Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại thấy âm trùng

Phiên bản Dịch · 1813 chữ

Triệu Giai Đường không trả lời câu hỏi của tôi, mà đi tới cạnh cửa phòng bệnh, cởi đôi giày cao gót trên chân ra, đặt lên khung cửa, sau đó tôi nghe thấy cô ta lẩm bẩm đó, hai tay hý hoáy với đôi giày, cuối cùng, tôi thấy cô ta lật mạnh giày phải lại.

Không biết có phải ảo giác hay không, khoảnh khắc ấy, tôi dường như thấy cảnh tượng bên ngoài hành lang tối đi một chút, sau đó lại hiện lên, tuy rằng không có gì khác lúc trước, nhưng tôi vẫn cảm thấy có chỗ nào đó khang khác.

Khiến tôi hết hồn nhất chính là, hiện tại không phải Triệu Giai Đường đang đặt theo cách ‘thắng bôi’ mà Lăng Giáng đã dùng sao? vì sao cô ta cũng biết? chẳng lẽ cô ta cũng là thợ nhân!?

Với cả nếu Tưởng Viễn Chí chỉ là một quân cờ, vậy những cảnh tượng chúng tôi nhìn thấy lúc trước đều là cái quái gì?

Tưởng Viễn Chí biến mất, câu nói cuối cùng trước khi hắn rời đi, tất cả tin tức về hắn toàn bộ đều là giả, cùng với tấm ảnh trắng đen phát hiện trong tủ quần áo hắn, đây đều là những chuyện tôi và Lăng Giáng đích thân trải qua, sao có thể là giả được?

Tôi gần như đã khẳng định người đứng phía sau bức màn chính là Tưởng Viễn Chí, chỉ cần giải quyết được cái gọi là thai người con quỷ, tất cả các vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng.

Nhưng, hiện tại Triệu Giai Đường lại nói hắn chỉ là một quân cờ, vậy suy luận lúc trước của chúng tôi chẳng phải đều là sai hay sao?

Tuyệt đối không thể! Tuyệt đối không thể nào!

Trước kia tôi chưa từng sợ phạm sai lầm, kể cả là trong các bài kiểm tra, lại càng không sợ sai, nhưng lúc này đâu, tôi thật sự sợ hãi, tôi không sợ mình phạm sai lầm, mà sợ mình suy luận sai, Lăng Giáng và Trương Mục sẽ gặp nguy hiểm.

Tôi liếc nhìn Triệu Giai Đường, tôi nghĩ, không chỉ có hai bọn họ gặp nguy hiểm, mà tôi và Trương mù trước mắt cũng đang rơi vào tình cảnh không mấy lạc quan, vừa nãy không phải cô ta nói rồi sao, nói muốn thân thể của tôi, nếu đổi lại thành bất cứ người con gái nào khác nói câu này với tôi, tôi nhất định sẽ cho rằng cô gái đó muốn lên giường với mình, nhưng nếu là Triệu Giai Đường, thì cho dù có đánh chết tôi, tôi cũng không nghĩ lệch lạc sang chuyện ấy!

Nhưng, cô ta muốn thân thể tôi để làm gì? thân thể tôi hoàn toàn bình thường không có gì kỳ lạ, ngược lại, do bình thường hay ngâm mình trong thư viện, rất ít khi rèn luyện thể thao, yếu hơn người bình thường một chút, thân thể như vậy, có chỗ nào tốt?

Rất nhanh, tôi đã nghĩ tới một vấn đề mấu chốt --- chỗ tôi không giống với người bình thường, cũng chỉ có hai mươi ba đôi giày âm dưới chân, chẳng lẽ đó là mục đích của cô ta? Nhưng giày âm có tác dụng gì? ngoài chiêu âm ra, Trần tiên sinh cũng không biết còn có thể làm gì, tôi thì càng không biết .

Tôi nhìn trái nhìn phải, muốn tìm ra thứ gì đó để ngăn địch, nhưng nhìn một vòng, ngoài giày dưới chân, cái gì cũng không có!

Làm sao bây giờ?

Lăng Giáng còn không phải đối thủ của cô ta, tôi sao chống lại được? huống hồ, nếu cô ta dùng Trương mù để uy hiếp tôi, cũng chỉ có thể giơ tay chịu trói, rốt cuộc phải làm gì đây?

Nhưng Triệu Giai Đường lại không vội vã xử lý tôi, ngược lại còn đi đến chỗ ba lô của Trương mù, đổ hết tất cả những thứ có trong ba lô ra ngoài, cô ta chọn vài thứ trong đó, đi đến giữa phòng bệnh, bắt đầu sắp xếp theo trình tự, tôi chăm chú nhìn, mấy thứ này có ống tre, lá tre, tiền đồng, chỉ đỏ, bát sứ, đũa, vài quả trứng và một con miệt dao nhỏ hơn con vừa nãy một số.

Chuẩn bị xong, cô ta nhặt miệt dao dưới đất lên, đây là một con miệt dao cùn, thậm chí lưỡi dao cũng cùn, sau khi cô ta nhấc lên, vẽ một vòng trong lớn dưới mặt đất trong phòng bệnh, đường kính của vòng tròn có lẽ khoảng hơn một mét, có thể vây những thứ cô ta xếp dưới đất vào trong, kế đó, cô ta bắt đầu từ hướng chính diện với tôi, vẽ một đường cong vào giữa hình tròn, đường cong chia vòng tròn thành hai, cô ta lặi đặt mỗi bên nửa vòng tròn một cái bát sứ, bên tay phải của tôi, cũng chính là cái bát sứ hướng đông, miệng bát hướng lên trời, còn cái bát hướng tây, miệng úp xuống đất.

Nhìn đến đây, tôi bỗng thông suốt, cô ta dùng miệt dao vẽ một hình bát quái! Sau đó, cô ta đặt ba hàng lá tre ở hướng chính đông trong vòng tròn, hàng một hàng hai đều có hai lá tre, ở giữa chỉ cách một khoảng nhỏ, chỉ có hai lá tre ở hàng ba là san sát nhau, không có khẽ hở, Trần tiên sinh từng dạy tôi bức vẻ này, cho nên tôi biết, đây là “Chấn quẻ" của hậu thiên bát quái!

Nhìn đến đây, tôi gần như đã chắc chắn Triệu Giai Đường là thợ nhân, hiện tại cô ta đang xếp một hình bát quái cỡ lớn.

Lúc cô ta chuyên tâm thiết kế bát quái, thì tôi lại suy nghĩ biện pháp làm thế nào để chạy trốn.

Đầu tiên, Trương mù bên cạnh nhất định phải cần tôi cõng, tôi tính toán chút thời gian, cõng Trương mù lên lưng, sau đó chạy từ nơi này ra ngoài phòng bệnh, ít nhất cần bảy tám giây, đó là trong điều kiện Triệu Giai Đường không can thiệp, sau khi ra khỏi phòng bệnh, tôi chỉ cần chạy thẳng là được, điểm này không có vấn đề gì quá khó khăn. ( trẻ sơ sinh chết bò đầy ngoài hành lang lúc trước, không biết là nguyên nhân gì đã biến mất không thấy đâu, tôi nghĩ có lẽ là bị Trương Mục giải quyết rồi, dù sao đám sơ sinh chỉ cần nhìn thấy người mặc áo blouse là đã có nỗi sợ thiên bẩm rồi.)

Cho nên, làm thé nào để tranh thủ được bảy đến tám giây đồng hồ này, là quan trọng nhất, rõ ràng, lý do ‘mau nhìn ngoài cửa sổ có gì kìa’, nhất định không thể thực hiện được, vậy thì, còn có biện pháp gì đây?

Tôi nghĩ nửa ngày, đều không nghĩ ra, trừ phi là Trương mù tỉnh lại, có lẽ tôi còn có thể ôm chặt Triệu Giai Đường, giành giật cho anh ta một chút thời gian.

Đúng vậy, chỉ cần Trương mù tỉnh, tất cả đều dễ dàng!

Vì thế, tôi nhân lúc Triệu Giai Đường đang chăm chú vẽ bát quái, ra sức lắc mạnh tay trái Trương mù, nhưng không có tác dụng gì, có lẽ là động tác của tôi hơn lớn, Triệu Giai Đường liếc mắt nhìn tôi một cái, sợ tới mức vội vàng dừng lại, chỉ dám cẩn thận nắm chặt nắm tay Trương mù.

Triệu Giai Đường cười nhạo một tiếng, nói:

- Đừng tốn sức làm gì, hắn không thể tỉnh lại đâu, hắn xoay người cho anh, ba hồn bảy vía không đủ, nếu có thể tỉnh lại, thì mới có quỷ!

Nói xong, cô ta lấy cái gối làm đệm, ngồi xuống nửa vòng tròn bên phía tây, cô ta thò tay vào trong ống tay áo mình, lấy ra một con vật nhìn giống nhện, thứ này tôi từng nhìn thấy, lúc ở bãi tha ma, Trương mù bắt được trên quần áo của tôi, tôi rõ tên của nó --- âm trùng.

Lúc ấy Trương mù nói, có người muốn gây phiền phức cho tôi, chẳng qua lúc ấy cũng không biết là ai, hiện tại xem ra, chẳng lẽ chính là Triệu Giai Đường?

Tôi tức giận hỏi:

- Triệu Giai Đường, có phải lúc trước cô từng bỏ âm trùng lên người tôi không?

Tiếng nói của tôi rất lớn, trong nói vô cùng căm phẫn, tôi có lý do để căm phẫn, bởi vì lần ở trên tàu hỏa, con mẹ nó tôi thiếu chút nữa bị hù chết! con mẹ nó đúng thật là thiếu chút nữa bị hù chết!

Triệu Giai Đường bỏ âm trùng lên cái bát úp ngược, sau đó cau mày nghi hoặc hỏi tôi:

- Tôi gặp anh lúc nào?

---- Ơ…

Không phải Triệu Giai Đường, thì còn có thể là ai?

Không đúng, Triệu Giai Đường đang nói dối. tôi lớn tiếng quát lên:

- Cô nói dối! nếu cô chưa gặp qua tôi bao giờ, vì sao mấy tháng trước cô đã lên kế hoạch rồi, cuối cùng lại là nhắm vào thân thể của tôi?

Triệu Giai Đường cười lạnh một tiếng:

- Anh là một niềm vui ngoài ý muốn, tôi vốn dĩ muốn đối phó người nhà họ Trương, không ngờ lại tự anh tìm tới tận cửa, một phần quà lớn như vậy, khiến tôi vui tới mức trở tay không kịp luôn á!

Trở tay không kịp cái ông nội nhà mày!

Chẳng qua hiện giờ ông phải nắm tay Trương mù, nếu không cho dù đánh không lại, ông cũng phải liều mạng giết chết mày!

Tôi lại hỏi:

- Vì sao cô phải đối phó người nhà họ Trương? Bọn họ đâu có đắc tội với cô?

Triệu Giai Đường nói:

- Thảo nào lúc ở phòng Lăng Giáng cứ chửi anh là thằng ngốc, xem ra nói anh là thằng ngốc là còn sỉ nhục thằng ngốc, tôi nói rồi, phòng bệnh này có một thân phận quan trọng, chỉ là anh không hiểu phong thủy, tôi nói anh cũng không hiểu.

Tôi cả giận nói:

- Cô không nói, làm sao biết tôi không hiểu?

Triệu Giai Đường hừ lạnh một tiếng, nói:

- Thằng ngốc, lại đây ngồi xuống.

Tôi nói, vì sao tôi phải nghe lời cô?

Cô ta chỉ vào người Trương mù:

- Nếu anh không lại đây, hiện tại tôi sẽ giết chết hắn.

Chính lúc này, tôi cảm giác được nắm tay của Trương mù trong lòng bàn tay mình, khẽ động đậy….

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 102

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.