Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô gian chi địa

Phiên bản Dịch · 1969 chữ

Nuôi tiểu quỷ?

Thứ này tôi từng nghe bạ cùng phòng nói qua, có điều những gì cậu ta kể, đều giống trên mạng, có vài người vì muốn tăng độ tin cậy cho bài viết, còn nói có vài người làm nghệ thuật vì muốn nổi tiếng, đã đi sang Thái Lan thỉnh một con tiểu quỷ về nhà, giúp bản thân thay mệnh đổi vận, nghe nói còn rất thịnh hành ở bên đó.

Tôi vẫn luôn có thái độ hoài nghi với những mẩu chuyện như vậy, nếu thật sự đúng như trên mạng nói, vậy thì ở những nơi đó, họ không sợ tiểu quỷ gây tai họa sao?

Vì thế tôi hỏi:

- Thai người con quỷ khác nuôi tiểu quỷ chỗ nào?

Trương Mục lấy một cái ghế ngồi xuống, liếc Trương mù một cái, ý là để anh ta giải thích.

Tưởng mù vốn là một người rất thích thể hiện, được Trương Mục ‘mời’, lại còn cầu không được, bắt đầu mở miệng nói:

- Còn nhớ tôi từng nói với cậu muốn quan hệ giữa hồn phách và cơ thể không? một con người nếu muốn nguyên vẹn sống sót, vậy thân thể và hồn phách nhất định phải đầy đủ nguyên bộ.

Tôi gật đầu, câu này Trương mù đã nói lúc giải quyết gã ăn chín cái đầu, tôi vẫn còn nhỡ rõ.

Trương mù tiếp tục nói:

- Lần trước chúng ta gặp phải tên đè lên người cậu, chính là một minh chứng rõ ràng nhất, tuy rằng linh hồn của hắn đầy đủ, nhưng hắn không có thân thể phù hợp, bởi vậy cứ cách một khoảng thời gian, đợi cho tới khi thân thể phân hủy, hắn phải đi tìm thân thể mới, tối hôm kia không phải hắn lại tới rồi đó sao, mục đích vẫn như cũ, vốn là muốn thân thể tôi, nhưng phát hiện cậu cũng ở đây, nên hắn liền nhắm vào cậu.

Tôi cắt ngang lời Trương mù:

- Anh không nói tôi cũng quên, tối đó không phải anh đã ngất rồi à? Vì sao anh còn biết hắn đến? anh mau thành thật khai báo, lúc tôi gọi anh, có phải anh đang giả chết không?!

Trương mù ngây người một lúc, tôi thấy tròng mắt anh ta đảo tròn, anh ta nói:

- Có à? Tôi không biết á, tối đó tôi vẫn mê man, đều là về sau Trương Mục nói, tôi mới biết.

Nhưng đúng lúc này Trương Mục lại lên tiếng:

- Cậu đúng là giả chết! --- đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi, tôi không biết nói dối, là cậu bảo tôi giúp cậu giấu cậu ta, không có liên quan gì đến tôi!

Tôi chỉ tay vào mũi Trương mù mắng:

- Trương mù, anh có biết tôi suýt thì chết không, thế mà anh còn có thể nằm giả chết trên giường, anh rốt cuộc có còn nhân tính không vậy?

Trương mù ngượng ngùng cười nói:

- Hề hề —— hiểu lầm —— tất cả đều là hiểu lầm! cậu xem, bây giờ không phải cậu vẫn sống nhăn răng đó sao? thực ra, lúc ấy tôi biết Trương Mục sẽ đến, cho nên tôi mới giả chết, làm vậy để khiến kẻ định lơ là cảnh giác, tạo cơ hội cho Trương Mục, các người phải hiểu dụng tâm của tôi chứ!

Tôi không nói hai lời, ném một cái gối vào mặt anh ta, kêu anh ta nói vào trọng điểm, bởi vì tôi biết, nếu để Trương mù tự do phát huy, có lẽ đến trước lúc trời tối, anh ta cũng không dùng lại.

Trương mù tránh được khỏi ám khí gối, sau đó cầm gối đặt xuống làm đệm lưng, lúc này mới nói tiếp:

- Vậy cậu có từng nghĩ, vì sao thân thể của một người, dung nạp linh hồn của người khác, thì thân thể sẽ thối rữa?

Tôi đáp:

- Anh nói rồi còn gì, linh hồn và thể xác không phù hợp!

Trương mù nhíu mắt lại, trầm giọng hỏi tôi:

- Ý của cậu là, chỉ cần linh hồn và thể xác là nguyên bộ, thì thân thể sẽ không thối rữa nữa? vậy tôi lại hỏi cậu, vì sao người chết rồi, không dùng thủ đoạn, tiếp tục đưa hồn phách của bản thân vào cơ thể của chính mình. Vậy người này chẳng phải vẫn có thể sống tiếp rồi đó sao? nhưng vì sao thân thể của hắn vẫn thối rửa?

Nói thật, tôi cũng á khẩu với câu hỏi của Trương mù, dựa theo lý luận mà Trương mù nói lúc trước, chỉ cần hồn phách và thân thể nguyên bộ, cũng chính là một thân thể chỉ có thể phù hợp với một hồn phách riêng, như vậy, mới được coi là một người dương chân chính, nếu không thì chỉ có thể dùng tư thái như người sống để sinh tồn, không bao lâu sau, thân thể vẫn thối rữa, vậy vấn đề là, vì sao người chết rồi, cho dù có dùng chỉ đỏ trói hồn, cố định linh hồn vào trong cơ thể hắn, thì cỗ thi thể này vẫn thối rữa, vẫn không được coi là một người dương chân chính?

Trương mù thấy tôi đần mặt ra, thì cười khà khà, nói tiếp:

- Không hiểu chứ gì? đó là bởi vì thân thể và hồn phách muốn hoàn toàn nguyên bộ, nhất định phải trải qua quá trình không thể tránh khỏi, thợ nhân chúng tôi gọi là luân hồi, còn người thường các cậu, gọi là mang thai!

Nghe Trương mù nói vậy, tôi có cảm giác kiến thức của mình đã bị lật đổ, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy luân hồi chính là mang thai! Trước kia không cần biết là đọc sách hay là xem TV, cái gọi là luân hồi, chẳng phải đều có một nơi được gọi là địa phủ sao? sao đó có phán quan, có đầu trâu mặt ngựa, có thập điện Diêm vương. . . . . . nhưng lời nói của Trương mù, đã lật đổ hiểu biết trước nay của tôi.

Tôi nghĩ Trương mù đang nói đùa, nên liếc nhìn Trương Mục đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần ở một bên, lại thấy anh ta gật gật đầu, ý là đồng ý với Trương mù, sau đó anh ta lên tiếng:

- Mỗi một lần mang thai, đều là một lần luân hồi, nạo thai, phá thai, là ngăn cản luân hồi của một người, linh hồn của một đứa trẻ vốn có thể luân hồi, lại bị chính cha mẹ thân sinh cướp đoạt đi cơ hội này, oán khí lớn bao nhiêu, chỉ cần nghĩ cũng biết, những đứa trẻ sơ sinh đã chết mà cậu nhìn thấy hôm qua, chính là ‘anh linh’, thủ đoạn của chúng nó, chắc cậu cũng thấy rồi.

Tôi gật đầu, chúng nó không biết sợ là gì, dùng đầu phá cửa, nghĩ lại mà toàn thân vẫn nổi đầy da gà, phải có bao nhiêu oán hận, mới có nhiều oán khí như thế, mới có thể căm hận loài người như thế, không quan tâm tất cả, thậm chí, đến ngay cả miệt dao của Trương mù cũng không kiêng dè.

Đột nhiên, tôi nghĩ tới một vấn đề mấu chốt, tôi hỏi:

- Không đúng, dựa theo cách nói của các anh, vậy mỗi ngày, số người nạo phá thai trong các bệnh viện nếu không phải một trăm thì cũng tám mươi, nhiều ‘anh linh’ đầy oán khí như vậy, tụ tập chung một chỗ, dùng đầu ngón chân cũng biết xảy gây ra chuyện gì, nhưng vì sao, rất nhiều bệnh viện đều không hề hấn gì?

Trương mù cười nhạo một tiếng, hỏi lại tôi

- Cậu nghe ai nói không hề hấn gì? nếu thật sự không sao, anh cả tôi sao còn phải ở cái bệnh viện này làm chủ nhiệm khoa cấp cứu cả đời?

Tôi đột nhiên nghĩ tới Lăng Giáng và Triệu Giai Đường từng nói, căn phòng này của Trương mù là nơi đại hung, nhưng vì sao đại hung, tôi vẫn luôn không hiểu, bọn họ cũng không nói với tôi, mà Triệu Giai Đường cũng nói rồi, cô ta mơ ước có được nơi này đã lâu, đáng tiếc, vẫn luôn có người nhà họ Trương trông chừng, cho nên không có biện pháp ra tay, lần này, vốn dĩ cô ta định đối phó người nhà họ Trương, tôi chẳng qua là vô tình bị cuốn vào mà thôi, vậy, vì sao cô ta lại có hứng thú với một nơi như thế này? Tôi cảm thấy, tôi đã sắp tiếp cận đáp án của câu hỏi này.

Vì thế tôi hỏi:

- Cho nên, Triệu Giai Đường hao tổn tâm sức muốn đạt được nơi này, chính là có liên quan đến đám trẻ sơ sinh đã chết?

Trương mù gật đầu, nói tiếp:

- Cũng may, không ngốc như trong tường tượng, vẫn có thể tìm được điểm quan trọng trong vấn đề, cậu có biết gian phòng tôi đang nằm này là nơi thế nào không? người âm và sơ sinh chết mấy trăm kilomet xung quanh, đều hội tụ ở nơi này, thợ nhân chúng tôi gọi nơi này là ‘vô gián’!

Vô gián?!

Tôi nghĩ đến một truyền thuyết trong dân gian, nghe nói người ác độc nhất thế giới, sau khi bị đầy xuống vô gián địa ngục, phải chịu đựng trừng phạt muôn đời bất diệt, vĩnh viễn không được luân hồi, bởi vì vô gián địa ngục, chính là nơi đau đớn khủng khiếp nhất trong mười tám tầng địa ngục, là địa ngục tàn nhẫn nhất, chẳng lẽ, vô gián mà Trương mù nói, chính là ‘vô gián’ trong vô gián địa ngục?

Tôi đem vấn đề này hỏi Trương mù, anh ta nghĩ ngợi một chút, nói:

- Cũng gần như là vậy, nhưng không có huyễn hoặc như cậu nói, nơi này chẳng phải chỉ là một miếng đất phong thủy, vô cùng chiêu âm mà thôi, chúng tôi thường gọi những nơi thế này là ‘vô gián’.

Tôi hỏi;

- Vậy có nghĩa, những nơi như thế này không chỉ có một?

Trương mù đáp:

- Trên lý thuyết thì đúng là không chỉ có một, nhưng trước mắt tôi chỉ biết mỗi nơi này, thực ra lúc bệnh viện chọn vị trí, đáng lẽ không nên xây dựng ở nơi có phong thủy là ‘vô gián chi địa’, chỉ là không biết được bệnh viện này bị làm sao, lại phạm phải sai lầm của trẻ lên ba như vậy, nơi này lúc trước là nơi người ta nạo phá thai, nhưng sau khi anh cả tôi nhậm chức, mói đổi nơi này thành phòng cấp cứu, bằng không, cũng không biết sẽ chết thêm bao nhiêu đứa trẻ nữa.

Nói tới đây, tôi cuối cùng cũng hiểu, vì sao Triệu Giai Đường muốn đạt được nơi đại hung này, chính là vì vô số ‘anh linh’ trong này, sau đó lợi dụng thủ đoạn nuôi tiểu quỷ, biến bọn chúng thành ‘con rối’ trong tay, có một đàn tiểu quỷ như thế, còn lợi hại hơn thứ gọi là thai người con quỷ chắc không chỉ trăm lần ngàn lần? thảo nào, cô ta lại hao tâm tổn trí muốn có được miếng đất thế này.

Nhưng, đến cuối cùng, vì sao cô ta lại chọn từ bỏ? mà lại đổi thành muốn thân thể của tôi ? chẳng lẽ so với đám ‘anh linh’, cơ thể tôi còn có giá trị lớn hơn?

Mãi cho đến lúc này, tôi mới chợt nhớ ra, tôi hỏi:

- Triệu Giai Đường đâu?

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 123

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.