Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phá cảnh Thiên Mãng

Tiểu thuyết gốc · 1526 chữ

Nghe thầy Triệu hỏi Hàn Thiên Viêm bổng ngừng lại một chút, y im lặng không nói chỉ ngẩng đầu nhìn trăng, được một lúc thì nghe tiếng thở dài của thầy Triệu.

“ Ngươi không muốn nói thì thôi, ta chỉ mong ngươi không gặp rắc rối, ông ta có thân phận đặc biệt không dễ trêu đùa đâu.”

Nói xong thầy Triệu cũng bỏ đi, Hàn Thiên Viêm một mình ngồi trên mái hiên, tay lại cầm bầu rượu.

“ Thân phận đặc biệt sao, ngu ngốc, cũng chỉ là một kẻ thất bại.”

Hàn Thiên Viêm lẩm bẩm rồi dùng tay bóp nát bầu rượu trên tay rồi cũng trở về phòng.

Sáng hôm sau vẫn như mọi khi, Hàn Thiên Viêm sáng sớm đã đứng ở sân luyện kiếm gỗ, được một chút thì thầy Triệu đến.

“ Hôm nay không phải ngày nghỉ đâu, chuẩn bị đi.”

Vừa đến thầy Triệu đã gấp rút gọi Hàn Thiên Viêm.

“ 4 canh giờ nữa tập hợp ở Luyện Tháp,ngươi mau nói lại cho đội của ngươi chuẩn bị đi, ta còn phải thông báo cho những người khác.”

Nói xong thầy Triệu đã không thấy bóng dáng đâu chỉ nghe tiếng gió đã mất dạng, lúc này Mạc Y cũng thức dậy nghe được chuyện vừa rồi.

“ Hàn ca huynh dậy thật sớm.”

Nghe Mạc Y chào hỏi Hàn Thiên Viêm cũng cười đáp lại.

“ Mạc cô nương đã khỏe chưa, còn 4 canh giờ nữa cô hay đí nghỉ đi.”

Nghe Hàn Thiên Viêm nói vậy Mạc Y có chút ngượng, bèn chạy đếm một cái ghế đá gần đó ngồi xuống.

“ Ta vốn không bị gì, do tên họ Lôi kia làm quá, lúc đó có chút phấn khích nên dùng nhiều đấu khí chỉ bị kiệt sức, Hàn huynh đừng để tâm.”

Nói xong Mạc Y nhẹ nhàng đứng lên mời Hàn Thiên Viêm ngồi xuống một cái ghế đá.

“ Lần đầu tiên gặp gỡ nhưng hôm qua ta lại ngủ quên thêm tên họ Lôi kia nên không thể giới thiệu với huynh, mong Hàn huynh thứ lỗi, sau này chúng ta là đồng đội rồi.”

Mạc Y từng cử chỉ nhẹ nhàng, tuèng câu nói đều hết sức khiêm nhường, làm cho Hàn Thiên Viêm cũng có phần khó xử khi mà y chỉ biết im lặng, bổng có tiếng bước chân đi tới, là Lôi Chấn Thiên cũng đã thức dậy.

“ Mạc Y cô thế nào rồi, cần gì phải dậy sớm như thế, có cần gì không ta làm giúp cho.”

“ Hàn huynh đệ ngươi lại dậy sớm luyện kiếm nữa à.”

Lôi Chấn Thiên cũng vui vẻ chào hỏi lại hai người họ,rồi bổng quay mặt bề phòng của Hàn Nguyệt Nhi.

“ Tiêu yêu nữ từ sáng hôm qua đến nay đã không ra khỏi phòng, đến cả ăn uống cũng không, đúng là yêu nữ cuồn tu luyện.”

Vừa chặc lưỡi vừa nói thì Lôi Chấn Thiên bị Hàn Thiên Viêm cắt ngang lời nói.

“ Sắp phá cảnh.”

Nghe Hàn Thiên Viêm nói vậy Mạc Y có chút giật mình.

“ Phá cảnh ư ý Hàn huynh là Nguyệt Nhi sắp lên Đại Đạo sao.”

Nghe Mạc Y nói thế Lôi Chấn Thiên cũng giật mình.

“ Cái gì Đại Đạo sao sao có thể, cô ta mới lục tinh Thiên Mãng làm sao lại lên Đại Đạo được.”

Nghe Lôi Chấn Thiên nói vậy Hàn Thiên Viêm lại bật cười.

“ Lục Tinh Thiên Mãng sao, Lôi huynh nói đùa rồi từ khi ta gặp cô ta ta đã biết dù có giấu thì cũng bát tinh là thấp nhất, không lẽ Lôi huynh Không nhận ra.”

Nghe vậy Mạc Y lại cười nhỏ, còn Lôi Chấn Thiên có chút bối rối, rồi cũng ngồi xuống cùng Hàn Thiên Viêm.

“ Lúc ta nghe tiểu yêu nữ nói đã đến lục tinh ta có chutd không tin nhưng bây giờ phá cảnh e là quá biến thái đi,ta cũng chỉ mới tứ tinh làm sao đuổi kịp cô ta chứ.”

Nghe Lôi Chấn Thiên nói Hàn Thiên Viêm cũng không ngắt tiếng cười, y dùng một chưởng đánh vào ngực Lôi Chấn Thiên nhanh đến mực Lôi Chấn Thiên cũng chỉ kịp nhận ra mà chưa chuẩn bị phòng thủ.

“ Lôi huynh nói huynh chỉ mới tứ tinh Thiẻn Mãng, một chưởng vừa rồi không làm Lôi huynh bị giao động, nếu Lôi huynh mà mới tứ tinh thì lúc nãy, đấu khí trong người huynh đã bị một chưởng của ta kích thích dẫn ra rồi, ta đoán huynh cũng từ thất tinh đến bát tinh, nên một chưởng vừa rồi không đủ khiến đấu khí của huynh bị kích thích.”

Nghe vậy Lôi Chấn Thiên cũng cười lên, dùng tay vỗ vai Hàn Thiên Viêm có chút đắc ý.

“ Hàn huynh đệ hiểu biết sâu rộng, ta đúng là múa rìu qua mắt thợ rồi.”

Nghe vậy Hàn Thiên Viêm cũng không có phản ứng chỉ tiếp tục nhìn về phòng của Hàn Nguyệt Nhi vẫn không có động tĩnh, thì nghe tiếng Mạc Y.

“ Ta có thể hỏi Hàn huynh một câu được không.”

Nghe vậy Hàn Thiên Viêm cũng cười thân thiện với Mạc Y.

“ Mạc cô nương cứ hỏi.”

“ Hàn huynh đây hiểu biết như thế, lại có thể cảm nhận Hàn Nguyệt Nhi sắp phá cảnh, không biết Hàn huynh xuất thân từ đâu, tu vi như thế nào.

Nghe câu hỏi của Mạc Y, Hàn Thiên Viêm im lặng một chút, rồi cũng chịu trả lời.

“ Ta xuất thân từ một nơi rất xa, tuy mang họ Hàn nhưng không phải người Hàn tộc, còn tu vi Mạc Y cô nương đoán xem ta có thể đến đâu.”

Hàn Thiên Viêm lại nổi lên nụ cười đắc ý nhìn chầm chầm vào Mạc Y, còn Mạc Y nghe vậy cũng thẳng thừng đoán.

“ Hàn huynh ngươi tự tin như vậy sao, nếu có thể cảm nhận được tu vi của tên họ Lôi kia thì tu vi chắc cũng không thua kém hắn.”

Nghe thế Hàn Thiên Viêm mặt có chút ủ xuống nhìn sang Lôi Chấn Thiên rồi đứng dậy giơ tay lên thư giản gân cốt.

“ Được vậy ta là bát tinh Thiên Mãng.”

Nói xong câu này Hàn Thiên Viêm vận lên đấu khí, đúng kà bát tinh Thiên Mãng nhưng Lôi Chấn Thiên lại im lặng quan sát một chút mới hỏi Hàn Thiên Viêm.

“ Đây đúng là bát tinh Thiên Mãng nhưng tại sao chúng ta cùng một bậc ta lại mơ hồ không thấy được rõ ràng đấu khí của Hàn huynh.”

Nghe vậy Hàn Thiên Viêm lại tỏ vẻ hứng thú trước câu hỏi này của Lôi Chấn Thiên.

“ Ồ, ý Lôi huynh đây là sao huynh nhìn thấy gì trong đấu khí của ta.”

Thấy Hàn Thiên Viêm hỏi lại mình Lôi Chấn Thiên gãi đầu mặt có chút ngượng.

“ Mỗi người sinh ra đấu khí vốn không giống nhau, như tiểu yêu nữ kia, đấu khi của cô ta mang tính Hàn cảm nhận được sự lạnh lẽo, còn của ta là họ Lôi đấu khí liên tục chảy trong cơ thể cảm nhận được sự rung động, còn Hàn huynh ta có cảm nhận nhưng chỉ là một màu đen hư vô, không giống như là ta đã cảm nhận được đấu khí của huynh, không lẽ do ta bất tài đến vậy sao.”

Nghe thế Hàn Thiên Viêm lại vui mừng vỗ vai Lôi Chấn Thiên.

“ Không phải là Lôi huynh không cảm nhận được mà đó vốn dĩ là đấu khí của ta có chút không giống mọi người, sau này mọi người sẽ tự biết chúng ta chẳng phải sẽ đồng hành một thời gian sao.”

“ Nguyệt Nhi không biết sao rồi, đã hơn một ngày không có động tĩnh không biết có chuyện gì không nữa.”

Mạc Y lần này mới nhắc đến Hàn Nguyệt Nhi đã một ngày không có hiện tượng gì.

“ Đừng lo trong 4 canh giờ nữa là có kết quả, chúng ta đi tìm thứ gì đó ăn đi, sau đó còn chuẩn bị đi Luyện Tháp.”

Nghe Hàn Thiên Viêm nói vậy Lôi Chấn Thiên cùng Mạc Y cũng gật đầu, sau 2 canh giờ thức ăn đã có, trong lúc mọi người chuẩn bị dùng bữa thì phòng của Hàn Nguyệt Nhi bổng đấu khí tuôn trào ra dữ dội làm đám người Lôi Chấn Thiên giật mình.

“ Có kết quả rồi.”

Thấy như thế Mạc Y vui mừng đi đến cửa phòng của Hàn Nguyệt Nhi, chưa kịp mở cửa thì cánh cửa đã tự mở ra.

“ Phá cảnh rồi sao Nguyệt Nhi, cô phá cảnh thật rồi sao.”

Thấy Hàn Nguyệt Nhi nhảy ra Mạc Y vui vẻ ôm lấy Hàn Nguyệt Nhi.

“ Phá cảnh cái gì chứ chỉ mới hơn một nữa cửu tinh Thiên Mãng.”

Bạn đang đọc Thủ Môn Viên sáng tác bởi Icy_soul
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Icy_soul
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.