Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một chữ thôi, giết!

Phiên bản Dịch · 967 chữ

"Tôi cho ông mấy lời khuyên, lão Lý, ông nghe cho kỹ!"

Giờ phút này, Lâm Phong đã đứng ở cửa bệnh viện. Lúc này hắn đã không còn cố kỵ người bên cạnh nữa, lớn tiếng nói với Lý lão đầu: "Sự lựa chọn chính xác nhất vào lúc này của ông chính là: Không làm gì cả! Ông chỉ cần gọi điện cho cả gia đình của ông đến công ty của tôi để tập hợp, tôi có một chiếc xe lớn! Vừa rồi tôi đã thông báo cho Phương Vũ trước, đến lúc đó cậu ta sẽ mang theo vợ con và người một nhà của cậu ta tới. Địa điểm tị nạn tôi đã nghĩ ra, là căn cứ quân sự quân sự ở phía nam! Căn cứ quân sự thế nào cũng là nơi an toàn nhất. "

"Tôi biết ông muốn cứu mọi người, đặc biệt là khi tận thế sắp đến. Nhưng dù ông có nói ra thì cũng sẽ không có ai tin cả! Tại sao lại như vậy? Bởi vì hầu hết mọi người đều là những kẻ ngốc! Những kẻ ngốc sẽ luôn luôn tin vào những gì họ muốn tin. Cho dù là thời đại nào thì kẻ ngốc đều chiếm phần lớn. Mà chuyện những kẻ ngốc thích làm nhất chính là kéo chỉ số IQ của người thông minh xuống mức bằng trình độ như bọn họ, sau đó kéo nhau cùng chết một cách ngu xuẩn! Đây được gọi là hiệu ứng bầy đàn của những kẻ ngốc! Mà bây giờ ở nơi này, thành thị này, thậm chí là thế giới này, đều sắp tới ngày tận thế!”

"Lão Lý, thế giới này sắp đại loạn rồi! Nếu ông thật sự muốn cứu vớt thế giới này thì biện pháp duy nhất chính là nhân dịp hiện tại còn có thời gian, cả thế giới đồng thời động thủ, giết sạch những tên đang hôn mê này, không bỏ sót một ai! Nhưng điều này là không thể! Bởi vì không ai có thể ra lệnh như vậy! Vì vậy, thế giới này sẽ sớm kết thúc!”

"Lão Lý, người thông minh như ông, lúc này đừng ngu ngốc! Ông có thể đi vào và nói sự thật với những người bên trong ngay lập tức nhưng đừng dành quá nhiều thời gian cho họ! Bây giờ chúng ta phải tranh giành từng giây từng phút, tôi sẽ chỉ chờ ông ở bên ngoài này 10 phút! Khi thời gian đến, ông phải ra ngay lập tức. Sau đó chúng ta có thể trốn bao xa thì trốn bấy nhiêu."

Lâm Phong nhìn đồng hồ, bây giờ là 6 giờ 33 phút.

"Sáu giờ 45 phút. Sau 6 giờ 45 phút, tôi sẽ không chờ ông nữa! Tôi nói thêm một câu với ông, lão Lý! Hiện tại tôi chỉ là một người chỉ có lý trí không có cảm tính. Ông hiểu điều này có nghĩa là gì rồi chứ?.”

Hắn mặc kệ Lý lão đầu sẽ nghĩ như thế nào, Lâm Phong trực tiếp quay đầu lên xe. Hiện tại tinh thần Lâm Phong đang ở trạng thái lý trí hoàn mỹ nên hắn tuyệt đối sẽ không cho phép mình lãng phí một chút thời gian nào vào thời khắc mấu chốt này.

Trở lại xe, nhân lúc này Lâm Phong và Phương Vũ nói chuyện điện thoại, biết được cậu ta đang trên đường đưa cả nhà đến công ty. Vù hai người là bạn bè chơi từ nhỏ đến lớn nên sự ăn ý giữa hai người không phải người bình thường có thể so sánh. Hắn nói sẽ xảy ra tai hoạ, Phương Vũ lập tức quyết định không chút nghi ngờ.

"Sư phụ à, những gì sư phụ vừa rồi nói qua điện thoại với Phương Vũ, là thật sao?"

Vừa rồi Trần Đào Đào mới biết được sự thận thông qua điện thoại của Phương Vũ. Tuy rằng trong lòng vẫn có rất nghi ngờ nhưng ôm ý nghĩ "Cho dù sai thì cùng lắm là dẫn cả nhà đi du lịch một ngày" nên cậu ta cũng đã gọi người nhà và bạn gái đến.

"Cậu nghĩ rằng tôi sẽ ngu xuẩn đến mức nói những lời đó sao?"

"Tuy rằng tôi tin tưởng lời nói của sư phụ, nhưng tôi luôn hy vọng là anh sai..."

Trần Đào Đào nhìn xe taxi xung quanh không ngừng lái qua, còn không ngừng đưa "Bệnh nhân" vào bệnh viện. Cậu ta vừa nghĩ đến những người trên xe đều là quái vật vẻ mặt sợ tới mức trắng bệch.

"Sư phụ! Thật sự không có biện pháp để những người bên trong tin tưởng vào quan điểm của anh sao? Thực sự không thể cứu những người bên trong sao?"

"Có!"

"Biện pháp gì?"

"Một chữ, giết! Tôi lập tức ra tay, mở rộng giới trong bệnh viện, giết chết những tên đang hôn mê kia! Cho dù không thể giết sạch toàn bộ thì loại hành vi giết chóc này của tôi khẳng định cũng sẽ đưa tới một đống cảnh sát, thậm chí là cảnh sát vũ trang có vũ khí hạng nặng! Có bọn họ ở đây, những quái vật còn lại cho dù tỉnh lại thì cũng có thể dễ dàng bị trấn áp xuống! Nhưng loại chuyện này, cậu nghĩ tôi sẽ làm sao? Tôi nghĩ, chắc cậu cũng không muốn tôi làm chuyện đó.”

"Vậy biện pháp khác thì sao?"

Lâm Phong không trả lời trực tiếp, hỏi ngược lại: "Đào Đào, tôi hỏi cậu! Cậu thuyết phục cha mẹ, bạn gái, thuyết phục mọi người xung quanh hầu như đều rất thuận lợi, đây là vì sao?"

Bạn đang đọc Người thu hoạch ngày tận thế của Bán Chích Thanh Oa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thanh_Nghi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.