Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dần mão vị tam

Phiên bản Dịch · 1952 chữ

Trong ấn tượng của tôi, cô chủ nhiệm là một cô giáo vô cùng nghiêm khắc, cô không thể nói đùa với tôi, nói cách khác, đúng là cô đã nhìn thấy tôi.

Điện thoại vẫn chưa tắt, tôi hỏi cô chủ nhiệm:

- Cô thật sự nhìn thấy em?

Cô chủ nhiệm đáp:

- Không phải thật sự nhìn thấy, lẽ nào còn là giả? Em sao vậy, tiếng nói sao lại run rẩy thế? Có phải bị cảm rồi không? cô thấy hôm nay em đến lớp mặc khá nhiều quần áo.

Tôi nói:

- Không sao ạ, đúng rồi, cô giáo, cô thấy em mặc quần áo gì?

Cô chủ nhiệm đáp:

- Không phải chính là áo sơ mi dài tay em hay mặc hằng ngày sao, hôm nay em làm sao thế, cứ hỏi mấy câu hỏi kì lạ?

Lúc nghe thấy câu đầu tiên của cô chủ nhiệm, trong đầu tôi đã là một mảnh trống rỗng, cô ấy nói tôi mặc áo sơ mi dài tay như bình thường, chính là bộ quần áo còn treo trên móc, bị dính di ảnh của tôi tối hôm qua, là tấm di ảnh đó mặc quần áo của tôi đến lớp? ‘tôi’ mà cô chủ nhiệm nhìn thấy, thực ra chính là di ảnh mặc quần áo của tôi?

Vừa tưởng tượng đến cảnh tượng một tấm di ảnh mặc quần áo của tôi đi đến phòng học ngồi dưới hàng ghế cuối, ánh mắt lạnh lùng nhìn tất cả mọi người, tôi không tự chủ được rùng mình một cái, tôi thậm chí còn không biết mình đã kết thúc cuộc gọi với cô chủ nhiệm thế nào.

Trương mù thấy bộ dáng hồn vía lên mây của tôi, vội hỏi:

- Cái tông môn nhà cậu, mất hồn rồi à?

Tôi kể qua mọi chuyện cho Trương mù nghe, sau khi nghe xong, anh ta cau mày nói:

- Cậu và Lăng Giáng đã làm những gì?

Lúc này tôi mới nhớ ra, Trương mù chưa biết chuyện tối qua ở trường học, vì thế tôi kể lại chuyện từ trường đến khoa cấp cứu cho Trương mù nghe một lượt, hơn nữa còn miêu tả phương pháp Lăng Giáng xử lý qua việc này.

Không ngờ Trương mù sau khi nghe xong, lập tức mắng mỏ:

- Cái tông môn nhà nó, trọng thủ không trọng công cái con mẹ gì, người nhà họ Lăng bao giờ cũng hành động dài dòng nhu nhược!

Tôi nhớ rõ lúc ấy Lăng Giáng nói, sở dĩ cô ấy không hủy diệt những thứ kia, là bởi vì năng lực không đủ, vì thế tôi định thử giải thích cho Trương mù nghe, nhưng thấy sắc mặt Trương mù buồn bực, tôi quyết định từ bỏ ý định này, tôi nghĩ, có thể quan niệm của người nhà họ Trương và nhà họ Lăng về chuyện này có khác biệt, mâu thuẫn với nhau, chuyện này không thể giải quyết bằng vài ba câu nói xạo của tôi.

Vì thế tôi nói:

- Lúc ấy Lăng Giáng nói, năng lực của cô ấy không đủ, nếu muốn hủy đôi giày và di ảnh, vẫn còn phải đợi anh ra tay.

Trương mù nói:

- Ra tay? Hiện tại cho dù ông đây có ra tay cũng không giải quyết được, tôi cần vài ngày nữa mới có thể ra ngoài, hiện tại, tôi cũng không còn cách rồi!

Tôi nói, vậy đợi anh xuất viện rồi nói tiếp.

Anh ta lắc đầu:

- Chuyện này tôi có thể chờ, nhưng cậu không thể!

Tôi hỏi, vì sao?

Anh ta nói:

- Cậu có từng nghĩ chưa, bạn cùng phòng của cậu và bạn cùng phòng của Tưởng Viễn Chí phải làm sao?

Câu nói của Trương mù khiến tôi lập tức tỉnh ngộ, phương pháp xử lý của Lăng Giáng ngày hôm qua nhiều nhất cũng chỉ là một kế hoãn binh, cô ấy chỉ nhốt những thứ kia lại, nhưng căn bản vẫn chưa giải quyết được vấn đề này, hơn nữa chính cô ấy cũng nói, chuyện này cô ấy không đủ năng lực, cũng không có biện pháp xử lý hoàn toàn.

Tôi nghĩ, suy nghĩ khi đó của Lăng Giáng là đưa tôi đi xoay người cho Trương mù, sau khi cứu anh ta tỉnh lại, kêu anh ta đi giải quyết hai thứ trong phòng ký túc, nhưng không ngờ lại xảy ra sự cố, đến ngay cả cô ấy cũng trúng chiêu, thế cho nên chuyện này đã bị trì hoãn, nhưng cũng may đêm qua bạn cùng phòng đều không quay về, nếu không nhất định còn xảy ra nhiều chuyện hỗn loạn hơn.

Nhưng vấn đề cũng xuất hiện ở đây, đêm qua bọn họ không về phòng ngủ, nhưng tối hôm nay nhất định sẽ về, phòng của Tưởng Viễn Chí còn đỡ, bởi vì tủ quần áo của hắn đã bị khóa lại, hơn nữa Lăng Giáng còn dùng hai loại thủ pháp phong di ảnh của Tưởng Viễn Chí vào trong tủ quần áo, cho nên vấn đề hẳn là không lớn, nhưng, bạn cùng phòng của tôi thì sao? đôi giày của tôi vẫn còn đặt trước cửa tủ, chỉ bị một sợi chỉ đỏ của Lăng Giáng vây quanh, có lẽ chỉ đỏ giữ được đôi giày, nhưng không phòng được người dương, chỉ cần hội người lão nhị không cẩn thận đá trúng đôi giày, thế thì toi rồi! huống chi, tối hôm qua trước lúc đi, tôi còn nhìn thấy đôi giày đó tự trở mình lại.

Tôi hỏi Trương mù, hiện tại phải làm sao bây giờ?

Trương mù cúi đầu suy nghĩ, sau đó nói:

- Cậu nhớ này, chuẩn bị những thứ sau: nến, chỉ đỏ, tiền đồng, tiền giấy, bùa vàng, chu sa….

Anh ta còn chưa nói xong, tôi đã cắt ngang:

- Phải chuẩn bị nhiều đồ vậy sao? tôi biết còn chưa biết hết,thì còn chuẩn bị thế nào?

Không ngờ Trương mù lại không khách khí lườm tôi một cái, nói:

- Người trẻ tuổi đúng là tính khí nóng vội, cậu nghe tôi nói xong đã, những gì tôi vừa nói, đều không cần!

Nghe đến đó, tôi nhìn xung quanh, xác định không có công cụ gì dễ cầm mà lại không đến mức đánh chết được Trương mù xong, cuối cùng mới đành thôi, lên tiếng nói:

- Anh có thể nói vào trọng điểm được không?

Trương mù nói:

- Chủ yếu là dựa vào chỉ số thông minh của cậu, tôi sợ cậu không tìm thấy, cho nên nhắc nhở cậu trước.

Trương mù nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của tôi, lúc này mới nghiêm túc nói:

- Những thứ tôi vừa nói nhất định phải có, không có, cậu cái gì cũng không giải quyết được.

Tôi biết lúc nãy Trương mù cố tình chọc tôi, anh ta không muốn nhìn thấy thần kinh tôi buộc chặt như vậy, cho nên mới tìm một phương pháp khiến tôi thoải mái hơn.

Tôi nói:

- Vừa rồi tôi cũng nói thật, mấy thứ đó tôi còn không biết hết, cũng giống như nước thánh mà anh nói, rốt cuộc là cái gì, tôi trước nay chưa từng nghe thấy qua, anh bảo tôi đi đâu tìm đây?

Trương mù nói:

- Những thứ này trong ba lô của anh cả tôi đều có, cho nên cậu phải xuống dưới nhà xác tìm ba lô của anh tôi, sau đó tôi giúp cậu tìm những thứ cậu cần .

Tôi nói, chuyện này có lẽ hơi khó.

Anh ta đáp:

- Cậu yên tâm, anh cả tôi ngay cả ‘Trát Qủy Dao’ cũng dùng rồi, bên trong đó tạm thời không sao, cậu cứ yên tâm xuống lấy.

Tôi lắc đầu:

- Không phải là ý này, mà ba lô của Trương Mục, rất có thể không ai lấy về được nữa.

Trương mù cau mày hỏi:

- Vì sao?

Tôi nói:

- Bởi vì thang máy trong nhà xác chỉ có ba tầng hầm, nhưng trên thực tế, vẫn còn một tầng nữa, tầng âm bốn, vừa rồi Trương Mục đã bị Triệu Giai Đường đưa xuống tầng âm bốn, lúc Trương Mục lên trên, trên người không đeo ba lô, có lẽ đã làm rơi ở dưới tầng âm bốn, cho nên, ba lô này không còn lấy được nữa.

Trương mù cau mày hỏi:

- Sao cậu biết vẫn còn tầng âm bốn?

Tôi nói:

- Trên thang máy hiển thị con số ‘-4’.

Anh ta lại hỏi:

- Vì sao lại có tầng ‘-4’ chứ?

Tôi nghe như thế thì ngây mặt hỏi:

- Chẳng lẽ anh cũng không biết?

Trương mù đáp:

- Lúc trước không biết, chưa nghe anh cả nói bao giờ, hiện tại biết rồi, nhưng vì sao lại còn có tầng ‘-4’ chứ?

Tôi hỏi, tầng ‘-4’ thì làm sao?

Anh ta đáp:

- Trong phong thủy, đây là đại kỵ, cậu phải biết, dần mão vị tam là vi mộc, thân dậu sổ tứ vi kim, mộc sinh hỏa, cho nên có thể đốt mọi vật, thế nên vị trí tầng ‘-3’ giống như một cái lò chứa đầy củi đang cháy, không ngừng thiêu đốt âm khí cuồn cuộn, như vậy mới có thể đảm bảo nhà xác yên ổn, nhưng nếu xây một tầng ‘-4’ , đây là vị trí ‘chân kim’, có lẽ cậu đã nghe qua câu nói ‘vàng không sợ lửa’, cho nên thứ ở dưới tầng ‘-4’ , căn bản không sợ thứ ở tầng ‘-3’, nhưng có lửa đang cháy ở tầng ‘-3’, thứ dưới tầng ‘-4’ ngày ngày chịu hỏa khí, đây chẳng phải là….?

Tôi vội vàng hỏi, đây chẳng phải là cái gì?

Anh ta liếc nhìn tôi một cái nói:

- Cậu nghĩ đi, nếu như ngày nào cũng có người đốt lửa trên đầu cậu, hơn nữa còn không đốt chết cậu, thì sẽ có hậu quả gì?

Trương mù nói thế khiến tôi nghĩ tới Tôn Hầu Tử trong ‘Tây Du Ký’, năm đó Thái Thượng Lão Quân đã nhóm lửa thiêu hắn, không chỉ không thiếu chết được hắn, mà hắn còn luyện được ‘hỏa nhãn kim tinh’ , thậm chí, còn trợ giúp hắn tiêu hóa được những kim đan hắn đã ăn vụng, khiến hắn có mình đồng da sắt, tính tình càng thêm thô bạo, cuối cùng đánh lên tận thiên đình.

Tôi thử thăm dò hỏi:

- Lẽ nào là ép buộc thi thể khởi thi?

Trương mù đáp:

- Gần như là vậy, hơn nữa, tôi còn có cảm giác không tốt.

Tôi hỏi, cảm giác gì?

Anh ta trả lời:

- Tôi cảm thấy có người đang ‘nuôi thi’ trong tầng ‘-4’.

Tôi trợn lớn mắt hỏi:

- Ý của anh là, có người cố tình mượn nhà xác để ‘nuôi thi’? vì sao hắn phải làm vậy, mục đích của hắn là gì?

Trương mù nói:

- Tôi cũng chỉ là đoán, tôi phải tự mình đi xem mới biết, đến lúc đó hỏi hắn cũng được --- cậu đi tìm trong ba lô của tôi xem còn bao nhiêu ‘hàng tồn’, xem có dùng được không.

Tôi tìm trong ba lô anh ta một lúc, chỉ tìm thấy một cây nến trắng và vài đồng tiền đồng.

Trương mù sau khi nhìn nói:

- Cũng gần đủ rồi, đi đi, tôi nhắn thao tác cụ thể gửi qua tin nhắn cho cậu.

Tôi thiếu chút nữa kích động giết chết anh ta, tôi tổng cộng mới tìm được hai thứ, anh lại nói cũng gần đủ rồi, hai thứ này trong những thứ anh nói lúc nãy, còn không được tính là số lẻ.

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.