Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đêm đầu tiên

Phiên bản Dịch · 1937 chữ

"Có thể đừng nói thẳng thắn như vậy không?"

Tôi lật mí mắt, cởi hết quần áo ra chỉ để chừa quần lót rồi trèo lên chiếc giường mềm mại thơm tho của cô ấy, cảm giác đầu tiên chính là dễ chịu, nhưng Đổng Tâm Trác bảo không được, bắt tôi sang phòng ngủ của bố cô ấy lấy một bộ áo ngủ và khăn, tắm xong mặc vào mới được ngủ.

Tôi thực sự thấy phiền, đành phải bò dậy. Nửa tiếng sau, sấy khô tóc xong quay lại, Đổng Tâm Trác mới gật đầu hài lòng. Thực ra chúng tôi không ngủ chung chăn, trong tủ cô ấy còn có một chiếc chăn dự phòng nữa, tôi ôm sang đắp, nửa bên trái giường là của tôi, cô ấy còn nhấn mạnh kẻ nào vượt ranh giới sẽ giết không tha...

Đổng Tâm Trác nằm xuống, tôi đắp chăn cho cô ấy, tắt đèn rồi đưa một bên tay cho cô ấy nắm. Tuy có giai nhân bên cạnh nhưng bây giờ tôi không có tâm trí đâu để thưởng thức cảm giác ấm nóng mềm mại đó, tâm trạng tôi rất thấp thỏm.

Hôm nay phải "chịu đao" hộ cô ấy, đặc biệt là sau khi nghe chuyện về sáu cái tay kia, tôi có vô tâm đến mấy cũng nào dám ngủ nữa? Sợ nhắm mắt lại là sẽ chìm vào giấc mơ đáng sợ.

Đổng Tâm Trác đã không được ngủ ngon suốt nửa năm nay, chưa được mấy giây đã ngủ thiếp đi, không sợ tôi có ý đồ xấu à?

Tôi nắm tay cô ấy, chịu đựng được đến nửa đêm, đầu óc tôi như chìm xuống đầm lầy, bắt đầu ngủ lơ mơ, tôi bèn từ bỏ chống cự.

...

Không biết qua bao lâu, tôi bừng tỉnh, người toát mồ hôi lạnh làm ướt đẫm cả bộ đồ ngủ, cảm giác rất mệt rất mệt.

Ánh nắng chiếu vào qua khe rèm cửa sổ, trời đã sáng trưng.

Tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường đáng yêu hình chú thỏ, sáu giờ rưỡi.

Đầu óc tôi nặng trĩu, cảm giác như đêm đã mơ một giấc mơ, giờ bắt đầu hồi tưởng lại.

Cảnh mộng dần rõ lên, đúng là đã xuất hiện một căn nhà nhỏ như Đổng Tâm Trác nói, tôi đẩy cửa đi vào, ngoái đầu lại thấy có một người phụ nữ chừng hơn ba mươi tuổi, tỏa ra vẻ trưởng thành chín chắn.

Khuôn mặt người phụ nữ đó giống Đổng Tâm Trác đến sáu bảy phần.

Mẹ cô ấy à?

Tôi và người phụ nữ đó nhìn nhau mấy phút, trên tường đột ngột có sáu bàn tay vươn ra. Chúng túm lấy người phụ nữ rồi xé thành mảnh vụn, cảnh tượng đó nhớ lại thôi cũng khiến tôi khó thở, tóc da và xương rải đầy khắp đất.

Sau đó sáu bàn tay kia vươn về phía tôi, cảnh tượng từ căn nhà nhỏ biến thành biệt thự số 5, ba giọng phụ nữ khác nhau vang lên, vọng mãi như ẩn như hiện...

"Ta đã chết rồi, vì sao vẫn không thể giải thoát?"

"Chết thay à? Ồ... là mùi của đàn ông, lâu lắm rồi không được nếm, đến với ta đi..."

"Mạng, ta muốn mạng của ngươi."

Lạnh lẽo, ai oán!

Tôi không ngừng nhớ lại tất cả những gì mà sáu bàn tay kia từng làm, đa số đều rất mờ nhạt, tôi chỉ nhớ họ khống chế tôi cầm con dao gọt hoa quả đâm cái gì đó không ngừng, sau đó thì tỉnh.

Đổng Tâm Trác vẫn đang ngủ, tôi định ngủ thêm một chút, đúng lúc này thì tôi cảm thấy không ổn, người lạnh ngắt.

Cái chăn đang nằm trên sàn!

Tôi thò tay đi nhặt, điều kỳ lạ là thứ tôi nhìn thấy là cái chăn, nhưng nhặt lên lại là một con dao gọt hoa quả sắc nhọn.

Tôi sợ hãi vội vàng vứt nó đi, nhưng tay lại không nghe lời, sau đó cơ thể cũng thoát khỏi tầm khống chế của tôi, dường như tôi đang bị những bàn tay vô hình điều khiển, đến cơ thể cũng bị kéo dậy, cưỡi lên người Đổng Tâm Trác đang đắp chăn.

Chẳng lẽ... đám ma nữ định mượn dao giết người!

Gạo nếp và dây đỏ bên dưới đệm không còn tác dụng gì sao? Tôi vùng vẫy muốn rụt tay lại nhưng lại cầm dao đâm vào chiếc chăn trên người Đổng Tâm Trác, khi rút dao ra còn kéo theo một sợi tơ máu.

Con dao vung lên đâm xuống...

Tôi hốt hoảng la lên: "Đừng! Tâm Trác, cô mau dậy đi, chạy đi!"

Cô ấy vẫn không hề nhúc nhích, chỉ có tóc lộ ra bên ngoài. Trừ việc giương mắt lên nhìn ra, tôi không thể làm gì được nữa!

Không lâu sau, chiếc chăn trên người Đổng Tâm Trác đã có mười sáu cái lỗ đang không ngừng trào máu, cả một vạt chăn bị nhuộm thành màu máu đỏ rực, bao gồm cả bộ đồ ngủ của Đổng Thiên Lương mà tôi đang mặc trên người.

Tôi rơi nước mắt tuyệt vọng, e rằng Đổng Tâm Trác bên dưới đã bị đâm thành tổ ong rồi!

Sao... lại trở thành thế này?

"Bàn tay" tôi cầm con dao gọt hoa quả dính máu đưa lên miệng, cằm bị vặn ra, đến lưỡi cũng bị kéo ra đến miệng, liếm máu của Đổng Tâm Trác dính trên lưỡi dao, trong vị tanh còn lẫn vị ngòn ngọt.

Đúng lúc này, "bàn tay" trên người tôi buông ra, quyền khống chế cơ thể quay trở lại, tôi vội vàng vứt con dao đi, con dao rơi xuống sàn, nảy lên hai cái rồi chìm vào tĩnh lặng.

Tôi run rẩy vươn tay ra, xốc cái chăn nát tươm trên người Đổng Tâm Trác, cô ấy bỗng mở bừng mắt rồi hốt hoảng hỏi: "Trần Vãn, anh muốn làm gì?"

"Hả? Cô chưa chết..." Tôi sững sờ.

"Mong tôi chết đến thế cơ à?" Đổng Tâm Trác khoanh tay trước ngực, nói như một chú thỏ hoảng hốt: "Nặng quá, mau xuống khỏi người tôi đi!"

Tôi bò xuống, ngơ ngác nhìn lại cái chăn, chăn vẫn còn nguyên, lỗ thủng và máu đã biến mất, nhưng con dao trên sàn vẫn nằm nguyên ở đó.

Tôi lắc đầu quầy quậy, đờ đẫn. Trước đó rõ ràng tôi đã đâm chết Đổng Tâm Trác qua chăn, nhưng bây giờ cô ấy vẫn còn sống sờ sờ, đến tơ máu trong lòng trắng cũng ít đi quá nửa!

Tôi thần người ra một lát rồi nghe thấy Đổng Tâm Trác cằn nhằn bảo tôi cầm dao cưỡi lên người cô ấy rồi la hét ầm ĩ lên, mắt thì nhắm tịt lại, gọi thế nào cũng không tỉnh, làm cô ấy sợ đến mức chui hẳn vào trong chăn.

Tôi hiểu ra, lúc tôi tưởng mình đã tỉnh, thực ra là tỉnh trong giấc mơ trong mơ. Tôi càng suy nghĩ cẩn thận càng cảm thấy sợ hãi, ba con ma nữ kia quá kinh khủng, cảm giác chân thực đó khiến tôi không hề nhận ra đó là mơ.

Đổng Tâm Trác nhìn chăm chăm vào nửa người trên của tôi cả buổi, trong mắt cô ấy ngập tràn vẻ kinh hoàng.

Nhìn gì thế?

Tôi cúi đầu xuống nhìn, tim đập điên cuồng, ngực tôi toàn là máu, áo ngủ rách rất nhiều mảng to như bị vật gì nhọn xé ra. Tôi đếm thử, mười sáu vết, không thiếu cái nào!

Tôi tự đâm chính tôi à?

Nhưng tôi không cảm thấy đau, tôi định giơ tay lên cởi cúc áo ra xem thử thì thấy hai cánh tay không thể nhấc lên được, giống hệt như tình trạng của Đổng Tâm Trác tối qua...

Cuối cùng cô ấy giúp tôi cởi áo ngủ, không bị thương ở đâu, nhưng ngay sau đó chúng tôi để ý thấy cửa phòng ngủ đang mở, trên sàn bên ngoài cửa có một con gà chết không toàn thây.

Con gà mái già đó là do Đổng Thiên Lương mua về hôm qua, định hầm cho con gái bồi bổ, còn chưa kịp làm thịt thì chú ba tôi đã đưa tôi đến đây, thế nên nó vẫn bị trói cẳng để trong bếp.

Răng tôi va vào nhau, chỉ một giấc ngủ mà tôi đã làm những gì thế?

Đổng Tâm Trác im lặng một lát rồi nói: "Tôi có lắp camera, cùng đi xem lại nhé?"

Tôi gật đầu, cùng cô ấy sang phòng sách bên cạnh rồi trích xuất camera. Tôi vừa xem vừa toát mồ hôi hột, trong video, tôi ngủ được mấy phút thì bật đèn, đầu tiên là hoa tay múa chân với không khí ngay trước Đổng Tâm Trác, sau đó chạy xuống lầu bắt con gà mái già lên rồi đứng đó đâm nó, sau đó nữa là xách vạt áo ngủ lên chọc một đống lỗ rồi quay về giường ngủ tiếp.

Ngừng chưa được bao lâu lại dậy loanh quanh, cưỡi lên chăn của cô ấy rồi vung dao, điên cuồng bôi tiết gà lên áo ngủ...

Tôi không nghỉ suốt cả đêm, bây giờ cánh tay như bị liệt, không thể nhấc lên nổi. Tôi không chịu được mùi tiết gà bèn nói: "Tâm Trác, đến lượt cô giúp tôi rồi."

"Sao cơ?" Cô ấy chưa nhận ra.

Tôi ý tứ: "Bẩn rồi, muốn tắm..."

"À, để tôi." Đổng Tâm Trác đáp.

Tôi không ngờ cô ấy lại đồng ý thoải mái như vậy, bởi vì phải cởi quần áo ra rồi tắm táp kỳ cọ thật đấy! Tôi đang bắt đầu nghĩ lung tung thì Đổng Tâm Trác bảo tôi theo cô ấy ra sân.

Không phải vào phòng tắm à?

Kết quả là tôi nghĩ nhiều rồi, sau khi ra sân, Đổng Tâm Trác lột trụi tôi ra rồi liếc nhìn mấy cái hoàn toàn không kiêng dè, sau đó lộ ánh mắt kinh ngạc.

Tôi ho một tiếng, "Muốn thử không?"

Cô ấy hơi đỏ mặt, hừ lạnh: "Tôi đang nghĩ nếu cái này mà đứt thì thể trọng của anh có giảm được nửa cân không? Còn không mau quay lưng lại!"

Tôi lờ mờ cảm thấy như có một trận âm phong thổi đến, vội vàng quay lưng lại.

Bất ngờ là ngay sau đó, không biết Đổng Tâm Trác lấy đâu ra một cái ống nước, lắp vào van nước trong nhà rồi bắt đầu phun điên cuồng vào tôi đang cởi trần, luồng nước lạnh lẽo vô cùng mạnh mẽ!

Tôi không ngừng run rẩy, tiết gà nhanh chóng được gột hết.

Đổng Tâm Trác không lau cho tôi mà chờ nước bốc hơi hết rồi lấy một chiếc váy liền, quay lưng về phía tôi rồi luồn một cái từ đầu đến chân, không chạm lấy một lần. Cô ấy nói chờ tôi có thể động đậy được tay rồi thì tự thay đồ và giặt sạch chiếc váy này.

Tôi chửi thầm trong bụng, chú ba tìm cho tôi vợ kiểu gì thế, chỉ biết gài tôi thôi, khiến tôi muốn cuốn gói về quê cho rồi!

Đúng lúc này, đột nhiên có người ở bên ngoài gõ cửa rất mạnh, âm thanh rất đau tai. Tôi và Đổng Tâm Trác nhìn nhau rồi cùng cảnh giác nhìn về cánh cổng đang run lên bần bật...

Bạn đang đọc Người Thắp Đèn của Vương Giả Giám Minh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhaCoNamConMeo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.