Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đầu năm nay nhiều người tốt quá

Phiên bản Dịch · 1053 chữ

Người dịch: Giang Thượng Nguyệt Minh

-----------

“Được rồi được rồi, lần này ta bỏ qua, lần sau không thể làm như thế nữa!”

Triệu Đức Trụ chán nản xua xua tay, sau đó lại trở nên cực kỳ nghiêm túc:

“Nhưng đây là lần cuối cùng, nếu còn dám tái phạm thì hai người các ngươi không cần lên lớp nữa, vào nhà vệ sinh quét dọn một tuần lễ luôn đi!”

Trong đôi mắt tràn ngập trí tuệ của Vương Chí Kiệt hiện lên tia sáng.

“Ta có thể trực tiếp đi dọn nhà vệ sinh luôn được không?”

Triệu Đức Trụ: Đao của ta đâu? Đao đâu?!

“Vương Chí Kiệt! Ngươi cảm thấy khua môi múa mép vui vẻ lắm hả?”

Vương Chí Kiệt cúi thấp đầu không nói. Hắn không phải đang khua môi múa mép đâu, trong lòng hắn thật sự thích dọn nhà vệ sinh hơn là đi học.

Triệu Đức Trụ tiếp tục răn dạy: “Cả lớp có bốn mươi người, chỉ còn mỗi hai người các ngươi là chưa có được linh nguyên. Mấy tháng nữa là thi đại học rồi, hai người các ngươi tự cầu nhiều phúc đi.”

Tần Kha càng lúc càng tò mò muốn biết linh nguyên là cái gì.

“Triệu lão sư, ta có thể xin nghỉ nửa ngày được không?”

Triệu Đức Trụ nghi ngờ hỏi: “Xin nghỉ? Ngươi nghỉ để làm gì?”

“Ta muốn lên đồn công an nhìn xem có thể nộp tiền bảo lãnh cha ta ra ngoài không.”

[Keng, tâm tình tiêu cực đến từ Triệu Đức Trụ +999.]

Vương Chí Kiệt không cam lòng thua kém bạn bè: “Vậy ta cũng xin nghỉ nửa ngày, ta lên đồn xem có bảo lãnh cha ra ngoài được không.”

Trong lòng Triệu Đức Trụ đã không còn lời nào để nói. Rốt cuộc hắn đã tạo nghiệt gì chứ?

“Đi đi, đi đi.” Triệu Đức Trụ chán nản xua tay.

“Vâng!”

Trong lòng Tần Kha mừng thầm.

Hắn chắc chắn thế giới này đã thay đổi so với lúc trước, cho nên lúc này cần phải tìm hiểu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đi tới cửa phòng giáo viên, Tần Kha đột nhiên dừng bước và quay đầu lại nhìn về phía Triệu Đức Trụ:

“Triệu thúc, quần đùi của ngươi thật là chói mắt! Là quần phong thuỷ hợp với mạng của ngươi sao?”

“Cái gì?”

Triệu Đức Trụ giật mình cúi đầu nhìn xuống, gương mặt khẽ đỏ lên.

[Keng, tâm tình tiêu cực đến từ Triệu Đức Trụ +888.]

. . .

Hai người tay không rời khỏi trường học, cùng đứng chờ ở trạm xe buýt.

Tần Kha hỏi: “Kiệt ca, lát nữa ngươi định đi đâu?”

Vương Chí Kiệt cười ha hả: “Đi tiệm net chơi game chứ đâu!”

“Sao vậy? Ngươi không đi đồn công an nộp tiền bảo lãnh cha ngươi ra sao?”

“Bảo lãnh cái rắm! Đáng đời ổng! Hơn nữa đó cũng không phải lần đầu vi phạm, người ta nói không thể nộp tiền bảo lãnh được nữa, nếu không ta đã bảo lãnh ổng ra từ sớm để ổng đi làm kiếm tiền.”

Tần Kha gật gù.

Vương Chí Kiệt hỏi: “Ngươi định đến đồng công an thật à?”

Tần Kha lắc đầu: “Không đi, giờ này hẳn là chị ta đã bảo lãnh cha ra rồi.”

“Thế thì tốt, cùng đi tiệm net nào!”

“Không được, ta phải về nhà một chuyến.” Nói xong Tần Kha dừng lại một chút rồi hỏi:

“A Kiệt, linh nguyên là cái gì?”

Khi nhìn thấy vẻ nghiêm túc trong mắt Tần Kha, trong lòng Vương Chí Kiệt khẽ động.

Gia hoả này nghiêm túc sao?

“Dù sao ta và ngươi cũng không có thứ đó.” Nói xong hắn lục tìm trong túi quần túi áo. “Moá, ta không mang tiền, ngươi có tiền đó không?”

Tần Kha lúc này mới nhớ ra. “Moá, ta cũng không có đem, tiền nằm trong cặp sách ở lớp học rồi.”

Xe buýt đã trờ tới rồi dừng ở trước mặt, hai người mắt to trừng mắt nhỏ không biết làm sao.

Đúng lúc này, một tên ăn mày cầm một cái chén bằng sắt đi tới trước mặt hai người, miệng ô ô a a nói gì đó.

Trên cổ tên ăn mày còn có một tấm bìa cứng viết ba chữ: Người câm điếc.

Tên ăn mày chỉ chỉ vào Tần Kha rồi lại chỉ tay vào cái chén sắt.

Nói thật, nhìn ánh mắt chân thành của ăn mày, trong lòng Tần Kha có hơi cảm động.

Hắn lập tức hiểu được ý đối phương, tuyệt đối sẽ không phụ lòng tốt của người ta, thế là cho tay vào chén sắt lấy ra hai tệ rồi cảm kích nói:

“Cảm ơn.”

[Keng, tâm tình tiêu cực đến từ Vương Phú Quý +999.]

“A!”

“A!”

Tên ăn mày kích động kéo tay áo Tần Kha, hậm hực chỉ vào hai tệ Tần Kha đang cầm rồi chỉ tay vào chén sắt.

Sau đó tên ăn mày nhìn sang Vương Chí Kiệt đứng bên cạnh, ánh mắt chớp chớp.

Vương Chí Kiệt gật đầu, cũng cho tay vào chén sắt rồi cầm ra hai tệ.

“A!”

“A!!”

“A!!!”

Thái độ tên ăn mày càng lúc càng kịch liệt, ánh mắt như muốn bắn ra tia lửa nhìn Tần Kha và Vương Chí Kiệt, cánh tay cầm chén sắt run lên bần bật.

“Hai tệ là đủ rồi.”

[Keng, tâm tình tiêu cực đến từ Vương Phú Quý +999.]

Tần Kha lộ ra vẻ mặt biết ơn rồi cùng Vương Chí Kiệt bước lên xe buýt.

Vương Chí Kiệt vừa đi vừa cảm thán một câu: “Đầu năm nay có nhiều người tốt quá.”

Tần Kha: “Chứ còn gì nữa. Đã nghèo tới mức phải đi xin cơm mà vẫn không quên tinh thần lá lành đùm lá rách, loại người này đáng để chúng ta học tập!”

Tên ăn mày kinh ngạc nhìn theo chiếc xe buýt dần lăn bánh đi xa.

“Moá nó! Ta tưởng là ta đã rất không biết xấu hổ, không ngờ hai tên kia còn không biết xấu hổ hơn ta! Đồ chết giẫm!”

[Keng, tâm tình tiêu cực đến từ Vương Phú Quý +999.]

Bạn đang đọc Người Tốt Như Ta, Các Ngươi Lại Gọi Là Tai Hoạ (Dịch) của Hỉ Hoan Cật Quất Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi min_4ever
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.