tử và Trần phu tử hiện lên một tia vui mừng.

Nói cho cùng mặc dù hai người họ về mặt địa vị có thể xem như bình đẳng với Lưu phu tử, nhưng nào có cửa mà so với người ta, nếu như thật sự muốn chiêu mộ Hứa Thanh Tiêu, chắc chắn không giành lại Lưu phu tử.

“Không ngờ rằng trên đường tới phủ đô Nam Dự, lại có thể tự nhiên rơi xuống một vị đại tài, từ ngữ dùng trong Mãn Giang Hồng này, cảm động thấu tâm can, diễn tả nỗi hận của trăm ngàn tướng lĩnh, mặc dù là khuyên can nhưng không mất đi nghĩa khí sục sôi của người viết, so với một lão cô hủ như tại hạ đây còn giỏi hơn nhiều.”

Bạn đang đọc Người Đọc Sách Đại Ngụy (Bản dịch) của Thất Nguyệt Vị Thì
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 317

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.