Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Canh thất sát

Phiên bản Dịch · 2045 chữ

Tôi vội vàng đạp phanh xe, ngồi vật ra trên ghế mà nghĩ, ban đầu tôi vẫn không tin, chỉ dựa vào một bức ảnh thôi sao, có khi là chú ba hoa mắt cũng nên.

Hơn nữa chú có bản lĩnh lớn đến mấy thì tôi cũng chưa tận mắt thấy bao giờ, lại thêm từ lúc quen Tịnh Nhi đến giờ cô ấy đối xử với tôi rất tốt, đêm qua còn mây mưa ân ái với nhau, sao giờ đã bảo không phải người sống rồi?

Chẳng mấy chốc tôi đã bắt đầu dao động, bởi vì trong đầu lại trồi lên "lời đồn" mà đôi nam nữ kia nói, lại nghĩ đến rất nhiều điều bất thường ở đây, tôi cầm điện thoại lên, ngắt cuộc gọi với mẹ rồi lên mạng tìm thôn Triệu Lương, nếu thực sự xảy ra chuyện lớn như vậy thì chắc chắn có thể tìm được thông tin trên mạng.

Nơi này xa xôi hẻo lánh, tín hiệu chậm rì, mãi mới load được trang, thôn cùng tên khá nhiều, thôn ít bắt mắt nhất trong đó chính là nơi này.

Tôi cúi đầu đọc, khóe mắt bất giác giật giật, một đêm hai năm trước, trời đổ cơn mưa to đến mức chắc cả trăm năm mới gặp, thôn Triệu Lương thế đất thấp, bị cơn nước lũ nhấn chìm. Khi đội cứu trợ lũ lụt đến nơi, phát hiện cửa các căn nhà chìm dưới nước hầu như đều đóng chặt, điều kỳ lạ là bên trong không hề có một thi thể nào!

Còn mấy chuyện về cô sinh viên may mắn sống sót làm người giấy thì không hề có bất cứ bài báo liên quan nào, có điều, có bài nói trước khi trời đổ mưa, dân trong thôn đã lên núi tránh trước, chờ nước rút rồi lại chuyển về, tôi lập tức yên lòng hẳn, nghĩ đây mới là sự thật này, thế mà lại bị mấy kẻ lắm chuyện bóp méo đi.

Nỗi bất an vừa qua, cơn đau bụng lại chiếm thế thượng phong, người tôi mềm oặt ra, ga còn không nhấn được thì lái con khỉ gì nữa, tôi vất vả mãi mới ấn được điện thoại gọi 120, nói là đang ở chỗ cách thôn Triệu Lương chừng mười cây số, nhưng nhiều ngã rẽ như thế, có quỷ mới biết được là chỗ nào.

Mãi tôi vẫn không nói được rõ ràng, thế là bị cúp máy luôn.

Lại một búng máu tươi trào ngược lên, tôi nhổ ra xong, ý thức dần trở nên mờ mịt, chẳng lẽ Trần Vãn tôi sẽ phải bỏ mạng ở đây? Tôi không nỡ bỏ lại người nhà và Tịnh Nhi yêu quý, cứ thế mà dựa vào suy nghĩ này mà khổ sở gắng gượng...

Có lẽ thời gian đã trôi qua rất lâu, mà có lẽ là không lâu lắm, đằng trước bỗng vang lên tiếng động cơ, lao nhanh về phía này, tôi mờ mịt nhìn sang, một ông chú tròn xoe cưỡi con xe moto quét đất dừng ngay bên cạnh xe tôi, đập vỡ vụn luôn kính xe tôi!

Tôi giật mình, ông chú béo này càng nhìn càng thấy quen.

Ông chú thò tay vào trong xe mở cửa xe ra, tính làm gì vậy? Tôi đang ngọ nguậy thì nghe ông chú nói: "Vãn Tử, muốn sống thì ngồi yên!"

Giọng nói và cách xưng hô này?

Chẳng lẽ là...

Tôi cố gắng mở to mắt, nhìn rõ mặt ông chú béo, đây chẳng phải chú ba thần long thấy đầu không thấy đuôi nhà mình sao? Tôi có thắc mắc mấy cũng không dám mở miệng ra hỏi, cũng không ngọ nguậy nữa.

Việc đầu tiên mà chú ba làm chính là lột sạch quần áo tôi ra, vừa nhìn vừa sờ rõ lâu, đến khi tôi lại chuẩn bị phun ra búng máu tiếp theo, chú ba dừng lại, mở cái tay nải vải đen mang theo người ra, lấy một cục bột mỳ trắng gói bằng giấy, vẫn còn nguyên dầu mỡ, ông chú nhéo hai cục vo thành viên nhét vào hai lỗ mũi tôi.

Cũng chẳng biết là cái của nợ gì, mùi giống như trộn cả mù tạt, tỏi, dầu ớt với sầu riêng, khỏi nói kích thích đến mức nào, từ lúc bị nhét vào mũi, thứ mùi ấy điên cuồng sục sạo khắp lục phủ ngũ tạng!

Chưa đến thời gian một chén trà, tôi dần tỉnh táo lại như được hồi sinh, há hốc miệng ra mà thở. Chú ba gật nhẹ, "Cũng may, chưa phải lúc tệ nhất."

"Chú ba, cháu bị gì thế?" Bụng tôi vẫn còn đau, giọng yếu xìu.

"Tạm thời chưa biết được."

Chú ba vừa nói vừa giơ cái tay múp míp ra thụi thẳng một phát không chút nương tình vào bụng tôi, tôi cảm nhận được rất rõ chỗ bụng co rút lại, bắt đầu nôn ồng ộc ra ngoài, sau đó thì không còn đau mấy nữa, tôi thì bị cảnh tượng trước mắt dọa cho gần chết, trên đất trừ bọt máu ra thì còn cả một đống tả pí lù nữa.

Tôi run run chỉ vào hai thứ có thể nhận ra được, mất hồn mất vía: "Đuôi chuột? Da rắn... ăn lúc nào vậy trời?"

Chú ba bảo tôi bình tĩnh lại, chú nhặt một cành cây khô lên vừa gạt vừa phân tích: "Đuôi chuột này, vảy rắn này, gai nhím này, chân nhện này, lông hoàng bì tử này, chót đuôi bọ cạp với cả mụn da cóc nữa..."

Tôi nghe mà buồn nôn, cũng vô cùng hoảng sợ, da gà da vịt nổi hết cả lên. Chỉ nguyên cái này thôi, tôi mà vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ thì đúng là bị ngu rồi.

Chú ba biến sắc, "Canh thất sát! Vãn Tử, lần này rắc rối to rồi, nói thật đi mày ăn tổng cộng mấy bữa rồi?"

Canh thất sát?

Tôi lơ ngơ lắc đầu, "Không biết nữa, cơ mà chú làm thế nào mà tìm được đến đây vậy."

"Sờ lên cổ xem có thiếu cái gì không." Chú ba bực mình nói.

Tôi sờ cổ, chỉ còn lại sợi dây màu đỏ trống không, còn tấm ngọc phù chú ba tặng tôi khi đầy tháng, sau này hiểu chuyện rồi nghe bố bảo là để hộ thân, khi gặp nguy hiểm đến mức mất mạng có thể vỡ ra gánh thay, vốn lồng vào sợi dây, cấm không cho tháo ra, thế nên từ nhỏ đến lớn lúc nào tôi cũng đeo nó, tôi luôn tưởng là bố mẹ tôi nói vậy để yên tâm nên không coi là thật, nhưng lúc này, sợi dây chưa đứt mà ngọc phù đã chẳng thấy đâu rồi.

Chú ba bảo tôi moi cục bột trong mũi ra, bảo: "Mảnh ngọc vỡ vào khoảng ba giờ sáng, chú từ phía nam chạy thẳng sang chỗ mày, cũng may là không đến muộn quá. Vãn Tử, kể lại cho chú tất cả những gì mày nhìn thấy từ hôm qua đến giờ, đừng có xấu hổ, nói thiếu chuyện gì có khi chú lại tính sai đấy."

Tôi mình trần trùng trục cứ thấy sai sai, thế là vừa mặc đồ vừa kể, mất chừng mười lăm phút mới nói hết. Chú ba móc thuốc lá ra cho tôi một điếu, chú cau mày hút xong mới hỏi: "Trước khi vào thôn mày đã bị che mắt rồi, bốn chay ba mặn đó chính là canh thất sát, sáng nay chắc chắn là chưa ăn miếng nào chứ?"

"Suýt nữa là ăn rồi, nhưng mà bụng đau quá nên không động vào, chú ba, rốt cuộc canh thất sát là cái gì thế?" Tôi vẫn chưa hiểu gì, lúc đó rõ ràng là đồ ăn ngon lành, sao giờ đã thành đống dưới đất kia rồi?

"Là thứ chuyên dùng để diệt sinh hồn, ăn hai bữa người sẽ thành xác rỗng, cũng may bụng mày nhạy cảm, ăn bữa đầu mới chỉ hấp thụ một ít, không ảnh hưởng lắm." Chú ba giải thích xong bỗng hỏi, "Bạn gái mày sinh nhật hôm nào?"

Tôi ngẫm lại rồi nói: "Mùng năm tháng tư."

Chú ba nói: "Mày là mùng bốn tháng năm đúng không?"

Tôi gật đầu.

"Hờ... ông cũng muốn xem tên chết toi nào chán sống mà dám ra tay độc như thế, dám dụ cháu ông làm cửu cửu âm hôn!" Thịt trên mặt chú ba rung rung, chú xoay người cưỡi lên con xe moto, "Lên, đi về thôn Triệu Lương."

Tôi khóa xe đứa bạn lại, khổ sở trèo lên xe, không thể không nói chú ba béo quá, cơ thể nung núc thịt của chú với cái hòm đằng sau kẹp tôi chết cứng, khỏi cần bám, muốn rơi xuống cũng khó.

Trên đường đi tôi tò mò hỏi: "Sao cái phù hộ thân đó lại vỡ được thế chú?"

"Chắc là lúc ông bố đã chết của con bé kia muốn thịt mày." Chú ba đoán, "Nhưng có một điểm chú nghĩ kiểu gì cũng không ra, đối phương muốn diệt sinh hồn của mày để chiếm lấy thân xác mày, nhưng trước khi thành công lại muốn lấy dao làm hỏng sự hoàn chỉnh của thân xác, mâu thuẫn rất lớn."

Tôi chẳng hiểu gì hết, cứ như đang nghe thiên thư. Điều đáng nói ở đây là cái tay nải đen chú ba khoác trên vai to đùng, trông có vẻ chứa rất nhiều thứ, tôi biết trong đó là đồ nghề lang bạt giang hồ của chú, thế là tò mò rờ tới rờ lui bên ngoài, chú ba đùa hỏi có phải tôi muốn theo nghề chú không.

Tôi sợ sệt rụt tay lại, thầy âm dương là nghề gì chứ? Dân gian có tam xuất, xuất mã, xuất đạo và xuất hắc, cái cuối chính là chỉ thầy âm dương, vai đeo tay nải đen, chân đi giày vải đen, đi đường âm, ăn cơm âm, nghe nói đó là những người ngày nào cũng phải gặp người chết với quỷ, thế nên tôi không dám tiếp lời chú ba.

Chúng tôi nhanh chóng đến chỗ cách thôn Triệu Lương năm mươi mét, chú ba muốn sang thăm dò, dặn tôi theo sát chú, không được làm bậy làm bạ. Tôi bảo chú yên tâm, tôi sẽ tuyệt đối nghe lời, chỉ theo chú lén lút đến chân tường căn nhà cũ ngoài cùng.

Tôi thò đầu nhìn, trước khi đi nơi này là thôn xóm không một bóng người, lúc này lại y chang như tối qua đến, dân trong thôn đi chợ về, đang túm năm tụm ba nói chuyện cười đùa vô cùng náo nhiệt.

Chính lúc này, chú ba nheo mắt lại thành một khe hẹp, thở dài nói: "Cái thôn này... đã hoàn toàn thành nơi nuôi xác rồi, chẳng có một tí hơi người sống nào!"

"Vì sao ạ? Không phải dân trong thôn vẫn đang êm đẹp cả đấy thôi?" Tôi rầu rĩ.

Chú ba vỗ đầu: "Tí thì quên, mày vẫn chưa giải được thuật che mắt." Sau đó chú lục một cái bình nhỏ bằng ngón tay cái từ trong tay nải ra, nhỏ hai giọt bôi lên mí mắt tôi, nói: "Chờ mấy giây rồi nhìn lại xem những thứ kia là cái gì."

"Vâng."

Mắt tôi như bị sương mù trùm lên, chẳng nhìn rõ được cái gì, khoảng vài lần thở sau mới tan đi, tôi lại ngóc đầu nhìn vào bên trong thôn.

Một giây sau, tim tôi thịch một cái thót lên tận cổ họng, da đầu tê dại đến mức co giật!

Những người dân kia loáng cái đã biến thành người giấy trắng phau, trên khuôn mặt vốn hồn hậu chỉ còn vẻ lạnh lẽo vô tình, mặt mũi cứng đờ được vẽ bằng mực, tứ chi thẳng đuột cứng còng không ngừng động đậy, tần suất cũng không lớn, cứ như những cỗ máy cũ mèm hoạt động thật chậm, thật chậm...

Bạn đang đọc Người Thắp Đèn của Vương Giả Giám Minh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhaCoNamConMeo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.