Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

cấm địa của Lôi Trì

Phiên bản Dịch · 1891 chữ

Tôi xoay người nhìn cá trong chậu nước, nó bơi trong chậu vô cùng nhàn nhã thong dong, nhìn thế nào cũng có thể sống được bảy tám ngày, lẽ này trong thời gian bảy tám ngày còn không đủ để giải quyết một cỗ thi thể? Nhưng thấy sắc mặt của Trương Mục và Trương mù đều không tốt, tôi biết, chuyện này không đơn giản.

Vì thế tôi hỏi:

- Hai con cá kia chết rồi thì sẽ thế nào?

Trương Mục chỉ Trương mù, nói:

- Đó là cá bản mạng của Trương mù, nếu cá chết, cậu ta cũng chết.

Tôi nghe xong hoảng sợ, còn có chuyện như vậy?

Tôi nói:

- Có phải trò trẻ con đâu? Dù sao hiện tại Trương mù có yếu rớt, nhưng cũng lợi hại hơn hai con cá chứ, ngộ nhỡ có người đi vào giết chết hai con cá, thì phải làm sao?

Trương Mục nói:

- Cậu có thể thử đi bắt cá, xem có bắt được không.

Nói thật, nghe Trương Mục nói vậy, tôi còn đầy tự tin, tôi không tin, cho nên xắn tay áo, chuẩn bị chui xuống gầm giường bắt cá, lúc khom người chuẩn bị chui vào, Trương Mục lại đột nhiên nắm cổ tay tôi, buộc một sợi chỉ đỏ lên cổ tay, mới thả tôi ra.

Tôi nghĩ Trương Mục không cần phải rườm rà như thế, còn buộc chỉ đỏ cho tôi, phòng bệnh lớn thế này, lẽ nào còn sợ tôi đi mất?

Trong lòng tôi mặc dù không ủng hộ cách làm của Trương Mục,nhưng vẫn không nói thẳng mặt, dù sao đây cũng là sự quan tâm anh ta dành cho tôi.

Đợi Trương Mục làm xong, tôi liền cúi người chui xuống dưới gầm giường bệnh, nhưng khi chân trái của tôi vừa mới bước qua chỉ đỏ quấn dưới chân giường, trước mắt đột nhiên tối sầm, hình như có người đã bịt vào mắt tôi một tấm vải đen, tôi thử lấy tay sờ một chút, cũng không đụng phải cái gì dị thường, tôi nghĩ, có lẽ đây chính là tác dụng của Lôi Trì.

Nhưng dù là vậy, tôi vẫn không tin mình không bắt được hai con cá kia, tôi lần theo trí nhớ của mình tìm kiếm phương hướng, khom người bò lên trước, nếu tôi nhớ không lầm, chỉ cần bò thêm hai ba bước nữa, đưa tay ra là có thể sờ được cạnh chậu nước, bắt hai con cá chứ không phải mò kim đáy biển ---- dễ như trở bàn tay?

Tôi xác định đúng phương hướng, bò lên hai ba bước, đưa tay ra mò ngang, nhưng tôi đã mò hết mặt đất trước người mình, đều chưa chạm vào cạnh chậu, tôi nghĩ, có lẽ vẫn còn phải bò lên một đoạn nữa, vì thế tôi lại tiến lên trước một đoạn, nhưng vẫn không chạm được vào chậu nước. tôi nghĩ, vẫn cần bò lên trước thêm một chút, vì thế tôi lại lặp lại động tác lúc trước, nhưng vẫn chưa chạm được vào chậu nước.

Hiện tại cuối cùng tôi cũng cảm nhận được sự lợi hại của Lôi Trì, tôi quyết định không thử nghiệm nữa, bắt đầu lùi ra ngoài, theo tôi thấy, chỉ cần rời khỏi vòng chỉ đỏ, cảnh tượng trước mắt sẽ sáng bừng, nhưng sau khi tôi lùi ra sau được tám bước, trước mặt vẫn tối om, lẽ nào tôi lùi chưa đủ xa? Vì thế tôi lại một hơi lùi ra sau bảy tám bước nữa, nhưng trước mắt vẫn là một mảnh tối đen như mực.

Lần này, tôi thật sự mở mang kiến thức về chỗ lợi hại của Lôi Trì, hóa ra chỉ cần sau khi vào trong, không cần biết là phạm vi bao nhiêu, đều không thể nhìn thấy gì, vì thế tôi đứng dậy, lớn tiếng gọi Trương mù, kêu Trương Mục thả tôi ra, nhưng tôi đứng tại chỗ thật lâu sau, vẫn chưa thấy bọn họ đáp lại, chẳng lẽ bọn họ không nghe thấy tôi kêu cứu? mãi cho đến lúc này, tôi mới cuống quýt cả lên.

Tôi lại gọi một hồi, vẫn không được đáp lại, cũng không nhìn thấy có người đến cứu mình, tôi dứt khoát đặt mông ngồi xuống đất, cũng không gọi không kêu, tôi nghĩ, kiểu gì bọn họ cũng không thể nhìn tôi chết trong này.

Chính vào lúc tôi đang nghĩ như vậy, đột nhiên tôi cảm thấy cổ mình lạnh toát, giống như có một cơn gió thổi qua, nhưng trong phòng bệnh vẫn luôn không có gió, bởi vì có Trương mù nằm bên trong, cửa sổ đều đóng chặt, nếu vậy, thì gió ở đâu ra?

Tôi vừa định quay đầu nhìn, đột nhiên ý thức được, tôi không thể quay đầu lại, ngộ nhỡ thổi tắt minh hỏa trên vai, thế thì thực sự phiền phức, cho nên tôi đứng dậy, xoay người, quơ tay về phía trước, nhưng đáng tiếc, không sờ thấy gì, tôi lại đứng im tại chỗ chờ đợi, nói ra cũng lạ, trước mặt không có cảm giác gió thổi, nhưng chỗ bụng lại lạnh lẽo.

Tôi ngồi xổm xuống, quả nhiên cảm thấy có gió thổi, nhưng gió không liên tục, mà đứt quãng, tôi lại quơ tay, cánh tay có cảm giác, đó là cảm giác sờ vào đồ vật, tôi sờ sờ vật thể mình sờ thấy, có cánh tay, có đầu người, là một người! tôi nghĩ, nhất định là một trong hai người bọn họ.

Vì thế tôi mừng rỡ, nói với người mình bắt được:

- Anh là Trương mù hay Trương Mục? còn thổi gió dọa tôi? Tôi không quay đầu, căn bản không sợ dính phải thứ không sạch sẽ, anh nghĩ tôi sẽ bị anh dọa à?

Tôi vừa mới nói xong, đã cảm thấy không đúng, không cần biết là Trương mù hay Trương Mục, cánh tay bọn họ đều không thể nhỏ như vậy, hơn nữa, tóc trên đầu cũng không thể nhiều như thế, tôi tò mò đưa tay sờ soạng một chút đầu của người này, sau đó, tôi chạm phải một bím tóc đuôi ngựa!

- A!!

Tôi thét lên một tiếng chói tai, sợ tới mức vội vàng lùi ra sau vài bước, bởi vì tôi ngồi xổm, nên lúc lùi ra sau, mông lết dưới đất, nhưng tôi vẫn lùi được ra sau vài bước, nếu nói phải kể những thứ khiến tôi sợ hãi nhất trần đời, bé gái không có mặt chắc chắn được xếp ở hạng ba.

Tôi không biết vì sao nó lại xuất hiện ở trong này, tôi nhớ rõ lần cuối nó xuất hiện là ở ao cá, lúc đó tóc của nó hình như dài hơn một ít, nhưng từ sau lần ấy, chưa từng gặp lại nó, vì sao nó đột nhiên xuất hiện ở trong này!? Chẳng lẽ được Lôi Trì gọi đến? không đúng, đây là ‘vô gián chi địa’, nó xuất hiện ở đây căn bản không có gì đáng ngạc nhiên.

Tôi cũng không để ý được đến chuyện còn mặt mũi hay không, tôi bắt đầu điên cuồng gọi tên Trương Mục và Trương mù, nhưng mặc kệ gọi thế nào, cũng không nhận được câu trả lời.

Tôi nhìn không rõ những thứ trước mắt, tôi không biết khoảng cách của bé gái kia cách tôi bao xa, tôi sợ nó đang đi đến phía mình, cho nên đưa tay chắn ngang trước người, nhưng làm vậy, tôi lại sợ tay mình bị bé gái ăn mất!

Đúng lúc này, tôi cảm giác được cổ tay trái đau nhói, hình như có ai đang kéo tôi, sau đó cơ thể tôi không tự giác được đi về phía đó, tôi không rõ mình đã bước đi bao nhiêu bước, nhưng đi xong ba bước cuối, trước mắt bỗng sáng ngời, tôi phát hiện, tôi đã chạy đến đầu cầu thang tầng ba, mà sau lưng tôi, chính là từng bậc thang.

Trời ơi, tôi vừa rồi chẳng qua chỉ đi vài bước trong phòng bệnh thôi, sao có thể đi đến tận nơi này.

Tôi thấy Trương Mục đứng ngay cạnh mình, trong tay anh ta cầm một sợi chỉ đỏ, đúng là sợi chỉ buộc ở cổ tay tôi, tôi quay đầu liếc nhìn bậc thang sau lưng, nghĩ thầm, vừa rồi nếu không phải anh ta kịp thời giữ tay tôi lại, nói không chừng tôi lùi về sau trong bóng đêm, cũng có thể ngã chết.

Trương Mục nói:

- Biết sự lợi hại chưa?

Tôi gật đầu như gà mổ thóc, nói:

- Lôi Trì này quá lợi hại, thiếu chút nữa bị dọa chết rồi!

Trương Mục chỉ gật đầu, không nói gì, sau đó xoay người đi về phía phòng bệnh, tôi vội vàng theo sau, Trương Mục tự đeo ba lô lên lưng, nói qua với Trương mù một tiếng, sau đó dẫn tôi đi vào trong nhà xác.

Trên đường, tôi hỏi Trương Mục:

- Vừa rồi anh có nhìn thấy một bé gái cột tóc đuôi ngựa không?

Trương Mục nói:

- Đó là ảo cảnh trong Lôi Trì, người bên ngoài không nhìn thấy, nó phản ánh nỗi sợ hãi nằm sâu trong nội tâm mỗi người.

Tôi gật đầu, cuối cùng cũng hiểu, cái gọi là Lôi Trì, chẳng qua chính là một sợi chỉ đỏ trong lòng mình, sợi chỉ đỏ này, nhất định không thể bước được qua, những gì u ám nhất trong đáy lòng đều sẽ hiện hết lên, sau đó Trương Mục lại nói, tác dụng ban đầu của Lôi Trì, là để tuyển chọn người được nhận truyền thừa của thợ nhân, hủy diệt những người có tâm thuật bất chính, nhưng trải qua sự phát triển của thời đại, đã có thể không chỉ phòng được người dương, mà còn phòng được người âm.

Tôi hỏi Trương Mục:

- Nếu người âm tiến vào Lôi Trì thì sẽ thế nào?

Trương Mục rất bình thản nói:

- Vĩnh viễn không thể luân hồi!

Thảo nào lúc trước Trương Mục không dùng Lôi Trì hộ thể cho Trương mù, là bởi vì khi ấy vẫn còn một bộ phận hồn phách của Trương mù chưa trở về, ngộ nhỡ rơi vào Lôi Trì, chẳng phải cả đời này cũng không hồi tỉnh hay sao?

Sau đó tôi lại nghĩ tới một điểm, tôi hỏi:

- Vì sao lúc sáng anh không dùng, như vậy cũng không cần tôi phải một mình đi xuống nhà xác dính bùa.

Trương Mục liếc nhìn tôi một cái, nhíu nhíu mày, tôi nghĩ anh ta chuẩn bị giảng một loạt đạo lý, nhưng cuối cùng, anh ta chỉ nói một câu:

- Lúc ấy không nghĩ ra.

Sau này tôi mới hiểu, không phải Trương Mục không nghĩ ra, mà là dùng Lôi Trì sẽ bị tổn dương thọ, nếu không đến lúc bất đắc dĩ, bình thường đều không dùng chiêu này.

Khi nói, Trương Mục đã dẫn tôi đến thang máy, Trương Mục dùng thủ thế sinh hỏa vỗ vỗ lên vai tôi, anh ta vào thang máy trước, tôi đi sát theo sau.

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 97

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.