Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làng Hoa Mai

Phiên bản Dịch · 2855 chữ

Đêm đó tôi mất ngủ, nói một cách chính xác thì có một nửa là do vong nhi dọa sợ, dạo này gặp quá nhiều việc kỳ lạ, sợ hãi cứ nối tiếp nhau, tim đang bình thường cũng sắp thành bệnh rồi.

Nắm tay Tâm Trác đến khi trời sáng, tôi tỉnh dậy với hai mắt toàn tơ máu. Tôi rửa mặt đánh răng xong thấy chú ba đang tập thể dục ngoài sân, động tác như đang bắt chước động vật, tư thế không ngừng thay đổi. Tôi nhìn rõ lâu, hình như không chỉ là một loài động vật, nhưng với vóc dáng của chú thì trông hơi tức cười.

Tôi nhoài ra bậu cửa sổ, hỏi: "Chú ơi, chú đang làm gì thế?"

"Tăng cường sức khỏe." Chú ba mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển.

"Lúc thì vượn lúc thì chim, giờ lại thành hổ rồi." Tôi thắc mắc.

"Ngũ cầm hí đấy."

Chú ba đưa hai tay ngang trước ngực như động tác thu công trong phim, hai đầu ngón tay hướng vào nhau rồi ép xuống vùng bụng dưới, chú thở ra một hơi thật dài rồi cầm cái tay nải màu đen bên cạnh lên, lấy thuốc sợi và giấy ra cuốn thành một điếu thuốc. Chú ngậm lên miệng rít một hơi rồi nhàn nhã nói: "Dưỡng tính kéo dài sinh mệnh."

"Chẳng lẽ chính là ngũ cầm hí mà Hoa Đà sáng tạo ra?" Mắt tôi sáng lên.

"Đúng vậy, sau này mày cũng phải học đấy."

Chú ba nhìn đồng hồ vàng trên cổ tay rồi nói: "Chiều chúng ta phải đi làm việc tiếp theo, nếu thành công thì sẽ bắt đầu luyện cái này."

"Việc thứ ba là gì ạ? Vì sao lại thành học cái này?" Đầu tôi càng lúc càng nhiều dấu chấm hỏi.

"Đi nhà tổ của họ Trần chúng ta, cụ thể thì đến lúc đấy rồi nói." Chú ba ngậm điếu thuốc cuốn, nói: "Còn về vụ luyện ngũ cầm hí ấy à, nghe bảo người có ba ngọn đèn bản mệnh chưa? Trên đầu với hai bên vai."

Tôi gật đầu.

"Luyện tốt ngũ cầm hí thì lửa đèn bản mệnh sẽ càng khó tắt, những thứ tà có muốn lại gần mày cũng phải cân nhắc." Chú ba ngẩng đầu lên rồi cười hì hì, "Mày cứ ngáp ngắn ngáp dài mãi, nghe chuyện vong nhi xong là sợ mất ngủ cả đêm hả?"

Thực ra tối qua tôi không chỉ sợ mà còn có một ý nghĩ cứ do dự mãi, lúc dậy cuối cùng cũng quyết tâm được rồi, tôi bèn nói: "Thì... cháu muốn theo chú học làm thầy âm dương?"

Chú ba sững ra, "Nghĩ thông rồi à?"

Tôi nhìn chú bằng ánh mắt kiên định, gật đầu.

Nhưng chú ba lại lắc đầu: "Không được, bây giờ không được, chờ làm xong việc thứ ba đã, nếu thất bại thì hẵng theo chú, còn nếu thành thì vẫn mong mày có thể kế thừa y bát của nhà họ Trần ta, tiền đồ sáng sủa hơn chú nhiều."

Y bát của nhà họ Trần?

Tôi càng không hiểu gì, hai mươi năm nay cũng chẳng thấy nhà mình có gì đặc biệt, chỉ là một gia đình bình thường mà thôi, sao đến chỗ chú ba lại thành nơi còn tốt hơn cả thầy âm dương nữa?

Chú ba giơ tay lên chỉ vào mũi chú, nói: "Chú, anh hai với bố mày là ba anh em, rồi cả ông nội, cụ mày nữa, tất cả đều để y bát nhà họ Trần phủ bụi, điểm đăng nhất mạch còn có thể xuất hiện lại trên thế gian này hay không thì phải xem mày thôi, nếu không được thật thì chắc phải chờ đến đời tiếp theo."

Điểm đăng nhất mạch?

Tôi vò đầu, hình như hồi trước ăn tết có từng nghe thấy từ này lúc cả nhà ăn cơm, nhưng không có ấn tượng gì. Lần đó bố tôi và hai chú uống rượu say, quỳ trước ảnh thờ của ông nội rồi tự tát vào má.

Lúc này chú ba lại thở dài: "Chú chỉ là miễn cưỡng cho có thôi, đừng thấy giờ chú mày hoành tráng, thân bản lĩnh này cũng chỉ là chút lông da của điểm đăng nhất mạch, đến cờ còn không có tư cách dựng lên nữa là, bố mày với anh hai thì càng không có chút duyên nào." Sau đó chú bật khóc, cứ ôm mặt rưng rức: "Nhà họ Trần lụn bại rồi, mấy đời đều không có ai thừa kế, có lỗi với tổ tông, lụn bại lâu quá rồi..."

Tôi đực người ra, chú có bản lĩnh như thế mà mới chỉ là chút da lông của điểm đăng nhất mạch? Nhìn chú ba đang đau lòng, tôi lờ mờ đoán được việc thứ ba là gì rồi, đó chính là về nhà tổ thử chút cơ duyên.

Tôi không quấy rầy chú ba nữa, quay về giường nắm tay Tâm Trác ngủ bù.

Đến trưa, cô ấy gọi tôi dậy, tôi mở mắt ra thấy bên cạnh giường có một cái vali, Đổng Tâm Trác đã sắp xếp hết những thứ cần thiết và quần áo, cô ấy vứt cho tôi một chiếc khóa xe, bảo trong gara có một chiếc Mercedes mới ra năm nay, sau này cho tôi lái. Tôi không từ chối, bởi vì đi đâu cũng thuận tiện hơn, hơn nữa tôi đã từng đi xem rồi, tuy cái xe rất đắt đỏ nhưng lại rất giản dị, lái ra ngoài cảm giác cũng không kỳ cục quá.

Cứ như thế, chúng tôi khóa cổng tòa biệt thự số 5 rồi xuất phát. Thực ra không khóa cũng không sao, sau này ba ma nữ do Tiểu Mỹ đứng đầu vẫn sẽ trông ở đây, chuyện này Đổng Tâm Trác không biết, cô ấy tưởng họ vẫn bám lấy cô ấy, chú ba coi như đã trói chặt cô vợ này của tôi. Sở dĩ chú ấy bỏ qua cho ba bà vợ ma của Đổng Thiên Lương, một là vì họ hoàn toàn không chịu nghe lời chú, không muốn siêu thoát, hai là họ cũng không hại đến tính mạng ai, nếu cưỡng chế diệt bỏ thì sẽ làm trái đạo nghĩa.

...

Màn đêm buông xuống, tầm hơn chín giờ thì về đến nhà.

Làng chúng tôi tên là làng Hoa Mai, có hơn ba trăm hộ, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, các thể loại ăn chơi nhảy múa không thiếu món nào, cũng khá gần huyện thành, có thể coi là một làng lớn. Nhưng hồi trước đúng thực nghèo đến rớt mồng tơi, cũng chẳng khác mấy với thôn Triệu Lương của Tịnh Nhi.

Nói riêng về nhà tôi thôi, trước năm mười tuổi tôi chưa từng được mặc đồ mới, hoặc là quần áo do anh chị họ lớn rồi không mặc được nữa nên mang sang cho, hoặc là mấy bộ quần áo bố tôi mặc rách rồi vá lại sửa lại cho nhỏ, ăn một bữa thịt còn mừng hơn cả đón tết.

Bắt đầu từ năm tôi mười một tuổi, cả làng bỗng phất lên chỉ trong một thời gian ngắn, nhà nào cũng xây nhà mới, còn hùn tiền làm lại đường. Ắt hẳn mọi người đều thắc mắc làm thế nào mà mọi người giàu lên nhanh thế, cái này phải nói từ con sông lớn ở phía đông làng.

Con sông này tên là Hắc Thủy, bởi vì nước sông màu đen, sông sâu khoảng mười mấy mét, rộng khoảng hơn hai mươi mét. Thôn làng gần đó hầu như hàng năm đều sẽ có người ra nghịch nước hoặc tắm hoặc giặt đồ bị chết đuối, bố tôi đã từng trải nghiệm một lần, nhưng người chết lại là ông nội, đây là chuyện từ trước khi bố mẹ tôi lấy nhau rồi.

Hồi còn trẻ bố tôi cao mét tám, khỏe mạnh cường tráng, còn từng giành giải trong cuộc thi bơi của tỉnh, nếu không phải thích uống rượu thì đã thành vận động viên từ lâu rồi. Xét về chuyện bơi lội thì xung quanh đây bố tôi mà xưng thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất, ra sông Hắc Thủy nhiều như ăn cơm, thế nên đã từng cứu rất nhiều dân làng bị đuối nước, nhưng bố tôi không bao giờ tự nhiên tự lành xuống nước cả.

Khi đó có vài sinh viên nơi khác đến chơi, trong đó người dẫn đầu là em họ của bố tôi sống trong thành phố, họ không nghe lời khuyên can, cậy biết bơi nên cứ ở dưới nước trêu đùa nhau.

Càng chơi càng vui, vô thức chạy ra giữa sông từ lúc nào, chân bỗng không nghe theo sai bảo. Không phải một hai người như vậy mà là tất cả, chỉ còn lại hai cánh tay vùng vẫy bên trên mặt nước nhưng làm thế nào cũng vẫn ở nguyên vị trí đó như đã bị thứ gì kéo ghì xuống dưới.

Thấy tình hình không ổn, bố tôi với người em họ thân nhau nên bèn nhảy xuống cứu chú ấy.

Em họ bố tôi và mấy sinh viên kia đã chìm hẳn đầu xuống nước, người đỡ nhất thì chỉ miễn cưỡng với lên được vài ngón tay rồi cũng nhanh chóng chìm xuống. Bố tôi hít một hơi sâu rồi lặn xuống tìm nhưng mãi vẫn không thấy bóng dáng mọi người đâu. Khi định bơi lên trên, bố tôi cảm thấy hai chân bị kéo lại rồi không ngừng lôi xuống dưới, sau đó bố tôi sặc mấy ngụm nước liền, dốc hết sức vùng vẫy, tài bơi lội giỏi đến mấy cũng không còn tác dụng.

Dân làng chạy về nhà báo tin, ông tôi không nói gì thêm, chạy ngay ra sông rồi nhảy xuống kéo bố tôi lên.

Bố tôi đã mất ý thức, dạt vào bờ rồi được dân làng kéo lên, còn ông tôi thì không bao giờ lên được nữa, chỉ vùng vẫy đôi lần rồi chìm hẳn. Chân bố tôi có hai dấu tay đen sì như than, bố tôi hôn mê đến tận trưa hôm sau mới tỉnh, cổ chân đau đến mức gần nửa năm sau đó vẫn không thể đi lại được, dấu tay đen kia cũng nhạt đi.

Chính vì cái chết của ông nội, chú ba có đạo duyên bèn quyết tâm làm thầy âm dương, chú không muốn xảy ra chuyện này lần nữa.

Buổi trưa hôm sạ, nước sông đột ngột đổi dòng, cạn thấu đáy. Trong phạm vi hơn năm mươi mét xung quanh khoảnh sông xảy ra chuyện, bùn cát ở đó lẫn rất nhiều những thứ lấp lánh vàng, còn có cả xác một con tàu đắm. Bà tôi nói dưới sông có vàng, sau đó dù là nam nữ lão ấu gì cũng ùa ra hết đào lại cướp.

Bà tôi dắt theo chú hai và chú ba ra đầu tiên, đem về được không ít, có người ra ruộng không lấy kịp bèn tức tối hỏi bà: chồng bà chết rồi, không trông quan tài đi, còn rảnh rỗi đi nhặt vàng à?

Bà tôi nói thế này: Ông nhà tôi đêm về báo mộng, bảo thân với ma da dưới sông Hắc Thủy, bao năm nay họ đang tìm người chết thay, không đủ số lượng thì không ai được đi hết. Hôm trước ông ấy thay thằng cả thành người cuối cùng, đám ma da dắt nhau đi đầu thai hết rồi, họ để lại đống tiền bạc không mang đi được làm quà cảm ơn, thế nên tôi mới bảo mọi người đi lấy. Đó là tiền mà ông nhà tôi và các dân làng đã chết trước đây đổi lấy bằng mạng sống, tôi khuyên ông đừng có mong nhớ nữa, họ đang đứng sau lưng ông mà nhìn kia kìa..."

Khi ấy người kia mới hốt hoảng chạy mất.

Buổi tối nước sông lại bình thường, nhưng màu nước trở nên trong suốt pha chút xám.

Bà tôi đến từng nhà đã nhặt vàng bảo ông tôi gửi lời, số tiền này của đám ma da để lại, sát khí nặng lắm, phải chờ qua một giáp cũng tức là mười hai năm sau mới tan hết, thế nên trước thời gian đó không được tiêu, phải chôn dưới bếp, mượn củi lửa đốt hàng ngày hun đến khi hết thời hạn mới được sờ vào.

Ban đầu không mấy ai nghe, vì nghèo quá rồi, chỉ muốn đem đi đổi thành tiền ngay. Nhưng đa số mọi người đều đang chờ xem thế nào, cuối cùng có một nhà định động vào chỗ tiền trên trời rơi xuống này, kết cục trên đường đi gặp tai nạn, cả nhà bị xe hàng cán qua chỉ còn một lớp da. Nhà thứ hai ban đầu không làm sao, nhưng số tiền đổi được về còn chưa tiêu lấy một đồng mà người mắc bệnh nan y, kết quả số tiền đó tiêu hết vào thuốc men, cuối cùng còn chưa chữa xong đã chết rồi, mất cả người lẫn tiền.

Lần một lần hai ai còn dám lần ba?

Người làng Hoa Mai ngoan ngoãn làm theo lời bà nội, chờ qua mười hai năm, giàu lên.

Vì việc này mà địa vị của nhà họ Trần trong làng khá cao, mỗi năm lễ tết đều nhận được một đống quà cáp chất đầy cả một căn phòng, các bà các cô đến nhà giới thiệu đã giẫm sắp nát cả bậc cửa rồi nhưng tôi chỉ ưng đúng một người, cũng chính là tình đầu của tôi. Hồi học đại học tôi và cô ấy mỗi người một nơi, thế nên mối tình bắt đầu từ lửa gần rơm lâu ngày cũng bén đã kết thúc bằng xa mặt cách lòng, còn là do người ta có người yêu mới nên mới bảo chia tay.

...

Tạm thời không nói chuyện xưa nữa, tôi đạp phanh, chú ba đang ngủ ở phía sau có gọi thế nào cũng không tỉnh, tôi và Đổng Tâm Trác xuống xe trước. Rất nhiều dân làng đi dạo bên ngoài trông thấy bèn thi nhau đến hỏi han ầm ĩ, nói cái gì mà Vãn Tử ăn nên làm ra rồi, lái xe sang còn dắt về một cô vợ xinh đẹp.

Tôi chào hỏi từng người một, tuy miệng cười tươi như hoa nhưng trong lòng thì như bình nước hoàng liên, đắng cay lắm mà không thốt ra được. Mệnh chịu đòn thay, cửu cửu âm hôn, vong nhi... cả một đống chuyện rắc rối.

Mẹ tôi mở cổng, nói chuyện một lúc lâu với mọi người mới được yên tĩnh.

Bố tôi lên xe tát chú ba tỉnh dậy, sau đó chúng tôi đi vào nhà. Bữa tối rất nhiều món, mẹ tôi cũng rất hài lòng với Đổng Tâm Trác. Thực ra cũng chẳng có gì soi mói được, cô ấy không có tính kiêu kỳ như tiểu thư nhà giàu, xinh đẹp còn có học thức, hơn nữa còn có chú ba hỗ trợ, cần gì phải lo không giữ được người ta?

Ăn cơm xong, mẹ tôi ngồi nói chuyện với Đổng Tâm Trác, bố tôi kéo tôi vào bếp rửa bát. Thực sự không hề giống phong cách của bố, hồi trước bố tôi ăn cơm xong là kềnh ra như ông tướng vậy. Kết quả vào trong rồi, bố tôi không hề có ý định làm gì, tôi hiểu ra, bố tôi muốn nói chuyện riêng với tôi.

Tôi dẩu môi, hỏi thử: "Bố có gì thì cứ nói đi, việc liên quan đến Tâm Trác ạ?"

Bố tôi lắc đầu, nói: "Không, đợt tới con đừng sang bên thôn Triệu, cẩn thận bị ăn đánh đấy."

"Sao thế ạ?" Tôi ngơ ngác.

Bố tôi im lặng một lát rồi nói: "Người yêu cũ của con, chết rồi."

"Cái này thì liên quan gì đến con đâu?"

Tôi càng đần người ra, mối tình đầu của tôi ở thôn Triệu bên cạnh, đợt đó chia tay xong cũng không liên lạc gì nữa, tính ra cũng gần hai năm rồi, tôi còn bị cắm sừng, nghe nói người ta kết hôn nhanh lắm, còn có cả con rồi, bây giờ nghe nói cô ấy chết, nhiều nhất tôi cũng chỉ cảm khái một chút thôi, nhưng vì sao tôi sang đó lại bị ăn đánh?

"Khi con bé chết rồi được chồng nó phát hiện, nó đang cầm ảnh của con trong tay." Bố tôi vỗ mạnh lên vai tôi, câu nói quái lạ của bố khiến tôi kinh ngạc đến mức làm rơi cả miếng giẻ rửa bát: "Người ta đã đi giám định DNA rồi, bố đứa bé không phải thằng kia."

Bạn đang đọc Người Thắp Đèn của Vương Giả Giám Minh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhaCoNamConMeo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.