Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hệ thống đến rồi!

Phiên bản Dịch · 1004 chữ

Người dịch: Giang Thượng Nguyệt Minh

----------

“Mười giờ tối hôm qua, trong khu chợ đêm ở thành nam có ba người đàn ông uống say rồi bắt nạt một phụ nữ, cũng may bạn học Lý Minh lớp chúng ta kịp thời xuất hiện và khống chế được ba tên lưu manh kia…”

“Khống chế? Khống chế như thế nào?”

Tần Kha vốn đang nằm gục mặt trên bàn đột nhiên ngẩng đầu lên.

Các bạn học trong lớp lập tức nhìn về phía hắn, một giây sau ai nấy đều phì cười.

Thầy giáo chủ nhiệm Triệu Đức Trụ đang đứng trên bục giảng, lúc này gương mặt đã đen như đít nồi.

“Tần Kha, đứng lên!”

“Im lặng! Không được cười nữa!”

“Tần Kha, ngươi lặp lại lời ta vừa nói!”

Tần Kha gãi gãi đầu đứng lên, hắn quan sát các bạn học xung quanh rồi nhìn về phía Triệu Đức Trụ, sau đó dè dặt nói:

“Im lặng, không được cười nữa?”

“Con mẹ nó!”

Triệu Đức Trụ nổi giận gầm lên, bàn tay đập mạnh xuống bàn giáo viên.

Đám học sinh trong lớp đều bị Tần Kha chọc cho cười đến không thể ngậm miệng lại.

“Cười chết ta, không hổ là Tần Kha nha!”

“Gia hoả này được Tôn Ngộ Không mời tới để chọc cười chúng ta sao?”

“Kha ca, ta phục ngươi rồi!”

. . .

“Có vấn đề sao? Không phải vừa rồi thầy mới nói câu này?”

Tần Kha không hiểu cho lắm, chỉ biết lầm bầm trong miệng.

“Ngủ, cả một ngày chỉ biết ngủ! Trong lúc ta đang dạy mà ngươi cũng dám ngủ, ngươi xem nơi này là nhà ngươi chắc?!”

Triệu Đức Trụ vừa dứt lời, bên cạnh Tần Kha đột nhiên vang lên một giọng nói mớ ngủ.

“Hắc hắc hắc… của ta to hơn nha…”

Trong nháy mắt gương mặt Triệu Đức Trụ lại đen hơn đít nồi.

Nếu ánh mắt có thể giết người thì bạn ngồi cùng bàn của Tần Kha là Vương Chí Kiệt đã bị ánh mắt của thầy chủ nhiệm xé xác thành từng mảnh.

“Cái tên này rốt cuộc đang nằm mơ thấy thứ gì?”

Tần Kha kinh ngạc, nhớ lại ban nãy mình cũng đang ngủ gật, hẳn là mình sẽ không mơ thấy chuyện hoang đường như tên này chứ?

“Vương Chí Kiệt!” Triệu Đức Trụ gầm lên một tiếng.

Không ai đáp lời.

“Tần Kha, lay hắn dậy!”

Tần Kha bèn đẩy Vương Chí Kiệt. “Kiệt ca, Kiệt ca…”

Vẫn không phản ứng gì. Đối phương ngủ say như lợn chết.

Tần Kha nghiêng đầu nghĩ ba giây, sau đó cúi người xuống nói vào tai Vương Chí Kiệt.

“Tan học rồi.”

“Về thôi!”

Vương Chí Kiệt đột nhiên ngẩng phắt đầu dậy.

Cả lớp cười vang, sắc mặt Triệu Đức Trụ lại càng thêm đen nhánh.

Thấy tình huống có vẻ bất ổn, Vương Chí Kiệt vội vàng đứng lên.

“Không ngờ lớp học nho nhỏ này của ta lại có tới hai tên ôn thần như các ngươi!”

“Nhìn Lý Minh mà xem, không chỉ có thành tích học tập tốt mà bây giờ đã nắm giữ thuần thục một dị năng, lại còn bắt đầu làm việc tốt để báo đáp xã hội!”

“Rồi nhìn lại hai người các ngươi xem!”

Triệu Đức Trụ càng mắng càng giận.

Nghe được thầy chủ nhiệm khen mình, Lý Minh cong môi cười một tiếng.

“Dị năng? Dị năng gì cơ?”

Tần Kha nghe Triệu Đức Trụ nói mà chẳng hiểu ra làm sao.

Tiết học này không phải là tiết Địa lý à?

Tần Kha ngẩng đầu nhìn lên bảng đen, trên đó có viết một dòng chữ: Tình hình phân bổ dị thú trong linh vực.

Nhìn tiêu đề bài giảng ngày hôm nay viết bằng phấn trắng, lại đọc đi đọc lại nội dung, Tần Kha cảm thấy tam quan của mình hoàn toàn vụn vỡ.

Mẹ nó cái quỷ gì đây?

Vương Chí Kiệt đứng bên cạnh ưỡn ngực nói: “Không phải chỉ là làm việc tốt thôi sao? Sáng nay ta cũng làm chuyện tốt mà, sở dĩ hôm nay ta đi học muộn là vì phải giúp một bà lão băng qua đường đó.”

Triệu Đức Trụ giận đến không nhịn được.

“Mẹ nó ngươi còn có mặt mũi nói chuyện này? Giáo viên lịch sử đã nói cho ta biết, sáng nay hắn ra ngoài cổng trường mua mì, nhìn thấy một bà lão vất vả lắm mới băng qua bên kia đường được, ngươi lại chạy tới dẫn bà lão quay trở về! Xong còn nói với người ta là không cần cảm ơn!!”

Cả lớp lại bị chọc cười.

Triệu Đức Trụ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:

“Về phần Tần Kha, ta thật không tài nào hiểu nổi ngươi nghĩ cái gì. Cả lớp có bốn mươi học sinh thì thành tích của ngươi là hạng hai từ dưới lên, vậy mà đến giờ học là lại lăn ra ngủ. Lười như ngươi mà muốn thi đại học Linh Giả sao? Về nhà bán khoai lang nướng luôn cho rồi!”

Vương Chí Kiệt nghe vậy phụt cười một tiếng khiến mặt Triệu Đức Trụ càng thêm khó coi.

“Vương Chí Kiệt, ngươi cười cái gì? Hạng nhất từ dưới đếm lên thì tự hào lắm hả?”

Tần Kha ngây ngốc.

Đại học Linh Giả? Sao lại có thứ này xuất hiện?

Trong lúc hắn còn đang nghi hoặc thì một giọng nói máy móc điện tử đột nhiên vang lên trong óc.

[Keng! Mười ngàn năm! Mười ngàn năm rồi ta mới tìm được một chủ ký sinh phù hợp! Cái tên chủ ký sinh đáng ghét này, ngươi có biết mười ngàn năm qua ta sống khổ sở như thế nào không? Ta đã định nếu còn không tìm thấy ngươi thì sẽ tự bạo luôn!]

Tần Kha suýt nữa đã há hốc mồm ngay tại chỗ.

Hệ thống?

Bạn đang đọc Người Tốt Như Ta, Các Ngươi Lại Gọi Là Tai Hoạ (Dịch) của Hỉ Hoan Cật Quất Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi min_4ever
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.