Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 57

Phiên bản Dịch · 2524 chữ

Lời đồn đại trong trang viên càng ngày càng nhiều, cái gì mà “Tử tước và tiểu thư Emily hẹn hò ở phía sau vườn hoa”, “Hai người vừa ôm nhau vừa đọc sách”, “Ở riêng với nhau trong phòng làm việc”… Những lời đồn đó rất sống động, lại đầy phấn khích, tựa hồ trang viên sẽ nghênh đón bà chủ và cô cậu chủ ngay lập tức.

Lý trí của tôi vẫn luôn nói cho tôi biết, những điều này đều là chuyện phiếm của bọn người hầu, căn bản sẽ không trở thành sự thật.

Nhưng mà qua nhiều ngày liên tiếp, bước chân của hắn vẫn luôn vội vàng. Thời điểm đi ngang qua tôi, hắn thậm chí chẳng hề liếc tôi một cái.

Đã lâu rồi tôi không nói chuyện với hắn. Đối thoại của chúng tôi chỉ giới hạn trong việc hắn ra lệnh cho tôi, sau đó tôi trả lời “Vâng, thưa ngài”.

Cảm xúc mang tên ghen tị và mất mát đã khống chế tôi, khiến tôi không thể nào ức chế suy nghĩ về cảnh tượng Oscar và tiểu thư Emily ở bên nhau, tưởng tượng hình ảnh của bọn họ sau khi kết hôn.

Dường như có hai con người đang tồn tại trong đầu tôi. Một người nói, hắn sẽ không kết hôn, hắn vừa mới nói hắn yêu mày. Một người khác lại nói, Tử tước cuối cùng cũng sẽ kết hôn, huống hồ là chính mày còn không chịu hứa hẹn về tình yêu đó, có thể trách cứ người khác được sao?

Tôi thường xuyên đứng ở trong góc nhỏ, nhìn về phía những con người cao quý được tôi hầu hạ. Bọn họ đứng xung quanh Oscar, như thể những ngôi sao vây quanh mặt trăng, tiểu thư Emily xinh đẹp cao quý cũng nhìn hắn đầy ái mộ.

Hắn là một người cao quý như vậy, tôi dựa vào cái gì để có được hắn đây? Chúng tôi nói về hai chữ tình yêu này, chẳng lẽ không phải rất buồn cười sao?

Tựa như có một móng vuốt làm bằng sắt, lúc nào cũng cào lên tim của tôi. Tôi thậm chí còn đột nhiên nảy sinh một vài suy nghĩ khủng khiếp.

Cô ta dựa vào cái gì mà cướp đi Oscar? Cô ta căn bản không yêu hắn, tôi muốn đuổi cô ta đi, cho dù có dùng thủ đoạn hèn hạ như thế nào. Muốn hãm hại thiếu nữ chưa lập gia đình trong trang viên, để cho họ mất đi danh dự cũng không phải chuyện khó khăn lắm.

Những ý tưởng đáng sợ đó ngẫu nhiên sẽ siết chặt đầu óc tôi trong nháy mắt, gông xiềng lí trí tan ra thành từng mảnh nhỏ…

Nhất là khi Oscar và Emily cười cười nói nói, ngồi cùng với nhau, cảm giác này lại càng thêm mãnh liệt. Tôi cảm thấy bản thân mình như vậy thật xấu xí, xấu xí đến mức ngay cả tôi cũng không thể đối mặt với chính mình.

Nhưng mà tôi không thể nói ra được với bất cứ kẻ nào, ngay cả Oscar cũng không thể. Hắn bận quá, bận đến mức căn bản không chịu để ý tới tôi.

Hôm nay, phu nhân Alice lại thúc giục bọn họ đánh đàn. Thời điểm Oscar và Emily đi vào phòng khách, phu nhân Alice lập tức khe khẽ nói nhỏ với những người bạn ngồi bên cạnh.

“Tôi cảm thấy chuyện tốt sắp tới rồi, gần đây Oscar thường xuyên gặp gỡ với luật sư của Bá tước Hallock. Tôi nghe bọn họ bàn luận chuyện đất đai và đồ cưới của phu nhân gì đó. Chắc hẳn Oscar sẽ nhanh chóng cầu hôn với Emily, đây thật sự là chuyện vui lớn…”

“Có lẽ vào lúc này sang năm bà sẽ được nghênh đón người thừa kế.” Có người nịnh hót nói. “Tất cả đều nhờ vào sự tác hợp của bà.”

Phu nhân Alice nhẹ lay động cây quạt và nói. “Làm mẹ chính là như thế, cho dù con trai không nhớ đến tôi, tôi lại một mực nhớ thương nó. Ôi, diễn viên chúng ta mời từ Thủ đô đã đến, tất cả mọi người xuống lầu đi…”

Trong sự tiếp đón của phu nhân Alice, mọi người sôi nổi rời khỏi phòng khách.

Từ một khắc nghe được câu đồ cưới của phu nhân kia, đầu óc tôi bỗng nhiên trở nên trống rỗng, như hồn lìa khỏi xác. Không có bất cứ tự hỏi dư thừa nào, tôi lập tức đi đến bên người Oscar.

“Thưa ngài, người thu thuế đến, hy vọng được gặp ngài.” Tôi nói.

“Ôi, thật sự là mất hứng, để hắn chờ đi.” Phu nhân Alice nói.

Tiểu thư Emily đang kéo cánh tay Tử tước ngược lại rất hiểu lòng người. Cô ta buông tay ra rồi nói. “Ngài Oscar xin hãy cứ làm việc, chúng tôi chờ ngài ở dưới lầu.”

Chờ đến khi tất cả mọi người rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại hai người là tôi và hắn.

Hắn xoay người nhìn về phía tôi, đôi mắt nâu sâu thẳm.

“Người thu thuế đến sao?” Hắn hỏi.

Hai chân tôi căng thẳng, cúi đầu nói. “Không, người thu thuế không tới, tôi chỉ muốn nói mấy câu với ngài.”

Tử tước trầm mặc, tôi không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của hắn. Tôi sợ phải nhìn thấy nét không kiên nhẫn hoặc vẻ bất đắc dĩ từ trên gương mặt hắn.

“Không phải cậu có việc muốn nói với tôi sao? Nói đi.” Giọng hắn thản nhiên.

Tôi cảm thấy tim mình bỗng nhiên đập mãnh liệt, bình bịch ở trong ngực tôi, cho nên hô hấp cũng trở nên gian nan. Tôi nói thật nhanh, nhưng thanh âm của tôi lại khàn khàn và trúc trắc. Tôi cố nén cảm giác mất mặt mà mở miệng mời hắn.

“Thưa ngài, đêm nay ngài có thể đến tìm tôi không?”

“… Không.” Hắn nghĩ nghĩ, sau đó không chút do dự mà từ chối tôi.

Một từ “không” này như chiếc dùi trống lạnh lẽo, giã thật mạnh lên trái tim tôi. Trong nháy mắt, tôi cảm thấy máu cả người đều lạnh buốt.

Tôi không ngẩng đầu nhìn hắn, mà trả lời theo bản năng.

“Vậy thì, tôi đi xuống.” Tôi lẳng lặng nói.

“Owen…”

Lúc này, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, phu nhân Alice hấp tấp đi tới. “Oscar, nhanh xuống dưới, buổi diễn đã sắp bắt đầu rồi, đừng có quan tâm người thu thuế gì nữa. Con không thể bắt khách khứa phải chờ.”

Tôi thừa dịp phu nhân Alice đang lải nhải mà rời khỏi phòng. Tôi không biết mình đã ra ngoài như thế nào. Tôi giống như một người mất đi hồn phách, xấu hổ và bối rối đến mức không biết được cái gì. Trong nháy mắt tôi như bị rút hết sức lực, chỉ theo bản năng gấp rút chạy khỏi nơi này.

Tôi không có nơi nào có thể trốn, nhưng tôi lại không muốn rời khỏi trang viên, cho nên tôi chỉ lang thang không mục đích trong toà lâu đài rộng lớn. Cuối cùng tôi chật vật ngã ngồi trước cửa thông gió trên mái nhà của toà lâu đài.

Trong gió lạnh, tôi ôm chặt đầu mình, muốn làm cho mình thanh tỉnh hơn.

Một khắc kia, không biết vì cái gì, tôi bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình vô cùng đáng thương. Từ lúc nào tôi lại biến thành nông nỗi này, chẳng lẽ yêu một người thì sẽ trở nên hèn mọn và khổ sở vậy sao?

Hắn đã không còn muốn ở bên tôi nữa rồi sao?

Bởi vì tôi đã không cho hắn bày tỏ tình yêu? Đúng vậy, chính tôi đẩy hắn ra, đối xử với hắn không tốt, cho nên chuyện này có thể trách được ai đây.

Tôi ngồi ở nơi này thật lâu thật lâu, thẳng đến lúc mặt trời ngả về tây.

Mùa đông rét lạnh như những chiếc kim châm, xâm nhập vào sâu da thịt con người.

Nhưng mà rất kỳ quái, thân thể tôi vẫn chẳng hề cảm thấy rét lạnh.

Đến khi bầu trời tối đen, tôi lắc lắc lư lư đứng lên, sau đó đi đến phòng ngủ của Oscar.

Tôi không thể bỏ cuộc như vậy, tôi muốn đi nói cho hắn biết tôi thương hắn, sau đó giữ hắn ở lại bên tôi.

Xuyên qua hành lang thật dài, tôi cảm thấy cái hành lang này chưa bao giờ dài như vậy, sâu thẳm mà chật hẹp, mơ mơ hồ hồ.

Đến trước cửa phòng ngủ của hắn, tôi không gõ cửa mà trực tiếp đẩy ra rồi đi vào.

Hắn đang đứng uống rượu trước lò sưởi âm tường. Thấy tôi đi vào, hắn nhíu mày bước tới.

“Cậu đi đâu vậy? Nếu không phải biết cậu không hề rời khỏi lâu đài, tôi thiếu chút nữa đã phát động mọi người đi tìm cậu một lần nữa rồi. Trong lâu đài đều là khách khứa, chúng ta phải cẩn thận một chút.”

Tôi đi qua, ôm lấy cổ hắn, sau đó mặc kệ tất cả mà hôn lên.

Tôi hôn hắn, như đang nổi điên.

Hắn lại đẩy tôi ra một lần nữa, sờ mặt của tôi rồi nói. “Sao vậy? Mặt của cậu sao lại nóng như vậy?”

Âm thanh của hắn ong ong, còn tôi chỉ cảm thấy khổ sở.

Đây nhất định là chuyện đáng sợ nhất mà tôi từng làm. Tôi đang cầu xin người đàn ông này ôm lấy tôi, tôi đang hèn mọn dùng thân thể để dụ dỗ hắn, nhưng hắn lại không ngừng đẩy tôi ra.

Tôi tuyệt vọng nhìn hắn, sau đó nói với hắn những lời tôi vẫn luôn để trong lòng, những lời tôi đã muốn hét thật to với hắn. “Đúng vậy, tôi yêu ngài, tôi yêu ngài! Tôi đã yêu ngài từ rất lâu rồi! Tôi phục tùng ngài, ngài có được tất cả mọi thứ của tôi. Ngài có thể làm bất cứ chuyện gì với tôi. Ngay cả thân thể hay trái tim tôi đều thuộc về ngài. Vì ngài, tôi sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần ngài nói một câu, tôi có thể nhảy xuống từ trên đỉnh lâu đài. Tôi yêu ngài, Oscar, ngài có nghe thấy không…”

Sau khi nói xong những lời này, tôi cảm thấy sức lực cả người đều biến mất, đầu óc mơ mơ màng màng. Hai chân tôi khuỵu xuống, quỳ ở trước mặt hắn.

“Thực xin lỗi… Thực xin lỗi… Xin ngài tha thứ cho tôi, tôi không cố ý… Tôi không biết là sẽ như vậy…”

“Trời ạ, cậu phát sốt rồi, đã xảy ra chuyện gì?” Bên tai tôi là giọng nói hoảng hốt của hắn, nhưng âm thanh ấy cũng rất hỗn độn.

Hắn phủ quần áo lên người tôi, sau đó quỳ ở bên cạnh mà ôm lấy tôi.

“Nhanh, mặc xong quần áo, tôi dẫn cậu đến gặp bác sĩ.”

“Albert, ngài nói cho tôi biết, ngài muốn kết hôn với tiểu thư Emily sao?”

“Đừng nói bậy bạ, ai nói tôi muốn kết hôn với cô ta!”

“Vậy vì sao ngài lại thân thiết với cô ta như vậy? Vì sao ngài không để ý tới tôi?

“Tôi… Tôi là vì đất đai của cha cô ta… Cho nên…”

“Tôi biết ngài không giống tôi, ngài có trách nhiệm của ngài, ngài phải phụ trách thân phận và địa vị của ngài. Tôi biết một ngày nào đó ngài sẽ kết hôn… Tôi chỉ là người hầu của ngài, tôi không có tư cách yêu cầu ngài bỏ qua việc hôn nhân và con cái nối dõi. Nhưng tôi cũng không muốn, có một ngày tôi biến thành người bị ghét bỏ… Xin ngài nói cho tôi biết, tôi nên làm gì bây giờ? Ngài đã có được tất cả mọi thứ của tôi, còn tôi thì chỉ có hai bàn tay trắng. Tôi đã hiến dâng tất cả cho ngài, cho nên dù ngài có quyết định gì đi chăng nữa, tôi đều sẽ vâng lời ngài…”

Oscar lăng lăng nhìn tôi thật lâu, sau đó bỗng nhiên ôm chặt lấy tôi. Tôi có thể cảm thấy thân thể hắn đang run rẩy kịch liệt

“Trời ạ, tôi đã làm gì vậy… Thật xin lỗi, Owen, thật xin lỗi, cậu không muốn nói thì thôi. Từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ hỏi cậu nữa… Thật xin lỗi, tôi là đồ khốn nạn…”

Âm thanh của hắn càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng mơ hồ, sau đó tôi chẳng thể nghe thấy được gì nữa…

Trong thời gian thật dài, dường như tôi luôn nằm mơ. Tôi về lại kiếp trước trong giấc mộng.

Tôi tham sống sợ chết, sống trong tăm tối chỉ vì mạng sống của mình, như một con chuột không bao giờ có thể lộ mặt dưới ánh sáng. Đồng thời không lúc nào không hối hận về sai lầm của mình.

Ở trên đời này, không có ai đối xử với tôi tốt như Oscar, nhưng tôi lại hại chết hắn. Tôi không thể quên được, cũng có lẽ là bởi vì, tôi đã sớm cảm nhận tình yêu này, cũng đã sớm theo bản năng mà phủ nhận tình yêu của mình dành cho hắn.

Tôi từng tỉnh lại trong một vài khoảnh khắc ngắn ngủi, trong thế giới mơ mơ hồ hồ, khuôn mặt của Oscar vô cùng xa xôi. Hắn đang vội vã gọi gì đó, tôi lại không cách nào nghe được.

Tôi thậm chí còn mơ hồ giữa kiếp trước và kiếp này, tôi vươn tay muốn bắt được hắn, sau đó chính miệng xin lỗi hắn. Nhưng mà tôi lại không có sức lực, cho nên đành nặng nề thiếp đi.

Thẳng đến khi, một chiếc ống mềm lạnh lẽo được đưa vào miệng, tôi bị sặc một cái rồi dần mở mắt.

“Cảm ơn Thượng Đế, cuối cùng cậu cũng tỉnh.” Một giọng nói già nua vang lên. “Sốt cao và hôn mê đến bây giờ, cũng xem như nhờ vào sức lực mạnh khoẻ nên cậu mới có thể bình yên vô sự…”

Bác sĩ Jacques đang đứng ở bên cạnh tôi, ông nở một nụ cười thoải mái. “Nếu cậu không tỉnh dậy, ông chủ của cậu chắc sẽ cắt đứt cổ tôi luôn rồi.”

“Owen, Owen, cậu có khỏe không? Cậu cảm thấy thế nào? Cậu tỉnh táo lại chưa?” Oscar lo lắng vỗ mặt tôi.

Hắn nhìn qua vô cùng hốc hác, vẻ mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu.

“Ngài Oscar…” Tôi muốn gọi hắn, nhưng cổ hỏng lại không thể phát ra tiếng.

“Ôi, Chúa tôi, ôi…” Hắn lập tức quỳ xuống trước giường, nắm tay tôi mà bật khóc…

Bạn đang đọc Người Hầu Của Quý Ông của Chi Phương Khỏa Lạp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.