Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mật Báo (2)

Phiên bản Dịch · 1412 chữ

Lời nói này của Lý Hâm xem như là đang tỏ thái độ, chỉ cần Trình Lập Đông không có chứng cứ chắc chắn tuyệt đối thì đừng nghĩ đến chuyện tìm ngươi gây phiền phức.

Nghe hắn nói như vậy, trong lòng Hứa Thanh Tiêu nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng ngoài mặt thì đầu tiên là gửi lời cảm ơn, sau đó tiếp tục nổi giận.

“Cái tên Trình Lập Đông này vì muốn lập công mà dám nói xấu ta như thế, cơn tức này ta khó lòng mà nuốt trôi được. Còn nữa, cho dù có âm thầm điều tra thì cũng khiến ta cảm thấy không vui. Tội danh thế này giống như nước bẩn, không dám dây cũng không muốn nhúng vào.”

Hứa Thanh Tiêu vẫn tức giận như thường, nhưng lần này không phải giả vờ.

Thử hỏi, mình đang cố gắng đi học thành tài, nghiêm túc học tập, thỉnh thoảng tham gia tiệc hội, ca hát, ăn đồ ngon thì đột nhiên có người chạy đến nói một câu.

Hắn là kẻ lừa đảo, hắn là người xấu, các ngươi bị lừa rồi.

Ai còn tâm tư nào mà đọc sách nữa.

Có câu nói không phòng quân tử chỉ phòng tiểu nhân. Trình Lập Đông này chính là một tên tiểu nhân, bắt đầu từ lúc thẩm vấn mình ở huyện Bình An, Hứa Thanh Tiêu biết ngay kẻ này chính là loại người vì muốn đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào.

Nghe xong những lời kia, Lý Hâm khẽ gật đầu đồng ý với câu nói của Hứa Thanh Tiêu.

Ngươi muốn nói chuyện khác thì cứ nói, tội danh dị thuật này chính là bãi nước bẩn, tưởng tượng một chút thì thấy không thấy sai chút nào. Ai đụng đến cũng thấy ghê tởm, ngươi không tu luyện cũng thấy ghê tởm, mà ngươi tu luyện thì càng ghê tởm hơn.

Nhưng rất nhanh thôi Lý Hâm đã nói tiếp.

“Cảnh ngộ của Hứa huynh, ngu đệ thấy rất đồng tình. Chẳng qua là không phải không có cách giải quyết.”

Lời này của Lý Hâm khiến cho Hứa Thanh Tiêu tò mò.

“Giải quyết như thế nào?”

Hứa Thanh Tiêu hỏi.

“Công danh.”

Công danh sao?

Hứa Thanh Tiêu có chút tò mò.

“Ừm. Nếu như Hứa huynh có công danh trên người vậy thì sẽ trở thành hạng người không phải chức vị như Trình Lập Đông có thể đụng vào. Theo luật pháp của Đại Ngụy, những sĩ tử có công danh, trên thì không nhận hình phạt, dưới cũng không bị tống vào ngục.”

“Trừ phi là án lớn, hơn nữa cho dù đúng là án lớn thì cũng không đến lượt Trình Lập Đông quản lý, ít nhất thì cũng phải cỡ cấp bậc như gia phụ.”

“Hứa huynh, ngu đệ nói rõ thêm nguồn tin cho huynh. Bệ hạ cực kỳ coi trọng kỳ thi phủ năm nay. Ba mươi người đứng đầu kỳ thi phủ có thể phá lệ nhận được công danh. Nhưng đương nhiên là ba mươi vị trí đầu của tất cả các nơi thi phủ ở Đại Ngụy cộng lại.”

Lý Hâm nói ra một bí mật.

Chỉ trong nháy mắt, Hứa Thanh Tiêu đã hiểu ra.

Bình thường mà nói, nếu muốn đạt công danh thì phải vào kinh tham dự khoa cử, sau khi trúng cử thì mới có công danh. Bình thường nếu ngươi vượt qua được kỳ thi phủ thì nó chỉ tương đương với việc lấy được vé thông hành vào kinh tham gia kỳ thi ở kinh thành.

Mà thi phủ thì chỉ thuộc về loại khoa cử địa phương, thi qua kỳ thi phủ không có công danh nhưng vẫn có thể làm quan. Chẳng qua là chỉ được phép làm quan trong quận, có thể làm được mọi huyện phủ nhưng không được vượt quá phủ.”

Có người tự biết dù không trúng cũng được nâng đỡ nên tự đăng ký thi phủ, hoặc là thi phủ trước để thử một lần. Qua được thi phủ mới đi tham gia khoa cử, không đậu khoa cử thì về làm quan, còn qua được thì thành người đứng trên người khác.

Mà lần này là thi phủ để lấy công danh, quả nhiên là lần đầu tiên.

Nhưng mà ngẫm lại, chuyện nữ tử xưng đế cũng là chuyện đầu tiên, tỉ mỉ so sánh thì cũng chẳng có gì.

“Ngu huynh đã hiểu. Chẳng qua là có thi qua được kỳ thi phủ hay không cũng là một vấn đề, lại còn phải đứng trong hàng ngũ ba mươi người xếp đầu tiên. Chuyện này cũng hơi khó.”

Hứa Thanh Tiêu nhẹ nhàng gật đầu.

Nhưng đối với kỳ thi phủ lần này Hứa Thanh Tiêu cũng không chờ đợi lắm.

Làm thơ thì Hứa Thanh Tiêu còn có thể chép một bài nào đó, cùng lắm thì chỉ cần sửa đổi một chút.

Viết văn.

Trong lòng Hứa Thanh Tiêu có chút sốt sắng.

Nhất định là không được.

“Hứa huynh nói vậy là sai rồi, huynh có thể làm ra được danh từ như Mãn Giang Hồng, chắc chắn văn chương của Hứa huynh cũng tuyệt đối kinh người,”

“Nói thật lòng, cho dù Hứa huynh có đạt được vị trí đầu bảng thì chúng ta cũng chẳng thấy kinh ngạc.”

Lý hâm bắt đầu a dua nịnh nọt.

Còn Hứa Thanh Tiêu thì cười cười, khiêm tốn nói mấy câu, ý đại khác thì chính là nói Ta không được! Ta không được! ta cảm thấy ngươi càng ngày càng nghĩ nhiều.

Lý Hâm sợ hãi không thôi, ý muốn nói chính là, ta không được ta không được, chỉ có Hứa huynh mới đủ tài năng.

Hai người nịnh nọt xã giao với nhau một hồi thì cũng không còn gì khác nữa.

Lý Hâm vội vã tìm Hứa Thanh Tiêu như vậy cũng chính là vì việc này. Trước đó Hứa Thanh Tiêu vẫn luôn đọc sách trong thư viện nên hắn không dám quấy rầy. Dù sao thì cả phu tử cũng không muốn làm phiền Hứa Thanh Tiêu, nếu mình làm vậy thì có vẻ là không ổn lắm.

Bây giờ nói xong rồi, Lý Hâm cũng không có ý định kéo chân Hứa Thanh Tiêu nữa.

Sắp tới chính là kỳ thi phủ, nhanh chóng đi về soạn bài mới đúng.

Hai người tạm biệt nhau. Lúc gần đi Lý Hâm đột nhiên mở miệng nói sau khi thi phủ kết thúc, phụ thân hắn muốn mở tiệc mời tú tài tham gia thi phủ đến giao lưu, nên muốn mời Hứa Thanh Tiêu tới một chuyến.

Hứa Thanh Tiêu không ngốc nên biết điều này có ý gì, nhưng vẫn nhận lời không chút do dự.

Đợi hai người tạm biệt nhau xong.

Hứa Thanh Tiêu đi về phía khách điếm mình đang ở.

Bước đi không quá chậm, hơn nữa cũng không suy nghĩ lung tung chuyện gì.

Phủ quân phủ Nam Dự để cho Trình Lập Đông âm thầm điều tra mình, nghĩ đến là thấy mỗi giây mỗi phút mình đang bị người khác nhìn chằm chằm.

Thậm chí rất có thể lúc nãy Lý Hâm mật báo cho mình cũng đã bị đối phương nhìn thấy.

Nhưng chuyện này không quan trọng. Nhìn thấy thì cứ nhìn thấy thôi. Dù thế nào đi nữa thì Trình Lập Đông chẳng qua chỉ là một vị Chuẩn Bách Hộ, vẫn là một nhân vật nhỏ khi đứng trước mặt phủ quân.

Chỉ là sau khi chào tạm biệt Lý Hâm xong, Hứa Thanh Tiêu không muốn lộ ra dáng vẻ tâm sự nặng nề, chẳng may Trình Lập Đông thật sự đang âm thầm theo dõi mình, loại biểu hiện như thế sẽ chỉ càng khiến Trình Lập Đông càng thêm chắc chắn mình đang tu luyện dị thuật.

Trình Lập Đông ơi Trình Lập Đông.

Người này nhất định phải chết.

Nếu không thì trong lòng mình còn bất an.

Đi trên đường, trong lòng Hứa Thanh Tiêu thầm ra quyết định.

Nhưng mà ngay một khắc sau.

Một thân ảnh quen thuộc xuất hiện cách đó không xa.

Chính là…

Trình Lập Đông.

Nhìn bóng người quen thuộc phía trước.

Hứa Thanh Tiêu chỉ cảm thấy đúng là oan gia ngõ hẹp.

Bạn đang đọc Người Đọc Sách Đại Ngụy (Bản dịch) của Thất Nguyệt Vị Thì
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 283

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.