Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cứu tôi!

Phiên bản Dịch · 1805 chữ

- A! !

Tiếng thét chói tai không phải của tôi, mà là của cô chủ nhiệm đứng sau lưng, cô dùng đèn điện thoại rọi tới bên giường, nhìn thấy rõ người giấy không có đầu.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, cô chủ nhiệm đã cầm tay tôi chạy ra ngoài, tôi nghe thấy cô vừa chạy vừa nói:

- chạy đến nơi nhiều người, chạy đến nơi nhiều người, chạy đến nơi nhiều người…….

Tôi cảm thấy cô chủ nhiệm lần này đã bị dọa choáng váng, tôi rất muốn trấn an cô một chút, nhưng tôi thực sự không tìm được từ ngữ thích hợp để trấn an cô, bởi vì chính tôi cũng bị dọa mất hồn, tuy rằng tôi đã gặp qua vài người giấy, nhưng mỗi lần nhìn thấy thứ này, sâu trong nội tâm vẫn không tự chủ được cảm thấy sợ hãi.

Cũng may phòng nghỉ của cô chủ nhiệm cũng ở tầng một, nếu không tôi thực sự lo lắng lúc xuống tầng sẽ gặp phải quỷ đả tường hoặc là kính giới, nếu thật sự gặp phải, vậy thì trên cơ bản là không thể thoát ra, huống hồ, vẫn còn Phùng Vĩ Nghiệp bị ‘Minh Kim Thu Binh’. Nếu đụng phải, tôi nghĩ tôi và cô chủ nhiệm, sẽ ‘toi đời’ ở đây.

Vẫn may, ra khỏi phòng nghỉ, tôi chỉ nhìn thấy một hành lang dài đằng đẵng, không có Phùng Vĩ Nghiệp, cô chủ nhiệm vẫn đang lẩm bẩm câu nói kia, nhưng đã không dồn dập như lúc trước, tôi nghĩ, có lẽ tâm tình cô đã bình phục một chút.

Chúng tôi chạy được chưa bao xa, tôi chợt nghe có tiếng bước chân truyền đến, khập khà khập khiễng, là một người thọt chân!

Tôi không dám quay đầu lại nhìn, bởi vì sợ thổi tắt minh hỏa trên vai, cho nên chỉ đành cùng cô chủ nhiệm chạy về phía trước.

Thấy tôi đẩy như vậy, cô chủ nhiệm lập tức cảm thấy bất thường, quay đầu liếc nhìn, tôi nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ vô cùng của cô, sau đó, cô lập tức quay đầu chạy thục mạng.

Hành lang cũng không dài lắm, nhưng tuyệt đối không ngắn, phòng nghỉ của cô chủ nhiệm ở cuối hành lang, mà cửa chính ở một bên khác, muốn chạy qua đó, ít nhất phải hai ba phút.

Bởi vì bị cắt điện,trên hành lang không có đèn, chỉ có ánh đèn đường bên ngoài chiếu vào, mới nhìn rõ lối đi trước mặt, và cả cái bóng trên tường.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần, lúc đầu là khập khiễng, nhưng dần dần nhanh hơn, tiếng bước chân nện xuống mặt đất gần như đã không thể phân biệt bước nào nhẹ bước nào nặng, cuối cùng, tôi chỉ còn nghe thấy những tiếng ‘bịch bịch bịch’.

Mới đầu tôi không hiểu rốt cuộc phải chạy bộ bằng chắc nào thì mới có thể tạo ra tiếng động như thế, mãi cho đến khi nhìn thấy cái bóng trên tường, tôi mới biết, nó không chạy, mà là nhảy! người giấy không có đốt chân, nhảy nhanh hơn chạy.

Tôi không dám quay đầu lại, nhưng dư quang ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm cái bóng trên tường, hai tay nó giơ lên trước, hình như muốn bắt lấy tóc tôi, thậm chí có vài lần, tôi cảm thấy tóc mình sắp bị nó nắm được, sợ tới mức vội vàng đưa đầu lên trước, mới tránh được một kiếp nạn.

Mắt thấy cửa chính đã gần ngay trước mắt, sau gáy tôi đột nhiên đau nhói, tôi vội vàng liếc nhìn cái bóng trên tường, tôi thấy nó rứt một nắm tóc của tôi trong tay, sau đó, lại đứng im bất động!

Lúc này, tôi và cô chủ nhiệm vừa vặn chạy ra đến cửa chính, không biết có phải ảo giác hay không, tôi rõ ràng nghe thấy tiếng nói của nó vang vọng sau lưng, nó nói đi nói lại ---- ‘cứu tôi!’

Tiếng nói của người giấy gần như đều như nhau, bất kể là bà lão người giấy hay là ông bác, tiếng nói đều khàn khàn, cảm giác như đã rất lâu không dùng cổ họng, căn bản không nghe rõ đây là tiếng nói của ai, nhưng tôi lại cảm nhận được sự tuyệt vọng trong giọng nói của nó, đừng hỏi tôi vì sao nghe được ra, lúc gặp bé gái trên tàu hỏa, cảm xúc trong giọng nói của nó cũng tương tự thế này.

Tôi dừng lại, xoay người nhìn người giấy trên hành lang, trong tay nó nắm nhúm tóc của tôi, hình như muốn cho tóc vào cái miệng ‘không tồn tại’, nhưng bởi không có đốt ngón tay, không thể cong lại, cho nên không đạt được mục đích.

Nó thử rất nhiều lần, sau đó khẽ buông tay, tóc rơi xuống đất, nó nhảy dựng lên tại chỗ, sau đó lộn ngược lại, đứng chổng ngược, lúc chạm đất, cái lỗ trống trơn trên cổ vừa hay nuốt chửng nắm tóc.

‘ăn’ xong tóc, nó khập khiễng đi lên phía trước, miệng vẫn phát ra tiếng nói khàn khàn ‘cứu tôi’.

Nó không phải muốn tới giết tôi sao? vì sao nó lại muốn tôi cứu nó? Chẳng lẽ đây cũng là một cái bẫy? nhưng tiếng kêu tuyệt vọng như vậy, đúng là một cái bẫy sao?

Hơn nữa, tôi không hiểu, người giấy này không phải là Trương mù làm để thế thân cho tôi, ngăn cản Phùng Vĩ Nghiệp hay sao? vì sao nó lại biến thành Phùng Vĩ Nghiệp? nếu nó là Phùng Vĩ Nghiệp, vậy Phùng Vĩ Nghiệp vừa rồi, đã đi đâu?

Quan trọng nhất chính là, nó vì sao phải ăn tóc tôi? Trong trí nhớ của tôi, đây đã không phải là lần đầu tiên, lúc ở thôn, bé gái bím tóc đuôi ngựa cũng đã ăn tóc tôi, Triệu Giai Đường ở nhà xác cũng rứt tóc tôi, hiện tại người giấy cũng ăn, chẳng lẽ tóc của tôi là linh đan thần dược, nếu không, vì sao bọn họ đều phải ăn tóc tôi?

Tôi nhìn thấy người giấy lại bước lên trước vài bước, sau đó, vị trí hai chân nó bùng lên một ngọn lửa xanh biếc, đốt cháy cả thân thể nó và quần áo của tôi, nháy mắt, nó đã biến thành ‘người lửa’, dù vậy, nó vẫn đi lên trước vài bước, tôi thấy nó giơ tay về phía mình, mặc dù tôi không nhìn thấy biểu cảm của nó ( không có đầu, dù có, thì người giấy cũng không có cảm xúc), nhưng tôi không biết vì sao, lại cảm nhận được nó vô cùng tuyệt vọng.

Cô chủ nhiệm thấy tôi không nhúc nhích, vốn đã chạy nhanh hơn tôi một đoạn, lại lộn trở lại kéo tôi chuẩn bị chạy tiếp. lúc này cô vừa hay nhìn thấy ngọn lửa màu xanh biếc, người lửa bước đi trên hành lang được vài bước, đã hoàn toàn cháy rụi, không còn lưu lại một tí tro tàn.

Cô chủ nhiệm hỏi tôi:

- Tại sao lại thế này?

Tôi lắc đầu, có rất nhiều chuyện chính tôi cũng không thể hiểu, càng không có tư cách đi giải thích cho cô nghe.

Cô chủ nhiệm lại hỏi:

- Làm thế nào bây giờ?

Cô chủ nhiệm của hiện tại, đã không còn mang dáng vẻ một cô gái mạnh mẽ nữa,càng giống một cô gái bé nhỏ bị chịu ấm ức, làm gì cũng phải hỏi ý kiến tôi, khôi hài nhất chính là, bây giờ tôi cũng muốn hỏi, nên làm thế nào bây giờ?

Tôi nghĩ ngợi, nói:

- Tới khoa cấp cứu đi, còn đỡ hơn so với nơi này.

Cô chủ nhiệm gật đầu, cùng tôi đi đến khoa cấp cứu.

Khoa cấp cứu vẫn có đèn đuốc sáng trưng, thoạt nhìn ổn hơn so với tòa dạy học tối đen như mực rất nhiều, tôi đi rót cho cô chủ nhiệm một cốc nước, sau đó ngồi xuống bên cạnh, đợi trời sáng, tôi không đi lên tìm Trương mù, tôi sợ quấy rầy anh ta nghỉ ngơi.

Cô chủ nhiệm cầm cốc nước trong tay, hỏi tôi:

- Phùng Vĩ Nghiệp sao lại biến thành thế này?

Tôi nói, em cũng không biết.

Nhưng cô chủ nhiệm hình như không tin lời tôi, cô tiếp tục hỏi:

- Thứ em ôm trên tay lúc trước, chính là người giấy kia, sao em có thể không biết? rốt cuộc em đã làm gì bạn ấy?

Tôi hiểu, cô chủ nhiệm nhất định đã hiểu lầm, nhưng cũng đúng thôi, lúc Phùng Vĩ Nghiệp chết, trên sàn nhà viết tên tôi, vừa rồi người giấy cũng là tôi ôm vào phòng, lại có liên quan với Phùng Vĩ Nghiệp, nhìn thế nào, tôi cũng là kẻ khả nghi nhất.

Tôi nói:

- Em cái gì cũng không làm, em chỉ tự bảo vệ tính mạng mình.

Cô hỏi:

- Người giấy vừa nãy ở đâu ra? Dùng để làm gì?

Tôi rất bất đắc dĩ nói:

- Một người bạn tặng, giúp em bảo toàn tính mạng.

- Bạn em làm gì?

Cô chủ nhiệm truy hỏi.

Tôi nói:

- Cô từng gặp, bây giờ vẫn còn nằm trên tầng ba, là một thợ vàng mã, chuyên bán vàng mã người giấy.

Cô bán tin bán nghi nhìn tôi, lại hỏi:

- Người giấy sao có thể bảo toàn tính mạng?

Tôi không biết phải giải thích thế nào, mà cô giáo nhất định sẽ truy hỏi đến cùng, vì thế tôi chỉ đành kể một vài chuyện cho cô nghe, khoảng hơn mười phút sau, cô giáo mặt mày ngây ngẩn ngồi im trên ghế, hoàn toàn ù ù cạc cạc.

Tôi biết cô sẽ như vậy, lúc Trần tiên sinh giới thiệu cho tôi nghe những thứ này, có lẽ tôi còn ngơ ngẩn hơn cô giáo.

Một lúc sau, cô mới định thần lại, hỏi tôi:

- Những gì em nói đều là thật?

Tôi không trực tiếp trả lời, mà nói:

- Hãy tin những gì cô nhìn thấy.

Kế đó hai người chúng tôi đều không ai nói chuyện, cứ ngồi như vậy cho tới hừng đông.

Theo kế hoạch, hôm nay là ngày hỏa táng của Phùng Vĩ Nghiệp, mấy chuyện quái dị như vậy, trường học sẽ không dây dưa quá lâu, sau khi liên lạc với bố mẹ cậu ta, quyết định hỏa táng.

Đúng lúc này, có bác sĩ vội vội vàng vàng chạy đến nói với cô chủ nhiệm:

- Không thấy thi thể của Phùng Vĩ Nghiệp đâu rồi!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 81

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.