Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mất việc

Phiên bản Dịch · 1025 chữ

Sau khi đẩy xe điện về kho hàng, Mạnh Phi chuẩn bị đi ra ngoài ăn chút, sau đó về nhà, phát hiện ở đã trễ thế như vậy rồi, trong nhà khẳng định không có cơm, hơn nữa vừa nãy Lý Hiểu Lâm nhắn tin tới, cũng là nói như vậy.

Thế nhưng, khi Mạnh Phi chuẩn bị đi ra khỏi cửa, lại bị ông chủ gọi lại: "Này, Mạnh Phi, ngày mai cậu không phải tới, cậu bị đuổi rồi, tiền lương sẽ trả một nửa, ba ngày sau tới mà lấy. Thu dọn đồ dạc rác rưởi của cậu rồi cút xéo đi.”

Mạnh Phi bước ra chân phải, còn chưa giẫm tới trên mặt đất, nghe thấy mấy câu nói như vậy, lập tức ngây ngẩn cả người, nhưng mà hiện tại nói cái gì cũng vô ích, người ta là ông chủ của Giang Thành Express, nói cái gì chính là cái đó, nguỵ biện cũng vô dụng, nếu như cho hắn chọc tới, khả năng đến cả nửa tháng tiền lương cũng không còn.

Mạnh Phi không trêu chọc nổi, cho nên "Ừm" một tiếng, sau đó liền đi.

Sau khi đến đến trạm xe, cũng thấy Trương Cường đứng dựa người vào cột điện, còn ngậm một điếu thuốc, cũng là đang chờ xe.

"Cường Tử, sau này cậu tự giải quyết cho tốt đi, tôi bị đuổi việc rồi, cậu làm cho thật tốt, đừng nghĩ những số tiền kia, tôi không dùng vội, chỉ là đi cùng với cậu lâu như vậy, hiện tại muốn tách ra, luôn có một chút luyến tiếc, aizz, hết cách..."

Mạnh Phi đi tới trước mặt Trương Cường, nói xong lấy ra một điếu thuốc, bắt đầu hút thuốc, tâm trạng còn có chút phức tạp.

"Gì đó, cậu bị đuổi việc rồi? ! Vì sao vậy? Phi tử, anh rất tài giỏi, mập mạp chết bầm này thực sự là có mắt không tròng, ấy vậy mà đuổi việc của anh rồi, nếu như vậy, tôi mẹ nó cũng không làm, khiến cho ông ta tự đưa đi, cái tên vô nhân tính này, làm sao lại không ai trừng trị ông ta nhỉ, ông trời có mắt không mở!"

Trương Cường tức không nhịn nổi, vừa nói, vừa khoa tay múa chân lên, nhìn điệu bộ này, sắp muốn chạy về đi đánh tên béo đáng chết kia, thế nhưng mà bị vướng bởi tiền lương, hắn ta cũng chỉ có thể mắng vài câu sau lưng, cũng không dám làm thật sự.

"Được rồi, chuyện đã như vậy, cậu đừng kéo cả chính mình vào, hơn nữa khó tìm việc, hay là cậu cứ làm lấy đi, tôi lại nói, nếu thật không được thì lại tìm một công ty khác, dù sao thì không giao ở nơi này càng tốt hơn , miễn cho bị người khác chê cười..."

"Phi tử, đi, chúng ta ăn chút cơm đi, tôi mời anh, chúc anh thoát ly biển khổ, còn chuyện công việc, tôi giúp ngươi liên lạc, tin là cũng không khó tìm. Đúng, tiền lương của anh tính thế nào?"

"Aizz, đừng nói nữa, được một nửa, ba ngày sau tới lấy... Đi, không nói những thứ này, bây giờ tôi đang đói bụng, một ngày không ăn gì, ngực dán đến lưng rồi!"

"Tên mập mạp chết bầm này, chờ sau khi tôi tìm được việc làm, cũng đi ăn máng khác, khiến ông ta không kịp trở tay!"

Hai người vừa nói, vừa đi phía về tiệm cơm, thực ra cũng không ăn gì nhiều lắm, chính là mỗi người một phần cơm đĩa, tốn hai mươi, ba mươi tệ, chuyện này đối với hai người mà nói, đã coi như là không tệ.

Trong lúc ăn cơm, hai người lại nói không ít, nhưng đơn giản đều là chuyện râu ria, tất cả đều là tám nhảm, cho đến nửa giờ sau, đều ăn no rồi, Mạnh Phi và Trương Cường mới đứng dậy, đi ra quán cơm nhỏ, chuẩn bị từng người về nhà, hiện tại quá muộn.

Sau một tiếng, Mạnh Phi đến nhà, trong phòng khách đen kịt một màu, xem ra tất cả mọi người đã nghỉ ngơi, hắn rón ra rón rén đóng cửa lại, cở giày ra, đi về phía phòng ngủ, cũng không đổi dép, sợ quấy nhiễu đến ba đại thần trong nhà.

Cuối cùng, trở lại phòng ngủ, Mạnh Phi mới thở phào nhẹ nhõm.

"Hôm nay sao lại về muộn như vậy, mệt mỏi không? Ăn cơm chưa?"

Lý Hiểu Lâm chưa ngủ, nhìn thấy Mạnh Phi về, vẻ mặt thân thiết hỏi.

"Ừm, ăn rồi, không mệt, em mau ngủ đi, sáng ngày mai còn phải dậy sớm đấy!"

Đối với chuyện phát sinh hôm nay, Mạnh Phi không biết nói thế nào, cho nên lựa chọn không hề đề cập tới, nói xong cũng lên giường, chuẩn bị đi ngủ.

“Anh đi tắm rửa đi, người toàn là mùi hồ hôi, đặc biệt là chân, thật sự rất thối. Này, đi đi, cha mẹ và Hiểu Nhã đều ngủ rồi, không nghe thấy đâu, em chờ anh.”

Lý Hiểu lâm khịt khịt mũi, nói xong nhìn Mạnh Phi một chút, Mạnh Phi biết rõ cô thích sạch sẽ, gật gật đầu, cũng không nói gì, trực tiếp đi tới toilet, bắt đầu tắm, không đến 15 phút, đã tắm rửa xong, chờ sau khi hắn trở lại phòng ngủ, Lý Hiểu lâm đã đổi lại áo ngủ, đang nằm ngửa ở trên giường.

"Chồng, chuyện đó thế nào, anh chuẩn bị làm chút gì, hai mươi vạn mặc dù không nhiều, nhưng cũng là hạn mức lớn nhất của em rồi, bây giờ em chỉ có chút tiền như vậy, nếu không anh nhận thầu chuyển phát nhhắn đi, cũng mất từng đấy tiền đấy, hơn nữa anh hay làm cái này, sau này có thể dễ làm ông chủ hơn, không thể thích hợp hơn, cũng có thể kiếm được không ít, thuận lợi nhiều như vậy, anh nói xem?”

Bạn đang đọc Người Ở Rể Đệ Nhất Của Giang Thành của Úc Mãi Dát
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mongan25091
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.