Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quỷ sơ sinh nuốt hồn

Phiên bản Dịch · 1784 chữ

Tiếng nói trẻ con sau lưng tôi phải hình dung thế nào nhỉ? Tôi trước nay chưa từng nghe qua tiếng nói nào như vậy.

Rất giống tiếng nói của bé gái hai bím tóc đuôi ngựa trên tàu hỏa, trống không, nhưng lại không hề hư vô mờ mịt, thật giống tiếng nói của người sống, đúng rồi, đây có lẽ là kết hợp giữa hai tiếng nói!

Nhưng, nó nói, cơ thể của tôi thuộc về nó rồi, là có ý gì?

Tôi vừa nghĩ đến đây, đã cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người như không nghe theo khống chế, ngã cắm đầu xuống đất.

‘bịch’ một tiếng, tôi có thể nghe thấy rõ âm thanh người mình ngã xuống đất, nhưng tôi lại không cảm thấy đau, tôi giống như vẫn đứng tại chỗ nhìn cơ thể dưới đất của mình, mượn ánh đèn di động của Lăng Giáng, tôi nhìn thấy cơ thể của tôi nằm nghiêng, đưa lưng về phía Lăng Giáng,hai mắt tôi mở to, miệng khẽ mỉm cười, biểu cảm vô cùng lạ lùng.

Tôi nhìn thấy hai tay mình đặt dưới sàn nhà --- nguy rồi, tay của Trương mù không thể buông ra, tôi vội vàng liếc nhìn tay trái của anh ta, may quá, tay anh ta vẫn nắm chặt.

Nhưng, vì sao tôi có thể nhìn thấy thân thể của chính mình? Chẳng phải tôi đã ngã xuống rồi sao? vì sao hiện tại vẫn còn đứng thẳng?

Tôi chưa kịp suy nghĩ, đã thấy có một bé trai chui ra từ sau lưng, sau đó nó nằm bò sau người tôi, hai tay bóp chặt cổ tôi, thoạt nhìn giống như muốn bóp chết tôi, nhưng, vì sao tôi không cảm thấy hơi thở của mình? Thậm chí, tôi cảm thấy mình cũng không cần phải hít thở.

Tôi có cảm giác cơ thể mình nhẹ bẫng, thật giống như chỉ cần có một cơn gió lướt qua, cũng có thể bị thổi bay.

Tôi đột nhiên nghĩ đến Triệu Giai Đường còn đứng phía sau , sợ tới mức vội vàng nhấc chân bước qua thi thể của chính mình, nhưng đúng lúc này, tôi cảm giác như có cái đinh đâm vào chân mình, đau đến mức không dám di chuyển, tôi cho rằng, nhất định đã có một cái đinh xuyên qua bàn chân tôi, còn cắm hẳn xuống sàn.

Nhưng khi tôi cúi đầu nhìn, lại phát hiện trên mu bàn chân chỉ có một đồng tiền, giống những đồng tiền tôi từng nhìn thấy, ngoài tròn trong vuông, mỏng dính, nhìn nhất nhẹ, vì sao bỏ lên chân tôi, lại giống như cảm giác đinh cắm vào trong thịt? tôi vừa định nhấc chân bước qua cơ thể mình, lại phát hiện có một đồng tiền trên mu bàn chân, lần này thực sự đã nhịn không được kêu thành tiếng.

Lúc đầu tôi còn lo lắng tiếng kêu của mình sẽ gây sự chú ý cho Triệu Giai Đường, nhưng không ngờ, hình như bọn họ không nghe thấy tiếng của tôi, Lăng Giáng đã đi từ cửa đến bên cạnh thân thể tôi, ném một đóa hoa sau lưng, vị trí vừa hay chính là trên trán của bé trai, tôi thấy thằng nhỏ giãy dụa một lúc, cuối cùng cũng thả một tay để đi gỡ đóa hoa kia, nhưng đáng tiếc, mặc kệ nó làm thế nào, cũng không gỡ xuống được.

Lúc này, tôi thấy Triệu Giai Đường ưỡn bụng, tay trái nhấc giá truyền dịch treo trên đầu giường Trương mù, cười hì hì đi tới chỗ Lăng Giáng, đối phó người âm có lẽ Lăng Giáng còn có chút biện pháp, nhưng đối phó một người sống sờ sờ như Triệu Giai Đường, Lăng Giáng nhất định không có kinh nghiệm.

Tôi rất muốn đi lên hỗ trợ, nhưng hai chân đã bị giữ chặt, căn bản không thể động đậy, tôi chỉ có thể hô to, kêu Lăng Giáng chạy mau, nhưng âm thanh phát ra, dần dần đến chính bản thân mình cũng không nghe thấy được, càng đừng nói là Lăng Giáng.

Lăng Giáng đứng sau cửa, không có ý muốn chạy, trên tay cũng không cầm gì để chống đỡ, tôi nghĩ, cho dù cô cầm cái ghế chắn cũng được, nhưng Lăng Giáng lại đứng im không nhúc nhích, thật giống như ở nơi đó còn có thứ quan trọng cần cô ấy trông chừng.

Thứ quan trọng?!

Tôi trong phút chốc đã hiểu, là đôi giày của Trương mù! Được Lăng Giáng dùng thủ pháp đặc biệt xếp thành ‘thắng bôi’, máu tươi ngoài cửa cho dù có chảy vào, cũng không dám tới gần đôi giày, có thể thấy ‘thắng bôi’ lợi hại thế nào, hiện tại Triệu Giai Đường đi qua đó, nhất định là vì muốn phá hư bố cục phong thủy của đôi giày này.

Thảo nào Lăng Giáng vẫn đứng im không nhúc nhích, cho dù tôi ngã xuống, cô ấy cũng không đi tới đỡ tôi, càng không chạy tới cầm tay Trương mù, bởi vì cô ấy còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Nói thật, tôi rất bội phục sự quyết đoán của Lăng Giáng, chỉ trong khoảng thời gian ngắn có thể phán đoán ra mức độ nặng nhẹ của vấn đề, hơn nữa còn đưa được ra lựa chọn tốt nhất, nếu tôi và Lăng Giáng đổi vị trí cho nhau, tôi nhất định sẽ chạy tới, hoặc là đỡ Lăng Giáng nằm dưới đất, hoặc là nắm tay Trương mù ---- tôi nghĩ, có lẽ tôi sẽ chọn vế thứ nhất. ( thứ trọng sắc khinh bạn =))) )

Triệu Giai Đường giơ giá truyền dịch lên ném vào đầu Lăng Giáng, động tác dứt khoát, đơn giản thô bạo, tôi thấy Lăng Giáng không tránh đi, còn dùng tay để đỡ, điện thoại tuột tay đập trúng cái ghế tựa bên cạnh, cũng may, đèn điện thoại hướng lên trần nhà, ánh sáng vẫn chưa biến mất.

Lăng Giáng và Triệu Giai Đường mỗi người cầm một đầu giá truyền dịch, giằng co một lúc, nhưng chưa được bao lâu, đã bị Triệu Giai Đường phá vỡ, chỉ thấy cô ta ra sức đẩy, Lăng Giáng không thể không nghiêng đầu tránh, nhưng, việc này khiến một đầu giá truyền dịch đập vào tấm kính trên cửa phòng bệnh.

‘bộp!”

Kính thủy tinh vỡ nát.

Trong phút chốc, tôi cảm thấy trong phòng như nổi gió, trận gió đó, nếu không phải vì dưới chân bị cắm một ‘cái đinh’, tôi nghĩ mình nhất định sẽ bị thổi bay, hơn nữa, trận gió này, khiến tôi thấy rất lạnh, nhịn không được rùng mình một cái.

Sau đó, tôi chợt nghe thấy ngoài cửa vang lên những tiếng động hỗn loạn, cùng với tiếng quần áo ma xát trên mặt đất, ‘soạt soạt soạt’, nhiều vô số kể, âm thanh này lần đầu tôi nghe thấy là lúc ‘vạn chuột vái mộ’, còn đây là lần thứ hai, nhưng, lúc này, tôi lại nhìn thấy cảnh tượng còn kinh hoàng hơn cả vạn chuột vái mộ, thậm chí còn khủng khiếp hơn.

Cửa phòng bệnh đổ sầm xuống, Lăng Giáng kịp thời tránh sang một bên, tôi thấy, từ ngoài cửa, có từng hàng từng hàng trẻ sơ sinh, những đứa trẻ sơ sinh đã chết giống hệt búp bê! Đưa mắt nhìn, chi chít, bắt đầu từ cửa, kép dài đến tận cuối hành lang….

Trẻ sơ sinh chui vào trong phòng, chúng nó đều nằm bò trên đất, vây quanh Triệu Giai Đường, những âm thanh quái dị không ngừng phát ra từ trong những cái cổ họng vẫn chưa phát triển toàn diện, tất cả các âm thanh đều chỉ nói một chữ: mẹ!

Tất cả chúng nó thế mà lại gọi Triệu Giai Đường là mẹ!

Tôi thấy Lăng Giáng xoay người, rút miệt dao của Trương mù ra khỏi cánh cửa sập dưới đất, lúc cô ấy quay người lại, lông mày đã nhíu rất chặt.

Tôi thấy Triệu Giai Đường quay đầu nhìn một cái, toàn bộ trẻ sơ sinh quanh người cô ta lập tức nghiêng đầu, dùng đôi mắt nho nhỏ tròn trịa nhìn tôi và Trương mù chằm chằm, trong số đó thậm chí còn có đứa chưa đến tháng mở mắt, nhưng vẫn nghiêng đầu nhìn chúng tôi, chúng nó chậm rãi chuyển hướng, bò tới chỗ chúng tôi bên này! Trong lúc bò, bọn chúng há to miệng, bên trong miệng toàn bộ đều là răng nanh màu đen bén nhọn!

Sau khi chúng nó bò tới, bắt đầu bò lên trên người tôi, tôi vội đưa tay hất văng từng đứa một, nhưng, chúng nó liên miên không ngớt, hất thế nào cũng không hất hết được, không bao lâu sau, toàn thân tôi đều bị đầy trẻ sơ sinh bám víu, chúng nó há to miệng, cùng lúc cắn lên cơ thể tôi.

Tôi nghe thấy Lăng Giáng kinh hô một tiếng:

- Trẻ sơ sinh chết nuốt hồn!

Lăng Giáng một cước đá bay đứa trẻ sơ sinh trước mặt, sau đó cầm miệt dao chạy đến phía tôi, nhưng cô ấy chưa chạy được mấy bước, Triệu Giai Đường đã đưa tay đẩy mạnh Lăng Giáng trở về, sức lực rất mạnh, khiến Lăng Giáng đâm mạnh vào tường, tôi thấy cổ họng Lăng Giáng động đậy, miệng phun ra một ngụm máu, cả người mềm nhũn ngã ngồi xuống đất.

Triệu Giai Đường ngoắc ngoắc một ngón tay, ngoài phòng bệnh tức khắc có thêm một đám trẻ sơ sinh chết bò vào, bò về phía Lăng Giáng.

Lăng Giáng thuận thế ngồi khoanh chân trên đất, đặt miệt dao lên trên đầu gối, đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng, bôi máu lên miệt dao, hai ta kết thành các thủ thế khác nhau, ngón tay chuyển động với tốc độ cực nhanh, không nhìn thấy rõ, sau đó, cô ấy khẽ niệm một câu:

- Thần tinh thái bạch, trấn tinh huỳnh cảm, hạo nguyệt đương không, hóa tàng thu trường. . . . . .

Tiếng nói của Lăng Giáng ngâm nga thật dài, lại có cảm giác như thần tiên đang ngâm nga, tôi thấy Lăng Giáng đưa tay chuẩn bị cầm lấy miệt dao, lại đột nhiên có một thân ảnh màu trắng lóe qua, cướp đi miệt dao trong tay cô ấy, quát lớn một tiếng:

- Cái con bé này, "Chiêm tinh quỹ địa" em cũng sử dụng được à, không muốn sống nữa hay sao?

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 102

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.